Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 82 - Chương 75
Hách Liên Dực bị một chưởng của Tần Liễm đánh bay, bản thân bị trọng thương, bây giờ còn đang nằm nghỉ ngơi trên giường.
Vương gia, ngài bị trọng thương rồi, tốt nhất là đừng nên dùng nội lực trong vòng mười ngày. Một đại phu tuổi trung niên đi theo Vinh vương phủ nói với Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực vừa nghe, mày kiếm hơi nhíu, sắc mặt ủ dột, âm trầm nói: Bổn vương bị thương thế kia còn phải mười ngày không được dùng nội lực sao?
Đại phu thấy sắc mặt Hách Liên Dực không tốt, nơm nơm lo sợ trả lời: Vâng
‘Ầm’ một tiếng, Hách Liên Dực cầm lên một chén thuốc ném xuống đất: Ngươi làm ăn thế hả? Chỉ là vết thương nho nhỏ thế này mà bảo Bổn vương không được dùng nội lực mười ngày sao? Bổn vương nuôi ngươi có ích gì nữa chứ!
Vương…. Gia bớt giận! Đại phu khiếp đảm nói, cúi thấp đầu, nhìn cũng không dám nhìn Hách Liên Dực một cái: Ngài bị nội thương, nô tài đã dùng thuốc tốt nhất….
Biến, cút ra ngoài, đồ phế vật vô dụng! Hách Liên Dực bùng cháy lửa giận kịch liệt, một tay đánh lên giường. Tần Liễm, bản vương quyết không để ngươi được lớn lối quá lâu đâu!
Trời sáng, người được phái đi tìm Dung Thi Thi cuối cùng cũng có tin tức truyền về.
Lúc đội nhân mã đi tìm Dung Thi Thi thì phát hiện ra nàng ta đã nằm trên mặt đất hệt như người chết. Y phục không chỉnh tề, vết máu loang lỗ trên ngực, da thịt trên người lộ ra mảng lớn vệt đỏ chằng chịt, nhìn vô cùng đáng sợ.
Lúc những người kia chứng kiến tốp năm tốp ba con muỗi vẫn còn đang đốt trên người nàng thì mới hiểu được những chỗ sưng đỏ ấy là do bị muỗi cắn. Bị muỗi cắn đến thê thảm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Sau khi Hách Liên Dực nhìn thấy bộ dáng giống như quỷ kia của Dung Thi Thi, đầu tiên là kinh hãi một chút, sau đó chính là tức giận ngập trời.
Dung Thi Thi là Trắc phi của hắn, người khác khi dễ nàng ta, chính là khi dễ hắn!
Đáng giận, là ai dám giẫm lên đầu Bổn vương vậy!14
Càng như thế, hắn càng khát vọng có được quyền lực, chỉ khi đạt được quyền lực tối cao, lúc đó hắn muốn ai chết còn không phải chỉ bằng một lời nói thôi sao? Chứ không phải như bây giờ bị khi dễ còn không cách nào đòi lại được.
Dung Thi Thi bị trọng thương, từ khi hắn mang nàng về sau vẫn nằm ở trên giường đến nay vẫn chưa tỉnh.
Đám người Tần Liễm và Tĩnh Vương không chờ đợi Hách Liên Dực, mà cứ xuất phát trước. Dù Hách Liên Dực cũng rất nóng lòng muốn lên đường sớm, nhưng lo lắng Dung Thi Thi bị thương không thể đi đường xa, hắn không thể không nhẫn nại chờ.
Hắn muốn kiên trì chờ, ngay cả ông trời cũng không cho phép.
Bưởi trưa, mây đen cuồn cuộn đầy trời, giọt nặng giọt nhẹ rơi vãi như mực đổ. Cả bầu trời không lâu sau liền lập tức tối xuống, rõ ràng vẫn còn chạng vạng, nhưng sắc trời bây giờ lại hệt như đang buổi tối.1
Gió mạnh thổi tới, ô ô rung động, cây cối xung quanh kịch liệt lay động, như sắp bị nhổ tận gốc đến nơi.
Đầu lều Hách Liên Dực chính là chỗ gió nổi cuồng, gió lớn thổi qua, khiến lều kia thiếu chút nữa đã bị thổi lật. Hắn bất đắc dĩ phải hạ lệnh cho người vội vàng thu lều lại.
Tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp chói mắt.
Rất rõ ràng, chỗ này không bao lâu nữa sẽ phải gánh chịu một tràng bão táp.
Người nhận lệnh Hách Liên Dực đi tìm nơi trú mưa gần nhất đã về báo lại, trăm dặm phía trước có một sơn động rất lớn có thể để trú mưa. Trùng hợp, bên trong hang động lớn đó, đám người Tần tướng, Lãnh thế tử và Diệp nhị công tử đã xuất hành đi trước kia cũng đang có mặt ở đó.
Hách Liên Dực và Dung Thi Thi lên xe ngựa rời đi trước, lệnh một nhóm người ở lại dọn dẹp đống lều gì gì đó.
Trong xe ngựa, Dung Thi Thi mới vừa tỉnh lại, chỉ cử động nhẹ cũng đủ tác động đến vết thương trên ngực, đau đến khiến nàng ta phải than nhẹ một tiếng. Những chỗ bị muỗi đốt trên người, đã có người bôi thuốc, dù không còn ngứa, nhưng dấu vết màu đỏ bị muỗi cắn để lại vẫn còn đó, thoạt nhìn vẫn khiến cho người ta nổi da gà.
Thi Nhi, nàng tỉnh rồi? Hách Liên Dực ở bên cạnh vui vẻ nói.
Dung Thi Thi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy Hách Liên Dực, liền lập tức lã chã như chực khóc: Vương gia…., ngài nhất định phải báo thù cho Thi Nhi.
Thi Nhi, rốt cuộc là ai đã bắt nàng đi? Hách Liên Dực hỏi.
Thi Nhi không biết rõ hắn là ai, chỉ biết hắn là một nam tử. Nhưng nếu để ta gặp lại hắn lần nữa, ta chắc chắn có thể nhận ra. Dung Thi Thi cắn răng, âm độc nói.
Hách Liên Dực đưa một tay cầm tay nàng ta, bộ dáng áy náy và đau lòng, hắn đột nhiên đưa tay còn lại lên che ngực, vẻ mặt vô cùng thống khổ: Thi Nhi, để nàng chịu ủy khuất rồi!
Vương gia, ngài bị sao vậy? Dung Thi Thi lo lắng hỏi.
Không có…. không có chuyện gì lớn, chỉ là bị Tần Liễm đả thương thôi. Hách Liên Dực nói, mặt càng lộ ra vẻ thống khổ cùng cực, lực siết lấy tay Dung Thi Thi lại tăng thêm vài phần.
Vương gia, ngài làm Thi Nhi đau.
Thật xin lỗi nàng Thi Nhi, không làm nàng bị thương chứ? Hách Liên Dực làm như đang nhịn đau nói.
Vương gia, thương thế của ngài có nặng lắm không?
Thi Nhi Hách Liên Dực thâm tình chân thành nhìn Dung Thi Thi đầy ôn nhu, phảng phất như
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!