Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 75 - Chương 68
Nàng tóm lấy vạt áo của hắn, dùng giọng điệu tự nhận là rất hung ác: “Ngươi có nghe hay không hả?” Nàng cảm thấy cái giọng điệu này đối với hắn cũng có một ít uy hiếp đấy chứ.
Nàng thực không ngờ tới cái bộ dạng giơ nanh múa vuốt này của mình trong mắt hắn lại phi thường đáng yêu. Hắn không nhịn được đưa tay bấm bấm mặt nàng, nàng dùng sức vỗ vào tay hắn một cái.
“Nghe thấy.” Hắn chớp chớp phượng mâu: “Chẳng qua là ta không đồng ý.”
Nàng cảm giác được rằng giờ phút này quả thực rất muốn đánh người: “Như thế nào ngươi mới chịu đồng ý?”
“Nàng cũng biết mà: cùng ta thành thân.” Hắn nói thẳng.
“Chỉ là tạm hoãn ngày kết hôn thôi mà, trước hết ngươi phải đồng ý việc này với ta.”
“Không đồng ý thì thế nào?”
“Ngươi dám không đồng ý, ta có chết cũng không gả cho ngươi.” Nàng bày một vẻ mặt nghiêm túc, kiên quyết nói.
Sắc mặt hắn liền khổ sở trầm ngâm, lát sau hắn mới mở miệng: “Vậy thì lúc còn sống nàng gả cho ta đi.”
Máu nàng đột ngột xông lên não, nghẹn một ngụm ở cổ không lên được mà cũng chẳng xuống được: “Tần Liễm! Ngươi thật đáng ghét!”
Lúc nàng xù lông nhì cũng thật đáng yêu, thật muốn bấm một cái nữa trên mặt nàng, nghĩ là làm, hắn liền động thủ đưa tay bấm bấm: “Ngoan, đừng tức giận.” Ừ, mặt nàng mềm mêm, sờ vào xúc cảm rất tốt.
“Tần Liễm!” nàng nghiêng đầu, há mồm cắn cái tay đang ngắt mặt nàng, cũng không nỡ dùng sức khiền hắn bị thương.
“Phu nhân đừng giận a.” Giọng nói hắn nhu hòa, nhìn nàng bằng ánh mắt cưng chiều mà sủng ái: “Vừa rồi ta cùng Liễu Không Đại sư chơi cờ, hồi lâu mà vẫn không thể phân thắng thua, sau đó Đại sư có việc phải đi trước.” Liễu Không Đại sư là cao tăng Tướng Quốc Tự, tinh thông Kỳ Đạo, cùng Tần Liễm có vài phần giao tình.
“Như vậy đi, nàng thay Liễu Không Đại sư chơi nốt ván cờ này, nếu nàng thắng, ta liền đồng ý. Nếu ta thắng, sáu ngày sau chúng ta thành thân.”
“Được.” nàng đồng ý, đáp ứng hắn trước rồi nói sau, thắng cư nhiên là điều tốt, nếu thua, nàng tính toán quỵt nợ.
Hai người đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống.
Ván cờ hai quân đen trắng đang ở thế cầm hòa, cả hai tình hình tinh tế. Kỳ nghệ cùa Thanh Linh không kém nhưng nhìn hồi lâu mới nhìn ra thế cục của trận cờ.
Tần Liễm đi quân trắng, Thanh Linh dùng quân đen.
Thanh Linh là người thả cờ đầu tiên, tay nàng bóp bóp con cờ, nhìn thế cờ, phát hiện có sơ hở liền hạ cờ.
Nàng cơ hồ vừa dứt nước cờ, quân trắng của Tần Liễm cũng theo sát xuống.
Quân trắng vừa hạ xuống, thế cờ trong chốc lát biến hoá nghiêng trời lệch đất, vốn hai bên lực lượng tương đương, giờ quân đen rơi vào thế hạ phong.
Thanh Linh giật mình, vẻn vẹn qua một chiêu, nàng liền ở thế bất lợi. Xem ra nàng càng phải thêm cẩn thận mới được, xem kĩ thế cờ, suy đoán nước cờ tiếp theo sẽ hạ như thế nào để tránh việc nàng vừa đặt xuống hắn đã đi tiếp.
Con cờ nằm trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi của nàng, lại phải đối phó với Tần Liễm nhìn cũng chẳng thèm nhìn trận cờ lại cứ nhìn nàng không chớp mắt.
“Ta không hiểu vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn thành thân với ta?” Cái vấn đề này làm phiền nàng đã một thời gian, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi .
“Dĩ nhiên là vì ta thích nàng.” Hắn rất tự nhiên mà chân thật trả lời nàng.
“Vậy cũng không cần gấp gáp vậy chứ?” Nàng thầm oán, lúc này lại đột nhiên cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, còn mơ hồ có cỗ nhiệt lưu rỉ ra. Thanh Linh hình như đoán được đó là cái gì, nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Xui xẻo rồi, không phải quỳ thủy đến chứ? Từ lúc nàng sống lại ở thân thể này còn chưa từng thấy quỳ thủy, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên đi.
“Nàng đã bao giờ thấy vịt đun sôi lại có thể bay chưa?”Khóe môi hắn giương nhẹ, hài hước nói.
Nàng bỏ qua thân thể có chút khó chịu hỏi lại hắn: “Có ý gì?”
“Nàng nên thả cờ rồi.” Hắn không đáp câu hỏi của nàng, đồ của hắn thì mãi là của hắn, hắn đã coi trọng nàng thì hắn sẽ tìm cách nhanh chóng lừa về nhà.
Hắn không nỡ làm nàng uất ức, lại càng không chịu nổi nàng bị tổn thương. Chỉ có sớm một chút để nàng quang minh chính đại trở thành nữ nhân của hắn, hắn hoàn toàn có ham muốn chiếm hữu nàng.
Mặc dù lòng của nàng hắn vẫn chưa lấy được, nhưng hắn không ngại sớm biến nàng trở thành phu nhân của hắn.
Không chiếm được tâm, hắn phải đoạt được người. Khi đã lấy được người, hắn có cả đời để bắt lấy lòng nàng.
Thanh Linh suy đi tính lại, quyết định hạ cờ.
Lần này thật không khác gì lần trước, quân đen vừa hạ quân trắng liền theo đuôi.
Thế cục biến hóa nghiêng trời lệch đất, mắt Thanh Linh trừng lớn, nàng thiên tư vạn tưởng, lại không ngờ được rằng quân trắng vừa hạ xuống liền đem nước cờ của nàng phá hỏng.
Nàng nắm chặt quân cờ, tâm dần lo lắng, lúc này bụng lại một hồi co rút đau đớn, sắc mặt nàng liền trắng bệch.
Một cỗ nhiệt lưu tựa vỡ đê đột nhiên xông ra, tay nắm quân cờ đột nhiên cứng đờ, nhìn nhìn bàn cờ, nhất thời không biết hạ cờ ở đâu, nàng đột nhiên thấy phiền não.
Nàng liền muốn ăn vạ, cầm quân cờ màu đen lên có ý muốn đi lại.
Hắn vỗ nhẹ bàn tay càm cờ của nàng, nhu hòa cười một tiếng: “Phu nhân, hạ cờ rồi không được hối hận.”
“Ngươi để cho ta đi lại không được à?” Nàng nhe răng, đứng lên, giọng điệu bá đạo mà vô lại nói, nàng vừa đứng dậy, bụng liền đau theo đó có một cỗ nhiệt lưu phun ra.
Nàng lung túng nhanh chóng ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng được quần đã ướt, nàng thật muốn rời đi, nếu đẻ người khác nhìn thấy chung quy cũng không tốt.
“Phu nhân, không thể hồi cờ.” Hắn híp mắt cười, lấy từ trong tay nàng hai quân đen trắng rồi thả lại vào bàn cờ.
“Hẹp hòi!” Nàng cắn răng, một lần nữa nhìn kĩ thế cờ, nhìn tới nhìn lui, vô luận nàng đi nước nào cũng đều không tốt.
Nàng nghĩ kết thúc liền rời đi, ai ngờ mới hạ ba quân liền thua, quá uất ức rồi, đoán chừng sau này trước mặt hắn nàng không thể ngóc đầu lên nổi.
“Phu nhân, còn chưa nghĩ ra nên thả quân cờ kia vào đâu sao?” Hắn nghịch quân cờ trong tay, vẻ mặt trấn định tự nhiên như thể biết trước bản thân chắc thắng.
“Ngươi gấp cái gì?” Nàng rũ đôi mắt trong suốt thoáng dao động vài tia giảo hoạt, ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn, tay áo rộng thùng thình nắm chắc mấy cây ngân châm.
“Ám vệ của ngươi ở gần đây?” Nàng hỏi.
“Không có.” Vốn là có nhưng hắn âm thầm điều lệnh rút lui. Hắn thật vất vả mới có thể cùng nàng ở một chỗ, như thế nào còn có thể giữ bọn họ lại đứng một bên nhìn.
Không có ở đây cũng tốt, Thanh Linh nội tâm thầm nghĩ.
“Ngươi đưa đầu lại gần đây đi.”Nàng nói.
Hắn hồ nghi trong chốc lát, sau đó không chút phòng bị liền hưng phấn tiến tới: “Phu nhân có gì phân phó?”
“Phu nhân, nàng…” Phượng mâu diễm lệ của Tần Liễm kinh ngạc mà tức giận nhìn nàng sau đó liền nhắm lại, hắn gục đầu xuống bàn.
Hắn thực không ngờ tới nàng dám dùng ngân châm với mình, đối với nàng hắn vẫn là
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!