Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi! - Chương 1517
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!


Chương 1517


CHƯƠNG 1517

Bỗng chốc, Bạch Dương ngượng chín cả mặt, như sắp chảy máu đến nơi, đầu cô cúi gằm, không dám nhìn người đàn ông.

Người đàn ông cũng không phải gỗ đá, dĩ nhiên cũng cảm nhận được phần mềm mại chèn dưới ngực mình là gì.

Anh hơi nhướng mi, nhìn cô gái trong vòng Tay.

Nhưng cô gái lại cúi gầm, anh không nhìn thấy mặt cô, chỉ thấy được đỉnh đầu đen láy cùng chóp tai đỏ lừ như phát sáng, vậy thôi là biết biểu cảm trên gương mặt cô lúc này trông như thế nào rồi.

Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên hơi cong môi, ánh mắt càng tối tăm hơn.

Lúc này, đôi uyên ương hoang dã phía bên kia cánh cửa đã đến bước mấu chốt. Bạch Viện đột nhiên rú lên sung sướng.

Sau đó, Bạch Dương cảm thấy cánh cửa bỗng đập mạnh về phía mình. Một cú đập cực mạnh bất thình lình ập thẳng vào lưng cô, khiến cho linh hồn cô suýt bay cả ra ngoài, ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh hãi.

Mà cú ngẩng đầu ấy lại làm đôi môi đỏ của cô vô tình chạm trúng bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên.

Vì nấy giờ anh vẫn cúi đầu nhìn cô, nên khi Bạch Dương ngẩng lên, hiển nhiên sẽ hôn trúng anh.

Bạch Dương trợn trừng mắt, toàn thân sững sờ.

Phó Kình Hiên cũng hơi ngẩn ngơ, rõ ràng là không ngờ chuyện sẽ xảy ra biến cố thế này.

Nhưng mà, anh rất vừa ý!

Ánh mắt anh thoáng động, Phó Kình Hiên tỉnh táo lại, nhấc bàn tay to lớn giữ chắc gáy của Bạch Dương. Trước khi cô kịp hoàn hồn, anh đã cạy mở răng cô, biến nụ hôn bất ngờ này trở nên thật hơn, sâu hơn.

Một lúc sau, cuối cùng Bạch Dương cũng đã qua khỏi cơn mê, lấy lại tỉnh táo. Sau khi chút hoảng loạn xẹt qua mắt, cô định đẩy Phó Kình Hiên ra.

Phát giác thấy hành động của cô, Phó Kình Hiên thả đôi môi đỏ của cô ra, ghé sát vào †ai cô, nói nhỏ: “Yên nào, bị phát hiện đấy.”

Anh vừa nhắc nhở như vậy, Bạch Dương lập tức bình tĩnh lại, không nhúc nhích nữa.

Phó Kình Hiên cũng không tiếp tục nụ hôn sâu vừa rồi.

Vừa rồi nhân lúc cô mất hồn mất vía nên anh mới có thể chớp thời cơ, hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh hằng mơ.

Nhưng giờ đây cô đã hoàn hồn lại, anh không thể tiếp tục được nữa.

Nếu không, sẽ hoàn toàn chọc tức cô.

Có được một bất ngờ thế này, anh đã hạnh phúc lắm rồi.

Phó Kình Hiên đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước bên khóe miệng Bạch Dương.

Sau khi nhận ra anh đang làm gì, Bạch Dương lập tức quay ngoắt sang một bên, không muốn anh tiếp tục, còn mình thì đưa tay lau khóe miệng loạn xạ.

Nhìn cô đỏ mặt, tức tối lau khóe miệng, Phó Kình Hiên cười khẽ, buông tay xuống.

Bên kia cánh cửa, đôi uyên ương hoang dã đã tạm dừng. Cánh cửa cũng thôi không lung lay, thỉnh thoảng lại đập vào Bạch Dương nữa.

Cuối cùng Bạch Dương đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cô lùi khẽ về phía sau, nới rộng khoảng cách với Phó Kình Hiên.

Tuy cô vẫn dựa vào vòng tay anh, nhưng chí ít là cơ thể họ đã không còn dính chặt vào nhau khiến người ta ngượng ngùng nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN