Thua Bởi Động Lòng - Chương 83
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Thua Bởi Động Lòng


Chương 83


Một chiếc nhẫn hình bươm bướm giương cánh bọc trọn lấy ngón tay Khương Dư Miên.

Hai người ở đối diện nhau, nhìn thấy tình ý dâng trào trong mắt nhau. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ngay thời khắc nhác thấy họ chuẩn bị hôn xuống, mấy vị “nhân chứng” đang trốn xung quanh đột nhiên xông ra, trăm miệng một lời: “Surprise!”

– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—

Khương Dư Miên bị dọa, đâm sầm vào lòng Lục Yến Thần. Đột nhiên Lục Yến Thần thấy hối hận vì đã mời một đám người không biết phân biệt đúng sai này đến.

Hai vợ chồng Nguyên Thanh Lê và Tần Diễn đã hẹn sẽ gặp nhau buổi tối xuất hiện đúng hẹn, Thịnh Phỉ Phỉ viện cớ bận chuyện tốt nghiệp, Tần Chu Việt tham gia náo nhiệt cũng ở đây, và cả Lục Tập đứng ở cuối đám người.

“Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng cầu hôn!”

Trận mưa sao băng nhân tạo này kéo dài suốt mười lăm phút, người trong thôn được “thơm lây”, được thưởng thức trận mưa sao băng lãng mạn do đập tiền vào mà ra này.

[Ôi trời! Đây là mưa sao băng nhân tạo đấy à?]

[Lại là vị đại gia nào đang tạo sự bất ngờ cho cô vợ nhỏ giá trên trời của mình đấy?]

[Thời buổi này dùng pháo hoa tán gái xưa rồi, thăng cấp thẳng lên mưa sao băng luôn hả?]

[Lớn thật đấy! Lần đầu tiên tôi biết mưa sao băng còn có màu sắc rực rỡ!]

– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—

Người trong thôn không biết Lục Yến Thần, nhưng vì tạo sự ngạc nhiên mừng rõ mà Lục Yến Thần làm ra động tĩnh lớn như thế, ai ai cũng thấy hiếu kỳ. Sau khi nghe ngóng, họ bèn biết anh họ “Lục”.

Bình thường mấy tin tức loại giải trí thế này đều chỉ như một cơn gió, thổi cái tan ngay, nhưng sau lúc này buổi phỏng vấn Lục Yến Thần với tư cách thành viên hội đồng quản trị Thiên Dự cũng được công bố.

Hầu hết người xem không hiểu các số liệu phỏng vấn hợp tiêu chuẩn, nhưng cư dân mạng nào cũng thích phần lên tiếng về chuyện tình cảm được trích xuất đặc biệt.

“Tôi thấy tổng giám đốc Lục trả lời không hề do dự, là tin rất quan trọng phải không?”

“Bạn gái.”

“Có phải là sắp có chuyện gì tốt đến không?”

“Không sai, tôi tính cầu hôn cô ấy.”

Vị nam thần cấp “boss lớn” giữ mình trong sạch nhiều năm tự tiết lộ tiến triển tình cảm. Đoạn ghi âm này nói về dự định cầu hôn, một đoạn video khác thì tạo ra mưa sao băng để cầu hôn, hai người đều họ Lục, trùng hợp lạ thường.

Dù thật sự chỉ là trùng hợp, các cư dân mạng cũng sẵn sàng gộp họ thành một người.

[Người yêu của anh mãi mãi có thời gian trả lời tin nhắn.]

[Gửi cho tôi làm gì, gửi cho bạn trai của tôi kìa.]

[Hình mẫu tổng giám đốc trong truyện ngoài đời thật.]

[Chỉ có tôi muốn biết cô gái may mắn đó là ai thôi à?]

Người may mắn không có thời gian lên mạng nên cũng không đọc được bình luận này.

“Anh làm gì vậy, sao không nói em biết sớm chút?” Khương Dư Miên nhỏ giọng lên án bên tai Lục Yến Thần.

“Sợ em căng thẳng.” Nếu anh nói Khương Dư Miên biết trước là có một đám bạn bè đang núp đằng sau, chắc chắn cả người cô sẽ không được tự nhiên.

Quả thật Khương Dư Miên không căng thẳng, nhưng hiện cô thấy xấu hổ khủng khiếp. Ban nãy suýt nữa cô xúc động hôn anh rồi, mà cô còn nhón chân, mong là bóng đêm sẽ giúp cô giấu đi động tác nhỏ này.

Sau khi hai người tách ra, Thịnh Phỉ Phỉ cố ý đi đến, đẩy vào cánh tay cô: “Không hôn thành công rồi, có phải thấy tiếc lắm không?”

Khương Dư Miên: “…”

“Trước khi nói phải uốn lưỡi bảy lần”.

Nhưng trước mặt cô, Thịnh Phỉ Phỉ không hề kiêng kỵ, trực tiếp bán đứng “đầu lĩnh”: “Là anh Chu Việt đề xuất ý tưởng đó, có gì hai người tìm anh ấy tính sổ đi.”

Lúc này Khương Dư Miên đã hiểu: “Có lẽ trong lòng anh ấy thấy bất công chứ gì!”

Kịch bản “vứt hết liêm sỉ” theo đuổi vợ của Tần Chu Việt đã được “trình làng” nửa năm rồi, vậy mà đến giờ vẫn chưa có tiến triển. Nghe Nguyên Thanh Lê nói, chị của cô ấy một lòng một dạ kiếm tiền nuôi con gái, đã nhìn rõ bộ mặt thật của đàn ông rồi, không có hứng thú.

Không có mấy người biết về chuyện trước kia của Tần Chu Việt. Từ khi tìm được con gái, anh ta chỉ hận không thể khua chiêng mà khoe khoang cô công chúa nhỏ ruột thịt nhà mình. Có ai hỏi Tần Chu Việt sẽ thoải mái nói hồi còn tuổi trẻ bồng bột mình đã làm tổn thương người kia, đang trong giai đoạn gắng sức hối cãi, vậy nên ai cũng biết anh ta đang theo đuổi bạn gái cũ.

Thịnh Phỉ Phỉ liên tục tặc lưỡi: “Đàn ông bị vứt bỏ thật là đáng sợ!”

Khương Dư Miên che miệng: “Đừng để anh ấy nghe được câu này của cậu.”

Bọn họ nhất trí cho rằng cái tên Tần Chu Việt này kiếm tiền thì được, chứ yêu đương thì không.

Thịnh Phỉ Phỉ: “Yêu đương vẫn phải học ở chỗ chú nhỏ tớ, để anh ấy hiểu trọn tất cả chuyện yêu đương, hiểu cái gì là lần đầu gặp đã yêu, lần hai gặp si mê, lần ba gặp đã có em bé…”

Đây không phải lần đầu tiên Khương Dư Miên nghe cô ấy nhắc đến chú nhỏ của mình, hình như người chú trong lời Thịnh Phỉ Phỉ là một cao thủ tình trường: “Chú nhỏ của cậu am hiểu cái gì nhất?”

Trên mặt Thịnh Phỉ Phỉ lộ ra vẻ bối rối. Cô ấy thoáng suy nghĩ rồi phun ra ba chữ: “Thọc gậy bánh xe.”

Khương Dư Miên: “?””

Một tối này, cả đám người ngồi xung quanh sườn núi đã được bài trí, hứng gió đêm mà tổ chức sinh nhật cho Khương Dư Miên và chúc mừng Lục Yến Thần cầu hôn thành công.

Ông nội Lục đang ở nhà để ý đến video phỏng vấn Lục Yến Thần, nói bóng nói gió ở chỗ Lục Tập. Lục Tập không nói thêm điều gì, chỉ chia sẻ video cầu hôn cho ông nội Lục: “Anh cả cầu hôn thành công rồi.”

Nhìn thấy những lời kia, ông nội Lục lộ ra ánh mắt mừng rỡ.

Thời gian video nhảy từng giây, từng giây một đến cuối. Cùng với sự kết thúc của hình ảnh ngoan mục, nụ cười trên mặt ông nội Lục dần biến mất, đập vào mắt là thờ ơ và lạnh lẽo.

Một chuyện lớn như cầu hôn lại không khiến người làm ông nội là ông đây thấy cảm kích chút nào. Lục Yến Thần đã quyết tâm vạch rõ giới hạn với ông, có thể, một ngày nào đó, hai người kết hôn, rồi có con, cũng sẽ không chủ động báo cho ông biết.

“Thím Đàm.”

“Dạ vâng?”

“Thím nói xem, một người đã phạm sai lầm, có phải mãi mãi không bù đắp được không?”

Thím Đàm không tiếp lời. Trong căn nhà lớn nhường này lại chẳng cảm giác được chút ấm áp.

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng vang lên tiếng thở dài tang thương của ông cụ: “Sai thì chính là sai.”

Bất kể có bù đắp thế nào, tổn thương đã được gây ra sẽ mãi mãi tồn tại trong ký ức, không thể xóa bỏ.

Lục Tập nhìn chằm chằm điện thoại di động, không thấy nhận được tin nhắn của ông nội nữa, lúc này mới hạ xuống.

Số người Lục Yến Thần mời đến làm chứng cho thời khắc quan trọng này của bọn họ không nhiều không ít, chừng sáu, bảy người.

Bất kể đi đến đâu, Thịnh Phỉ Phỉ cũng thích chụp ảnh check-in. Sườn núi được trang hoàng cẩn thận trở thành phông chụp của cô ấy, mấy cô gái chụp hình cho nhau, dù có là Nguyên Thanh Lê, người không thích chụp ảnh, cũng không chống lại được sự nhiệt tình của Thịnh Phỉ Phỉ, bị kéo tới gia nhập đội ngũ.

Mấy người đàn ông thì ngồi bên cạnh.

Tần Diễn, người mới đăng ký kết hôn, phơi phới đắc ý, so ra thì Tần Chu Việt, người chịu nhục chỗ Nguyên Tây Mạt nhiều lần, nom cực kỳ đáng thương.

Một tay Tần Diễn khoát lên vai Tần Chu Việt: “Anh à, anh cũng đừng nhụt chí, dù sao vẫn còn Quả Quả, con gái ruột của anh mà!”

Tần Chu Việt gạc đi: “Thay vì nói mấy câu này chi bằng em đi bảo vợ em thổi vài câu bên tai giúp anh.”

Tần Diễn lập tức rụt tay về: “Anh biết mà, hai người họ cùng ba khác mẹ, quan hệ… đặc biệt, gan của Lê Lê lại nhỏ.”

Tần Chu Việt nện cho anh ta một quyền: “Chỉ có vợ em quý thôi!”

Tuy là nói vậy nhưng thật ra Tần Chu Việt không hề có ý nói Nguyên Thanh Lê giúp đỡ. Chưa nói đến chuyện hai người là cùng ba khác mẹ, chí với cái tính nói được mấy câu là rút lui của Nguyên Thanh Lê, có cùng ba cùng mẹ cũng vô dụng.

Anh ta chỉ thấy buồn bực, vì cớ sao cùng là người nhà họ Tần mà Tần Diễn liếc mắt đã nhận đúng người, lại kiên trì không ngừng theo đuổi ba năm, còn anh ta trước kia lại ngu ngốc mà buông tay Nguyên Tây Mạt.

Anh em nhà họ Tần, một bi, một hỉ.

Hai anh em nhà họ Lục cũng thế.

Lục Yến Thần cầu hôn thành công có biểu cảm khoan thai, còn Lục Tập ngồi bên tay phải Lục Yến Thần thì không được nhàn nhã vậy. Cách cậu ấy làm việc đã không còn bừa bãi như trước nữa, cậu ấy cân nhắc thật lâu mới nhắc đến chuyện giúp Dương Tuệ đi học với Lục Yến Thần lần nữa.

“Anh cả, em vẫn quyết định giúp đỡ Dương Tuệ, dùng số tiền trong thẻ trước kia, hy vọng anh có thể đồng ý.” Lúc đó cậu ấy cảm thấy bản thân không cần tiền của nhà họ Lục là độc lập, nhưng sau đó, nói chuyện điện thoại với Dương Tuệ, nghe được âm thanh đầy mong chờ với thế giới bên ngoài của cô gái nhỏ, cậu ấy bèn dứt khoát quyết định kiên trì đến cùng.

Bên tai truyền đến giọng của Lục Tập, đầu Lục Yến Thần cũng không quay lại: “Lục thị có cổ phần của em. Tiền của em, không cần phải thông qua sự đồng ý của anh.”

Lục Tập ngầm siết tay: “Tiền của Lục thị đều do anh kiếm được, một ngày nào đó em sẽ trả lại anh!”

“Thật à? Vậy anh mỏi mắt mong chờ.” Anh không để bụng chút tiền này, anh chỉ muốn nói với Lục Tập là đưa ra quyết định phải quyết đoán, chứ không thể do do dự dự, nhìn sắc mặt anh mà làm.

“Tách!”

Máy ảnh của Thịnh Phỉ Phỉ nhắm ngay bốn người, chụp một bức ảnh “khung cảnh xung quanh”.

“Hai người, hai cặp bọn họ ngồi chung với nhau, biết họ là anh em thì thôi, chứ ai không biết còn tưởng là…”

Thịnh Phỉ Phỉ không nói nửa câu còn lại.

Khương Dư Miên đã quen biết cô ấy bao năm nay, gần như hiểu ngay.

Nhưng Nguyên Thanh Lê thì vẫn giữ khuôn mặt ngơ ngác: “Tưởng cái gì cơ?”

Khương Dư Miên và Thịnh Phỉ Phỉ liếc nhau, quyết định không đi phá hoại “cô bé đáng yêu” này.

Chụp hồi lâu, Nguyên Thanh Lê thấy mệt, nhiều lần muốn dừng lại, nhưng đối mặt với biểu cảm hào hứng của Thịnh Phỉ Phỉ thì không tài nào mở lời được.

Đến hiện tại, thấy Thịnh Phỉ Phỉ cuối cùng cũng cất máy ảnh và điện thoại di động đi, Nguyên Thanh Lê mới hỏi: “Tớ có thể về chưa?”

Nếu đổi lại là người khác, họ chỉ cần nói một câu “tớ mệt rồi, đi nghỉ trước đây” rồi đi, nhưng Nguyên Thanh Lê lại cứ như một học sinh tiểu học, làm gì cũng phải hỏi ý kiến.

Cớ sao Thịnh Phỉ Phỉ lại cứ giữ lấy cô ấy không thả: “Nghe nói Tần Diễn theo đuổi cậu ba năm, rốt cuộc cậu đã làm như thế nào vậy?”

Trước đây cô ấy đã nghe Khương Dư Miên kể về chứng sợ xã hội của Nguyên Thanh Lê, nhưng chưa được tiếp cận quá nhiều. Một “con người của xã hội” như Thịnh Phỉ Phỉ không tưởng tượng được biểu hiện của chứng “sợ xã hội” sẽ đến mức nào, mãi đến khi quen Nguyên Thanh Lê.

Giao lưu với Nguyên Thanh Lê thật sự sẽ không thấy gấp đến chết à?

Tất nhiên, đáp án là…

Tùy theo từng người.

Đến cả người có tính cách ôn hòa như Khương Dư Miên mà có khi cũng thấy sốt ruột vì Nguyên Thanh Lê, vậy mà Tần Diễn lại không.

Cái gọi là “theo đuổi ba năm” không hề chỉ kiểu gióng trống khua chiêng, trắng trợn theo đuổi như Tần Diễn, mà là quen biết một năm, yêu thầm một năm, mập mờ một năm.

Trước đây Tần Diễn nhận sự phó thác của Lục Yến Thần, chăm sóc Khương Dư Miên ở trường, vậy nên, là chủ nhiệm câu lạc bộ máy tính, Tần Diễn chủ động mời Khương Dư Miên tham gia. Cũng chính lúc đó, anh ta đã để ý đến Nguyên Thanh Lê ở bên cạnh Khương Dư Miên.

Dưới sự động viên của Tần Diễn, Nguyên Thanh Lê mơ mơ màng màng tham gia câu lạc bộ.

Câu lạc bộ chia việc cho thành viên của các ban, Tần Diễn nhờ vào đó mà liên lạc với Nguyên Thanh Lê.

Anh ta gửi tin nhắn, Nguyên Thanh Lê do dự rất lâu, không biết nên trả lời thế nào. Anh ta gọi điện thoại, Nguyên Thanh Lê không dám nhận, sẽ để yên đến khi chuông ngừng reo.

Tình huống này kéo dài liên tục đến mấy lần họp của ban bọn họ, nhờ họ gặp nhau nhiều rồi mới từ từ dịu đi. Ở trường, cơ bản là Nguyên Thanh Lê chỉ qua lại với ba người trong phòng ký túc, hơn nửa học kỳ đầu năm thứ Nhất kết thúc, Nguyên Thanh Lê cũng chỉ nhớ tên và vai trò của Tần Diễn, và nhớ anh ta là một người tốt tính.

Học kỳ Hai năm Nhất, Tần Diễn được Khương Dư Miên giải thích về mức độ sợ xã hội của Nguyên Thanh Lê, có ý giúp cô ấy thay đổi, dạy cô ấy cách gửi tin nhắn thông báo công việc cho người trong ban.

Nội dung tin nhắn chỉ cần soạn theo mẫu sẵn, sau đó gửi cho các thành viên có liên quan, không cần thêm thắt gì, mà người nhận sau khi đọc được rồi thường cũng chỉ hồi âm “đã nhận được”. Nguyên Thanh Lê đã từ từ thừa nhận sự sắp đặt như thế.

Thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chuyện có người không hiểu chi tiết, nhiều lần hỏi lại tình hình chỗ Nguyên Thanh Lê, từ lúc đầu cô ấy luống cuống chân tay đi tìm Khương Dư Miên nhờ giúp đỡ: “Miên Miên, bọn họ đều gửi tin nhắn đến hỏi tớ, tớ không muốn thông báo cho bọn họ.”

“Lê Lê, chỉ là tin nhắn thôi mà, không phải cậu biết hết vấn đề của bọn họ à? Cậu soạn lại một tin gửi cho bọn họ là được rồi.” Vào thời khắc này, dường như một người từng được người khác dẫn dắt mà trưởng thành như Khương Dư Miên cũng gánh lấy trách nhiệm “chị lớn”: “Bọn họ không nhìn thấy cậu, cũng không nghe được âm thanh của cậu, cậu đừng sợ.”

Về sau nữa, khi gặp câu hỏi mà Nguyên Thanh Lê không tài nào giải đáp được, Khương Dư Miên sẽ bảo cô ấy tìm Tần Diễn: “Tính cách đàn anh Tần Diễn tốt, cậu có việc gì cứ tìm anh ấy, anh ấy biết gì sẽ nói cho cậu hết.”

Lúc đầu, Nguyên Thanh Lê gõ chữ thuật lại câu hỏi của các bạn, do dự rất lâu mới gửi tin đi, Tần Diễn sẽ trả lời lại rất nhanh, khiến cho Nguyên Thanh Lê như trút được gánh nặng.

Dần dà, hai người liên lạc nhiều hơn, việc giao tiếp cũng thuận lợi hơn trước, nhưng vẫn chỉ giới hạn trong việc trao đổi qua tin nhắn.

Rõ ràng Nguyên Thanh Lê vẫn còn tránh né người khác giới.

Mãi đến một hôm, Nguyên Thanh Lê lặng lẽ nói với cô: “Miên Miên, tớ thật vô dụng, hôm nay tớ ngồi lại xe bus cả một vòng cũng không dám nói xuống xe.”

Khương Dư Miên hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì…”

Bởi vì cô ấy nhìn thấy mấy ghế trống ở phía sau xe bèn chọn một chỗ bên cạnh lối đi để ngồi. Ngay sau đó, Tần Diễn xuất hiện trước mặt cô ấy, hỏi cô ấy có thể nhích vào bên trong một ghế không.

Cô ấy muốn từ chối, nhưng khi đối mặt với Tần Diễn, hai chân cô ấy lại không nghe theo sai bảo mà nhích vào vị trí cạnh cửa sổ ở bên trong.

Tần Diễn bắt chuyện với cô ấy, cô ấy ấp úng, sau đó Tần Diễn chợp mắt ngủ, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi, cô ấy nhìn trộm Tần Diễn rất nhiều lần, trong lòng cứ suy nghĩ rốt cuộc khi nào anh ta mới xuống xe, kết quả Tần Diễn ngồi lại đến trạm cuối.

Tài xế gọi mọi người xuống xe, lúc này Tần Diễn mới mở mắt: “Ngại quá, ngủ qua trạm rồi, em muốn đi đâu? Để anh đưa em về.”

Vốn dĩ cô ấy muốn từ chối, nhưng Tần Diễn lại ra vẻ “không đưa được em về lòng anh sẽ thấy hổ thẹn”, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, lại đi cùng cô ấy hết một đoạn đường.

Kể đến cuối chuyện đã qua, Nguyên Thanh Lê còn nói thêm: “Hội trưởng thật sự là người tốt.”

Khương Dư Miên: “…”

Cô gái ngốc bị lừa còn muốn giúp người ta kiếm tiền!

Từ đó về sau, giao thiệp giữa Tần Diễn và Nguyên Thanh Lê dần dần tăng nhanh, Tần Diễn thường xuyên lấy “anh biết em sợ giao tiếp với người khác, em muốn làm gì có thể nói anh biết, anh sẽ nghĩ cách giúp em” làm lý do, từng chút, từng chút một phá tan phòng tuyến của Nguyên Thanh Lê.

Toàn bộ quá trình, Tần Diễn dùng một năm.

Đến học kỳ đầu của năm Hai, cuối cùng Nguyên Thanh Lê cũng chấp nhận Tần Diễn là bạn của cô ấy.

Về sau nữa, Tần Diễn lấy danh nghĩa bạn bè làm bước đệm, vào ngày lễ, Tết, ngày sinh nhật, sẽ ra sức tỏ vẻ đáng thương mà nói mình không có ai ở cùng, lừa Nguyên Thanh Lê đi ăn chung, đi xem phim chung với anh ta.

Nguyên Thanh Lê không biết cách từ chối, lừa lần nào là dính lần đó.

Trong quá trình hai người đi cùng nhau, quan hệ thân thiết hơn là chuyện hiển nhiên. Trong câu lạc bộ bắt đầu lan truyền tin Tần Diễn đang yêu đương với Nguyên Thanh Lê, Nguyên Thanh Lê vừa xấu hổ vừa nóng nảy, nhiều lần muốn làm sáng tỏ lại không biết bắt đầu từ đâu.

Gửi tin trong nhóm? Trong nhóm có hơn trăm người, cô ấy không dám làm liều.

Nói ngay trước mặt? Người ta cũng không hỏi thẳng cô ấy, cô ấy không thể vô duyên vô cớ mà lên tiếng.

Vì để tránh hiềm nghi, Nguyên Thanh Lê dứt khoát trốn tránh Tần Diễn không gặp, hiện tượng này đã phá vỡ tiết tấu “nước ấm hầm lâu” của Tần Diễn. Lúc đó anh ta đã hoàn thành năm Ba đại học, sắp ra trường đi thực tập, cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa mà tỏ tình với Nguyên Thanh Lê.

Nguyên Thanh Lê bị dọa, phản ứng đầu tiên là chạy trốn.

Được nghỉ hè, cô ấy về quê mấy tháng, mãi đến khai giảng tháng Chín mới trở lại trường. Tần Diễn cố ý đến trường “ôm cây đợi thỏ”, hai người mới gặp được nhau lần nữa.

Thời gian hai năm đã đủ cho Tần Diễn nắm rõ hết tính cách và thói quen của Nguyên Thanh Lê, anh ta không hỏi hay yêu cầu Nguyên Thanh Lê báo đáp, hoặc trả lời, mà chỉ yên lặng xuất hiện ở những nơi Nguyên Thanh Lê đến, gửi cho cô ấy những món quà vặt cô ấy thích ăn, loại sách cô ấy thích đọc, thâm nhập vào trong cuộc sống của Nguyên Thanh Lê một cách vô hình.

Với loại tính cách e dè này của Nguyên Thanh Lê, cô ấy sẽ không đứng ra “đuổi” người đi, chỉ biết lặng lẽ nhận đồ nhét vào túi mình. Rồi cứ góp nhặt từng ngày, nó chuyển hóa thành một loại tình cảm khác.

Khi mà thứ tình cảm đó đã nhiều đến mức không cách nào che giấu nữa, tất cả bèn “nước chảy thành sông”.

Năm thứ Ba kết thúc, bọn họ cũng sắp bắt đầu thực tập, Nguyên Thanh Lê về thành phố ở quê.

Lần đầu tiên bước từ trường học ra xã hội, vất vả là chuyện hiển nhiên. Đối mặt với hoàn cảnh hoàn toàn mới, kiểu nội tâm với trạng thái mệt mỏi, buồn bực và yếu ớt như vậy, một khi có người đâm thủng, sẽ không nhịn được mà trút hết.

Tần Diễn đến thành phố của Nguyên Thanh Lê, ngay lúc cô ấy cần người an ủi và động viên nhất, ở cạnh giúp đỡ cô ấy.

Vào mùa hè đó, cuối cùng Tần Diễn cũng đạt được mong ước.

Là bạn thân của Nguyên Thanh Lê, khi Khương Dư Miên hay tin, đầu tiên là gửi lời chúc mừng, lúc nhìn thấy Tần Diễn lại không nhịn được mà thay bạn mình nói mấy câu: “Với tính cách của Lê Lê, có thể sẽ không quá chủ động, sau này mong anh cũng có thể giữ vững sự kiên trì với cậu ấy.”

Tần Diễn trả lời: “Phải, cô ấy chân thành hơn bất cứ ai.”

Nguyên Thanh Lê có thể mãi mãi không biết cách chủ động, nhưng sự đáp lại của cô ấy chính là tấm lòng chân thành nhất.

Anh ta muốn để Nguyên Thanh Lê có cảm giác an toàn, vậy nên anh ta chủ động đề nghị đưa cô ấy về nhà. Nguyên Thanh Lê không giỏi việc ứng phó với trường hợp như thế này, nhưng vẫn lấy hết can đảm đồng ý với anh ta.

Tình cảm của bọn họ, là đến từ hai phía.

Nghe xong câu chuyện tình cảm đã qua này, Thịnh Phỉ Phỉ càng hiểu rõ hơn, vì sao bản thân mong mà không được, còn người khác mong đều được như ý.

Cách cô ấy theo đuổi Lục Tập là không hiệu quả, cách Tần Diễn theo đuổi Nguyên Thanh Lê mới là hiệu quả.

Thịnh Phỉ Phỉ nhìn về phía mấy anh em, tổng kết lần nữa: “Bây giờ em trai hai mươi mấy tuổi cũng kết hôn rồi, anh trai ba mươi tuổi vẫn còn đang vứt liêm sỉ.”

Khương Dư Miên: “…”

Nguyên Thanh Lê: “…”

Lời này tuyệt đối không được để cho Tần Chu Việt nghe.

Tần Chu Việt ở cách đó không xa hắt hơi một cái, thì thầm trong miệng: “Có phải Quả Quả nhớ mình rồi không?”

Anh ta bèn gọi video cho con gái trước mặt mọi người, lại bị Nguyên Tây Mạt vô tình cúp máy: “Ngủ rồi, đừng làm phiền!”

Mọi người chỉ coi như không nghe thấy.

Một đêm này, bọn họ gối đầu lên gió mát, thưởng sao ngắm trăng.

Khương Dư Miên ngồi bên trái Lục Yến Thần, khoác vào cánh tay anh, nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhìn ngắm chiếc nhẫn kim cương hình bươm bướm của mình dưới ánh trăng: “Trông thật là đẹp! Anh mua từ khi nào đấy?”

Lục Yến Thần đáp: “Anh vẽ bảo thảo, tìm mẹ nuôi của em đúc thành.”

Khương Dư Miên nhớ ra, có một lần anh đi công tác về từ nước ngoài liền đặc biệt chạy đến thành phố Ninh, có thể chính là khi đó.

Thì ra từ lâu như thế Lục Yến Thần đã bắt đầu chuẩn bị tất cả. Cô ngẩng đầu, xoay người sang phía Lục Yến Thần: “Có phải em cũng cần mua tặng anh một chiếc nhẫn không?”

Những vết loang lổ do lá cây tạo thành rọi lên khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Anh không nhìn Khương Dư Miên, chậm rãi nói ra hai chữ: “Tùy em.”

Khương Dư Miên phì cười một tiếng.

Tần suất Lục Yến Thần sử dụng hai từ này cực thấp, nhưng lần nào cũng rất có thâm ý. Ngay từ đầu cô tưởng là Lục Yến Thần không thèm quan tâm, sau đó mới phát hiện ra, người đàn ông im ỉm này còn có hơi “miệng một đằng, lòng một nẻo”.

*

Sáu tháng cuối năm, các sinh viên tốt nghiệp năm thứ Tư sinh đều mỗi người một ngả.

Thịnh Phỉ Phỉ ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, Từ Thiên Kiêu nhận chức thành công, Hứa Đóa Họa đang trong thời gian thực tập.

Nguyên Thanh Lê không muốn đi đánh liều ở nơi cạnh tranh gay gắt, chỉ muốn tìm một công việc ít người, lại không cần giao tiếp quá nhiều để làm vịt lười, sau khi du lịch tuần trăng mật thì đến công ty gia đình.

Lục Tập tìm được một công việc làm huấn luyện viên thể dục. Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân nghe được tin này thì ngây cả ra.

Bọn họ cho rằng Lục Tập sẽ tiến vào Lục thị, thoải mái chọn một vị trí rồi ngồi thu tiền lời, kết quả Lục Tập lại như người bình thường không có gốc gác gì, cầm lý lịch tóm tắt của mình đi phỏng vấn, chọn một công việc bình thường.

Lúc Tết Trung thu, Khương Dư Miên gặp Lục Tập ở nhà họ Lục, Lục Tập thẳng thắn nói với cô: “So với việc mặc đồ tây ngồi văn phòng, tôi vẫn thích đổ ướt mồ hôi lúc luyện tập hơn.”

Đồ tây cứ như dây thừng vậy, sẽ trói đến mức cậu ấy không thở nổi.

“Không phải cậu muốn giúp đỡ Dương Tuệ à?”

“Gần đây tôi đang học một ít kiến thức mảng kinh tế, tuy không đạt đến trình độ chuyên nghiệp, nhưng ít ra cũng hiểu khá rõ.” Trước đây, bình thường Lục Tập học hành đã không phải tệ, chỉ là không chăm chỉ. Gần đây cậu ấy đã bắt đầu học quản lý tiền bạc, còn nhận một nhân sĩ chuyên nghiệp tài ba làm thầy, cũng là để sau này không lo âu về chuyện tài chính.

Khương Dư Miên kể lại chuyện này cho Lục Yến Thần, sau đó, cô vô tình phát hiện ra, người thầy Lục Tập nhắc đến kia chính là một nhân vật giỏi giang trong giới mà Lục Yến Thần mời về công ty.

Chỉ có Lục Tập ngốc nghếch là chẳng hay biết gì.

Trong thời gian Khương Dư Miên học nghiên cứu sinh, thầy hướng dẫn có ý định đưa cô ra nước ngoài trao đổi một năm, nhưng nghĩ đến tiến triển của thí nghiệm mà cô tham gia tại Thiên Dự, thầy chỉ đành dời lại kế hoạch trao đổi.

Cô nói kế hoạch của mình với Lục Yến Thần, anh xoa đầu cô: “Đi đi, bươm bướm giương cánh mới bay cao được.”

Nếu muốn đứng ở một nơi cao, xa hơn nữa, thì đầu tiên phải thả cô tự do bay lượn.

Trong năm Hai học nghiên cứu sinh, Khương Dư Miên ra nước ngoài trao đổi.

Trong năm này có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Từ Thiên Kiêu đã yêu đương, thời gian lần này nhiều hơn trước một năm.

Hứa Đóa Họa bị ba mẹ giục kết hôn, luôn lên phàn nàn về chuyện lập gia đình trong nhóm.

Và cả, Nguyên Thanh Lê mang thai.

Hai người này, trước khi ở bên nhau thì chậm rì rì, sau khi ở bên nhau rồi thì tiến triển như ngồi tên lửa.

Sau khi nghe được tin này, Khương Dư Miên gọi video với Lục Yến Thần, cực kỳ cao hứng mà nói về chuyện đó: “Trước kia anh Chu Việt cứ đi khoe khoang Quả Quả khắp nơi, bây giờ Lê Lê cũng mang thai rồi, anh ấy vẫn chưa theo đuổi được Nguyên Tây Mạt.”

“Em cũng thạo tin thật đấy.”

“Tất nhiên! Chút niềm vui nhỏ mà!”

Chưa kể mấy tin này đều là cô nghe được qua một màn hình: “Vì sao mọi người sống vui vẻ như vậy, em vẫn ở nước ngoài học hành đến chết đi sống lại?”

Người đàn ông trong màn hình bình tĩnh lật một tờ báo: “Hay là… em về đi?”

Khương Dư Miên rên rỉ: “Chưa học thành không có mặt mũi về.”

Nếu để người khác nghe được lời này, sợ là họ sẽ nói cô “ra vẻ”. Mấy luận văn Khương Dư Miên công bố trong thời gian học nghiên cứu sinh đã được đăng tải trên tạp chí SCI, cô được người nước ngoài mời về với lương cao, nhưng cô chưa từng bị lay động.

Hai người nói chuyện thật lâu, mãi đến khi Lục Yến Thần nhắc nhở: “Thời gian chỗ em không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.”

Khương Dư Miên không nói gì, cũng không chịu cúp máy, đôi mắt hạnh to tròn nhìn chằm chằm màn hình, hai bên yên lặng.

Lục Yến Thần chưa bao giờ chủ động cúp cuộc gọi video và điện thoại với cô, giống như bây giờ vậy, anh giục cô đi ngủ, Khương Dư Miên không cúp, anh vẫn sẽ chờ.

Một lát sau, Khương Dư Miên thở dài: “Lục Yến Thần, em nhớ anh.”

Trong âm cuối kéo dài còn thoáng chút uất ức, cô lưu luyến cúp máy, vuốt lấy chiếc nhẫn trên ngón tay mà chìm vào giấc ngủ.

Kết quả, tan học ngày hôm sau, một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện bên ngoài phòng học.

Có rất nhiều người đều đang nhìn anh.

Khương Dư Miên thấy hơi sửng sốt, không tin được mà lao vào trong lòng anh.

Lục Yến Thần vững vàng đón được cô: “Xin nghỉ đi Miên Miên!”

“Sao cơ?” Cô cho là bọn họ sẽ ra ngoài hẹn hò: “Em có hai ngày nghỉ, có thể ở cùng anh.”

“Không phải.” Lục Yến Thần ôm ngược lại cô, ý cười rót vào bên tai: “Ý anh là, anh muốn dẫn em về kết hôn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN