Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Chương 53 - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê


Chương 53 - Chương 52



Vô Ảnh, vừa rồi ngươi có nhìn thấy là ai muốn đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt công chúa không? Thanh Linh hỏi, nếu như nàng không có phân phó Vô Ảnh làm chuyện gì, Vô Ảnh sẽ vẫn giống như kiếp trước, ẩn trong bóng tối bảo vệ nàng.

Vô Ảnh nhìn thấy tiểu thư có hứng thú với nữ tử mang mạng che mặt kia, cho nên đã ra tay đánh rớt mạng che mặt của nàng ta. Vô Ảnh tự tiện làm chủ, xin tiểu thư trách phạt. Vô Ảnh nửa quỳ trên mặt đất, cung kính nói.

Thì ra người ra tay đánh rơi mạng che mặt của Ngạo Nguyệt chính là Vô Ảnh: Không trách ngươi, ngươi đứng lên đi. Nếu Vô Ảnh đã đánh rớt mạng che mặt của Ngạo Nguyệt, bây giờ nàng có trách cứ Vô Ảnh cũng không có ý nghĩa gì, vả lại nàng cũng rất hiếu kì nữ tử dưới mạng che mặt kia là ai. Hiện thời, biết được nữ tử kia là Ngạo Nguyệt rồi có lẽ ngược lại là một chuyện xấu.

Cảm ơn tiểu thư

Ngươi trước đi theo Ngạo Nguyệt, nhìn xem nàng ta an trí Phong Lộng ở chỗ nào! Nàng cân nhắc một phen rồi nói, nàng chủ yếu là lo lắng Ngạo Nguyệt lúc nãy ở Túy Lâu có thể đã nhận ra nàng, nếu nàng có thể bắt Phong Lộng làm tin, cho dù Ngạo Nguyệt có nhận ra nàng hay không, đối với nàng mà nói cũng có chỗ tốt.

Vâng Vô Ảnh cung kính, sau đó biến mất ở trước mặt Thanh Linh.

Không lâu sau, Hương Thảo đã mua phấn son, mà Vô Ảnh đã sớm không còn ở chỗ này.

Trên đường phố đột nhiên nổi lên gió lớn, gió lớn cuốn theo bùn cát thổi tới, khiến cho người đi đường thiếu chút nữa không mở mắt ra được. Sắc trời nhanh chóng tối xuống, nhìn có vẻ giống như là sắp sửa có trận mưa lớn.

Trên đường phố người đi đường thừa dịp cơn mưa còn chưa kéo tới, vội vàng lên đường.

Bão cát quá lớn, Thanh Linh cúi thấp đầu, mở khẽ mắt nhìn đường dưới chân. Chỗ này cách Phủ Hộ quốc Tướng quân không còn xa, nếu như nàng chạy nhanh một chút, cũng có thể sẽ chạy kịp về phủ trước khi mưa to.

Đột nhiên, nàng giống như đụng phải một bức tường thịt, chưa kịp ngẩng mắt nhìn, trên đỉnh đầu đã truyền tới giọng nói trêu tức: Thanh Linh không thể chờ đợi mà yêu thương nhung nhớ bản tướng như vậy, bản tướng thật sự rất bất ngờ nha!

2

Trước mắt nàng là vạt áo có thêu hoa văn bề bộn phức tạp màu tím nhạt, ngửi được mùi thơm ngát trên người của đối phương, không cần nhìn cũng đã biết nàng đụng trúng ai.

Nói bậy, ai thèm yêu thương nhung nhớ ngươi chứ. Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ của Tần Liễm, tức giận mà không biết xả chỗ nào, cái gì mà yêu thuơng nhung nhớ, rõ ràng là do hắn cản đường đi của nàng.

Nàng đó. Hắn thuận thế đáp.

Ngươi vô sỉ! Nàng đập một cái lên ngực của hắn.

Xuống tay nhẹ một chút, nếu như nàng đánh phu quân tương lai của nàng thành tàn phế, coi chừng nàng thành quả phụ đó. Hắn quả thật là loại người có bản lĩnh nói ra lời nói vô lại nhưng khiến người ta cảm thấy vô cùng lịch sự.

Ta cam tâm tình nguyện làm quả phụ. Nói xong nàng lui về phía sau hai bước, lnhấc chân đá tới đũng quần của hắn.

Sắc mặt của Tần Liễm nghiêm nghị, vội vàng tránh đi một cước kia của nàng: Nàng làm thật hả.

Không có đá trúng, nàng không khỏi ảo não buồn bực: Có bản lĩnh thì ngươi đứng im đừng nhúc nhích, nhìn xem ta làm thật hay giả. Chân nhỏ tiến lên phía trước tiếp tục đạp về phía Tần Liễm.

Lần

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN