Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Chương 108 - Chương 91.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê


Chương 108 - Chương 91.2



“Các ngươi cứ tùy ý đi, Bản tướng không chờ với các ngươi đâu.” Tần Liễm đứng dậy, bỏ lại hai người ở đó rồi đi trở về phòng của mình ngủ.

Thanh Linh và Minh Tứ chui vào từ cái động ở trên vách đá, động kia rất hỏ hẹp, bốn vách tường đều là bùn đất, có thể nhìn ra được động này đào rất cẩu thả.

Trước mắt tối đen, may mà động tối hẹp này không dài, rất nhanh đã đi đến cuối. Ở cuối đường là một cánh cửa sắt nhỏ, Thanh Linh theo bản năng sờ khắp nơi ở gần cửa sắt, trong lúc lơ đãng tay đụng tới cơ quan, cửa sắt cũng theo đó mà mở ra.

Sau cửa sắt là một mật đạo, bốn vách tường trong mật đạo đều là đá, hai người dọc theo mật đạo rẽ trái rồi rẽ phải, đi khoảng gần nửa canh giờ. Đột nhiên, Thanh Linh nghe thấy có động tĩnh truyền tới từ phía trước, nàng lập tức thả nhẹ bước chân.

Minh Tứ thấy vậy, cũng học theo nàng phóng thả nhẹ bước chân.

Trong mật đạo âm u tối đen, phía trước chợt có một luồng ánh sáng nhạt chiếu tới, nương theo luồng ánh sáng nhạt đó, Thanh Linh nhìn thấy được ở phía trước có cánh cửa, mà Dung Thi Thi đang đứng ở trước cửa.

Trong mật đạo âm u tối đen đột nhiên có một luồng ánh sáng, Hách Liên Dực đứng cách Dung Thi Thi không xa, vì không để cho Dung Thi Thi phát hiện, hắn nhanh chóng lui về phía sau vài bước trốn vào trong bóng đêm.

Không biết Dung Thi Thi ở trước cửa làm cái gì, rất lâu sau nàng ta mới rời đi.

Thanh Linh nhìn thấy Hách Liên Dực lui về phía sau vài bước, trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng, lập tức ra hiệu bảo Minh Tứ trốn vào ngay khúc quanh.

Lại một tiếng động nữa vang lên truyền đến, luồng ánh sáng chiếu vào trong động liền biến mất. Có lẽ là cửa mật đạo đã đóng lại, Thanh Linh vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng biết Hách Liên Dực vẫn còn chưa đi.

Dung Thi Thi đi không bao lâu, Hách Liên Dực cũng mở cửa đi vào. Sau khi chờ hắn đi vào một lúc lâu, Thanh Linh và Minh Lục cũng đi theo mở cửa ra.

Vừa mới mở cửa ra, Thanh Linh mới phát hiện cánh cửa này nằm ở trên vách đá thật cao, nàng vừa bước chân ra thì lập tức cứng đờ.

“Diệp công tử, chỗ này có một cái dây thừng.” Minh Tứ nói, dây thừng kia được cột ở trên một cục đá lớn.

Cửa ở ngay trên vách đá cao, Dung Thi Thi không có võ công, chắc là đã dựa vào dây thừng này mà đi xuống.

“Chúng ta đi xuống trước đi.” Thanh Linh nói, tiếp theo thi triển khinh công phi thân đi xuống.

Sau khi Minh Tứ đi xuống, hai người mới vừa đi hai bước, cánh cửa kia tự động đóng lại. Cánh cửa vừa đóng lại, trên vách đá này cũng không có gì lộ ra khe hở nào, từ phía dưới nhìn lên rất khó phát hiện ra được ở đó có cánh cửa.

Hai người đi tới nơi là có cái bậc thang, phía trên hai bên bậc thang có đặt đuốc. Xung quanh bậc thang đều tràn ngập sương mù màu trắng, sương mù này chính là khói độc đặc biệt chỉ có ở Tiêu Dao Thành.

Thanh Linh rất buồn bực, sao mật đạo này lại có khói độc? Suy nghĩ một chút, nàng lấy hai viên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN