Thừa Hoan ngồi xuống: “Mẹ, sao mẹ ủ rũ vậy? Nếu mẹ không muốn con kết hôn, con sẽ dời ngày cưới lại.”
Mạch Lai Thiêm nhắm mắt: “Haiz, con gái chiều theo ý bà 1 phần, bà càng ẩm ương thêm 1 phần, bà dở chứng đủ chưa? Đừng làm Thừa Hoan khó xử nữa có được không hả?”
Bà Mạch lên tiếng: “Thừa Hoan, con gái của mẹ giỏi quá, bố mẹ không cho con được cái gì, cái gì con cũng tự mình làm, cái gì cũng tự tay lo liệu. Không giống mẹ, mẹ không có điều kiện kinh tế, khi mẹ cưới đến cả một chiếc váy cưới mới cũng không có, vội vội vàng vàng chụp một bức ảnh là coi như đã xong.”
Hóa ra là tức cảnh sinh tình, hoài niệm số phận mình.
Thừa Hoan nháy mắt với bố, Mạch Lai Thiêm kéo con trai xuống dưới lầu chơi bóng bàn.
Thừa Hoan nghĩ nghĩ, may mà ở cơ quan cô đã học được chút bản lĩnh mồm mép, ở nhà cũng có thể áp dụng được.
Cô xếp từng bộ quần áo mới lại và treo hết lên. Một bên nhỏ nhẹ nói: “Phụ nữ thế hệ trước hơi khó xin việc.”
Bà Mạch nói: “Con xem mấy người Đặng Liên Như, Phương An Sinh kìa, tuổi còn lớn hơn mẹ mà vẫn trở nên nổi tiếng đấy thôi.”
Thừa Hoan hắng giọng: “vận may của mỗi người không giống nhau mà.”
“Con phải thay mẹ cố gắng thật nhiều.”
Thừa Hoan cười, cô luôn cảm thấy niềm an ủi lớn nhất là trước giờ bố mẹ chưa bao giờ tạo áp lực cho cô phải trở thành người tài giỏi. Bây giờ thì điều đáng sợ nhất cuối cùng cũng đến.
Cô ngập ngừng hỏi: “Cố gắng như thế nào mới được?”
“Lấy chồng 3 năm sinh cho mẹ 2 đứa cháu, giữ gìn mái ấm cho thật tốt là được.”
Thừa Hoan đứng dậy la lên: “Mẹ, con còn chưa có gả đi đâu đó, con chỉ là lấy chồng chứ không có gả cao gả thấp gì hết, con sẽ vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc, vẫn gửi mẹ phí sinh họạt mỗi tháng, mười năm nữa cũng không tính đến chuyện sinh con, việc nhà bọn con sẽ chia nhau ra làm, được chưa mẹ?”
Bà Mạch hỏi: “Ai nấu ăn?”
“Lúc Tân Gia Lượng đi du học Anh, ảnh đã tự học nấu đồ ăn Trung rồi ạ. Món heo quay kiểu Quảng Đông của anh ấy ngon hết nước chấm luôn.”
Bà Mạch tựa xuống ghế: “Bố mẹ chồng tương lai của con có biết mấy suy nghĩ này của các con không?”
“Họ là những người có tư duy kiểu mới, tất nhiên là hiểu rõ ạ.”
“Thừa Hoan, tốt nhất là nên sinh con sớm.” Lúc này bà Mạch mới cười. “Để cháu ở đây, mẹ sẽ trông con cho con. Thừa Tảo dọn ra ký túc xá rồi thì trong nhà vẫn còn chỗ để đặt một chiếc nôi nhỏ.”
“Vậy thì cực lắm mẹ.”
Bà Mạch nói: “Mẹ thích trẻ con.”
Dù bọn nhỏ sẽ hay khóc đêm, dù phải vật lộn với chúng để cho chúng ăn, dù mệt đến rã rời thì chỉ cần nhìn khuôn mặt nho nhỏ của chúng đều thấy xứng đáng. Bà Mạch lộ ra nụ cười hiền.
Có thể chăm sóc cháu ngoại bà rất vui.
“Mẹ, mấy chuyện này nói sau đi ạ.”
Bà Mạch cúi mặt xuống: “Chắc là con sợ người ta nói con đem đứa nhỏ gửi ở một căn nhà lụp xụp rồi.”
Hả???
Thật đúng là vu oan giá họa, vạch lá tìm sâu mà.
Sau đó, Thừa Hoan nói với bố: “Con đang nghi là thời kỹ mãn kinh của mẹ đã đến rồi.”
Mạch Lai Thiêm hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thừa Hoan, con đến gặp bà nội trước khi lấy chồng nhé.”
Thừa Hoan không vui: “Con là kết hôn, chứ không phải là gả chồng, sau này còn sẽ còn về, chắc chắn là tự do đi lại. Gả chồng chỉ là một từ ngữ từ gây tranh luận từ thời phong kiến thôi.”
Mạch Lai Thiêm nhìn chằm chằm con gái: “Cái tính con với mẹ con giống hệt nhau.”
Thừa Hoan bảo Tân Gia Lượng cùng về quê thăm bà nội.
Cô nói rõ ngọn nguồn câu chuyện với chồng chưa cưới.
“Bà nội không phải là bà nội ruột, bà là vợ kế của ông nội, em nghe nói bà đối xử với bố không tốt. Sau khi ông nội mất, bà lấy hết tiền tiết kiệm, nhưng bố vẫn rất tôn trọng bà.”
Tân Gia Lượng khen ngợi: “Trai tài không tham ruộng đất.”
Thừa Hoan tiếp tục câu tục ngữ: “Gái giỏi không đòi của hồi môn.”
Tân Gia Lượng cười: “Nhưng nếu có cho mình cái gì thì cứ nhận lấy thôi.”
Thừa Hoan bật cười.
Bà nội đã gần 80 tuổi, hiện đang sống trong viện dưỡng lão tư, môi trường rất yên tĩnh và thoải mái.
Bà gặp cháu gái và cháu rể ở phòng tiếp khách. Cụ bà ăn mặc chỉnh tề hơn con dâu nhiều, trên mặt còn thoa phấn, môi còn son đỏ.
Bà gật gật đầu: “Thừa Hoan, nghe bố con nói con sắp kết hôn.”
Thừa Hoan mỉm cười: “Bà xem chồng chưa cưới của con nè.”
Cụ bà đánh giá Tân Gia Lượng rồi nói: “Con làm nghề gì?
Tân Gia Lượng vội cung kính trả lời: “Dạ con là một kiến trúc sư ạ.”
“Ah” Cụ bà ngay lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khác, bà nở nụ cười thật sự, “Con và Thừa Hoan quen nhau như thế nào?”
Tân Gia Lượng liền kể tường tận: “Con phụ trách thiết kế thư viện mới, Thừa Hoan lúc đó làm trong nhóm truyền thông, lúc cô ấy đến lấy tin tức thì bọn con biết nhau ạ.”
“Con thích điểm nào ở Thừa Hoan?”
Giọng nói của Tân Gia Lượng không giấu được vẻ say mê: “Cô ấy cái gì cũng tốt ạ, đôi mắt to, nụ cười hiền lành, tính tình dễ chịu, …”
Bà nội mỉm cười, bà nhìn Thừa Hoan: “Thật là tốt.”
Thừa Hoan nhanh nhảu: “Bác trai và bác gái Tân mời nội ăn cơm, nội có thể đi không ạ?”
Bà lắc đầu: “Bà không đi được rồi.”
Thừa Hoan im lặng.
Bà nội lúc này mới tháo chiếc vòng cổ xuống, “bà tặng con làm quà.”
“Cái này..”
“Con nhận lấy đi, bây giờ con không mua được một viên ngọc lục bảo như vậy nữa đâu, Thừa Hoan, bà vẫn luôn coi trọng con, em trai của con không ra hồn, từ nhỏ đã bộp chộp, không làm nên chuyện lớn được.”
Thừa Hoan vội vàng cảm ơn bà, dường như những lời phê bình của bà đối với em trai cô chỉ có thể lắng nghe mà không thể phản bác.
Cụ bà nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thừa Hoan, con thấy tình hình gần đây như thế nào?
Thừa Hoan đang đeo sợi dây chuyền vào cổ, nghe bà hỏi vậy không khỏi sửng sốt:
Cô ngập ngừng hỏi: “Ý nội là …?”
“Thời thế sắp thay đổi rồi…”
“À vâng.”
Bà cụ hơi ngạc nhiên: “Sẽ có chiến tranh sao?”
Thừa Hoan liếc nhìn Tân Gia Lượng, cô rất ít khi cùng người thân và bạn bè bàn về chuyện này, nhưng đối với bà nội, cô cảm thấy có thể thẳng thắn nói ra.
Vậy nên cô trả lời: “Con nghĩ là sẽ không đâu ạ.”
“Sẽ đổ máu sao?”
“Bà không cần lo ạ.”
HẾT CHƯƠNG 5