Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Chương 60 - Chương 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê


Chương 60 - Chương 58



Editor: Yên Nhi

Tần Liễm dở khóc dở cười nhìn nữ nhân chìm trong nước, đưa tay chụp tới, xách người lên.

Thanh Linh bị người xách lên, liền thấy ngay khuôn mặt tuy mang theo ý cười nhưng có chút lạnh lùng của Tần Liễm. Vóc người hắn thon dài, cao hơn nàng rất nhiều, thế mà trong nước hắn chỉ bị lộ ra một phần bả vai trở lên, xem ra nước ở chỗ này vẫn rất sâu.

Ánh mắt hắn phát lạnh, hàn khí khắp người.

Trong lòng nàng âm thầm run lên, không biết tại sao đắc tội đến người trước mắt, để hắn bày ra bộ dáng lạnh như băng này.

Linh Nhi yêu thương nhung nhớ bản vương như vậy, bản vương rất bất ngờ. Hách Liên Dực ở sau lưng Thanh Linh thản nhiên nói, ánh mắt mang theo khiêu khích nhìn về phía Tần Liễm.

Thanh Linh lúc này mới nhận ra thì ra ánh mắt rét lạnh lúc nãy của Tần Liễm là ném về phía Hách Liên Dực, lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Giương mắt nhìn xung quanh, phát hiện nơi này trừ ba người bọn họ ra, thì không còn người nào đến đây nữa.

Lúc này nàng mơ hồ nhận ra sóng ngầm mãnh liệt của hai người này, bầu không khí căng thẳng giống như một khắc nữa sẽ bộc phát ra vậy.

Vừa rồi lúc ở dưới nước, bản vương phát hiện da thịt toàn thân cao thấp của Thanh Linh không chỗ nào là không non mềm, thật khiến bản vương yêu thích không nỡ buông tay. Giọng Hách Liên Dực nhẹ nhàng, hắn mong chờ nhìn thấy biểu tình không thoải mái trên mặt của Tần Liễm. Trên triều, người của Tần Liễm luôn đối nghịch với người của hắn khắp nơi, cho nên hắn vẫn luôn muốn hung hăng đã kích Tần Liễm một lần, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.

Bây giờ có thể mượn Thanh Linh để đả kích Tần Liễm, nhìn thấy biểu tình không thoải mái của Tần Liễm, đó cũng là một chuyện thật tốt.

Thanh Linh nghe ra ý tứ trong lời nói của Hách Liên Dực, trên người không khỏi nổi da gà, cả giận nói: Hách Liên Dực, ngươi nói hưu nói vượn gì đó!

Tần Liễm nghe Hách Liên Dực nói, nụ cười trên mặt càng đậm, giọng nói lành lạnh: Vừa rồi ơn cứu giúp của Vương gia đối với Thanh Linh, bản tướng nhất định sẽ trả lại! Tiếng nói vừa dứt, tay hắn lướt nhẹ qua mặt nước, mỗi một giọt nước như có mang theo một cỗ lực lượng bay về phía Hách Liên Dực.

Hách Liên Dực vội đưa tay ra che lại, giọt nước cứng như đá đập vào tay hắn, đau đến khiến Hách Liên Dực phải hút vào một ngụm khí lạnh. Tóc dài được chỉ bạc vấn lên bị nước đánh trúng mà lệch qua một bên, cả người ướt sủng như chuột lột.

Lúc hắn thả tay xuống thì phát hiện hai người kia đã không còn ở đây nữa. Hắn tức giận đến nghiếng răng, đánh mạnh vào mặt nước một cái.

Thanh Linh đi theo Tần Liễm đến một chỗ nước cạn gần bờ, đột nhiên, nàng tiến lên kéo kéo ống tay áo của hắn: Vừa rồi Hách Liên Dực hắn nói hưu nói vượn đó, ngươi đừng tin hắn.

Hắn quay đầu lại, nhếch môi cười một tiếng, khuôn mặt yêu mị mê người. Trong cặp mắt phượng hẹp dài tựa như có chứa cả con sông, vô cùng rực rỡ, làm cho tim của nàng không khỏi nhảy lên một cái.

Hắn nói hưu nói vượn? Vậy ngươi nói với bản tướng một chút tại sao ngươi lại nhảy từ trên thuyền xuống nước, để cho Hách Liên Dực ôm ấp là sao hả? Giọng nói của hắn không nóng không lạnh, bộ dáng lạnh nhạt khiến nàng đoán không ra người trước mắt đến cùng là có giận hay không.

Đó là do ta không cẩn thận té xuống… trong nước, còn chưa nói xong, nàng liền phát hiện ánh mắt hắn đột nhiên run lên, đoán rằng hắn có thể biết là cố ý nhảy vào trong nước, vì vậy vội vàng sửa lại lời nói: Ta chỉ là không ưa Hách Liên Dực cứu người còn bày ra dáng vẻ uy phong kia, mới muốn kéo hắn vào trong nước, phá hủy uy phong của hắn.

Hồi tưởng lại bộ dáng lúc Hách Liên Dực phi thân xẹt qua mặt sông đúng là vô cùng khoe khoang, đột nhiên bị nàng dụ dỗ kéo xuống sông, cũng áp chế không ít uy phong của hắn.

Thật là như vậy sao? Hắn cười như không cười nói.

Nàng mạnh mẽ gật đầu: Thật, so với trân châu cònthật hơn. Trên mặt còn bày ra nụ cười chân chó lấy lòng.

Chỉ có lần này thôi, không có lần sau nghe không. Hắn cười nhẹ nói.

Nàng có chút không phục, dựa vào cái gì hắn muốn nói như thế thì sẽ là như thế: Nếu như có lần sau, vậy sẽ thế nào?

Hắn không nói hai lời, nâng lên cằm của nàng, cúi đầu hôn xuống.

Môi của hắn hơi lạnh, nụ hôn cuồng dã mà kịch liệt, hắn ngậm lấy cánh môi mềm mại của nàng, bá đạo cạy hàm răng của nàng ra, không nói lời nào xông vào bên trong công thành đoạt đất.1

Đột nhiên bị hôn khiến đại não của nàng trống rỗng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn. Thoáng cái trên gương mặt thanh lệ đỏ bừng lên, mắt to chứa đầy hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ mê hoặc lòng người. Chọc cho người nào đó càng dùng sức ôm thật chặt nàng vào

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN