Thua Vì Yêu Em - Chương 1-2: Đi theo cô ấy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thua Vì Yêu Em


Chương 1-2: Đi theo cô ấy


Cuối tháng mười, thành phố Như Xuyên đã bước vào cuối thu.

Cả thành phố đều mưa triền miên mấy ngày nay. Hơi ẩm trong không khí giống như ngưng tụ lại thành băng, ướt lạnh luân phiên. Mưa to tựa như không có xu hướng yên tĩnh, những hạt mưa va chạm vào cửa sổ, phát ra tiếng vang lộc cộc.

Căn phòng bịt kín, rèm cửa che chắn kỹ hết những cảnh sắc bên ngoài. Ba thanh khoá màu bạc được khắc lên cánh cửa gỗ màu trắng, một loạt xuống dưới, nhìn kiềm chế mà âm trầm.

Đèn trên trần nhà đang bật, ánh đèn vàng ấm áp, màu sắc nhẹ nhàng. Trong căn phòng tươi sáng, không giống như tia sáng đang chìm vào giấc ngủ.

Nhưng ở dưới ánh sáng ấm áp này.

Trên chiếc giường gần cửa sổ, chăn màu lam hơi hở ra.

Cô gái bên trong cuộn tròn người, hai mắt khép lại. Khuôn mặt trắng nõn và những sợi tóc mềm mại hơi lộ ra ngoài.

Tựa như giấc như không quá sâu, mặc dù Thư Niệm một mực không nhúc nhích, nhưng gương mặt lại tái nhợt, dưới mí mắt xuất hiện quầng thâm, thỉnh thoảng lông mi run nhẹ. Tiều tụy lại bất an.

Đột nhiên.

Một tiếng cùm cụp vang đến từ phía xa, cực kỳ vang dội.

Là âm thanh cửa trước bị mở ra.

Trái tim Thư Niệm sợ hãi, lập tức mở mắt ra. Sắc mặt cô ngây ra, tinh thần tỉnh hơn một chút, trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Nhớ tới âm thanh vừa mới nghe được, Thư Niệm chậm rãi bước xuống giường, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc yếu ớt. Cô bước đi trên mặt thảm mềm mại, ngừng lại trước cánh cửa.

Đứng ở chỗ này, có thể nghe loáng thoáng tiếng mẹ cô Đặng Thanh Ngọc lầm bầm lầu bầu.

Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ mười phần cảnh giác như cũ, kéo hai thanh khoá phía dưới ra, chỉ để lại mỗi dây xích khoá trên cùng. Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí mở cửa, vẻn vẹn chỉ hở ra một khe hở nho nhỏ.

Sau khi xác định người bên ngoài là Đặng Thanh Ngọc, Thư Niệm mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Cô mấp máy môi, cào cào cái đầu, tìm kiếm đôi dép lê không biết đã bị mình đá đến nơi nào.

Sau khi đi vào, cô bước ra khỏi phòng.

….

Phòng ở này cũng không tính là lớn, khoảng năm mươi mét vuông. Một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, kèm theo một cái ban công nho nhỏ. Lúc này, rèm cửa đã bị kéo ra, ngoài cửa sổ trừ cây nhãn thơm cành lá rậm rạp, thì chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa không ngừng rơi xuống.

Bầu trời âm trầm, màn đêm còn chưa buông xuống.

Có chút gió chui vào từ khe hở nhỏ ở cửa sổ, giống như có trộn lẫn với băng.

Thư Niệm không khỏi run lập cập.

Phòng khách không trải thảm, tiếng dép lê va chạm vào sàn nhà cũng không nhỏ, ánh mắt Đặng Thanh Ngọc liền đưa tới.

“Sao sắc mặt lại kém vậy? Ngủ không ngon sao?”

Thư Niệm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Sao mẹ lại tới đây?”

“Hôm qua gọi cho con, thấy con ho khan, đúng lúc dì út của con mang một thùng lê đến, mẹ mang một ít qua cho con.” Đặng Thanh Ngọc chỉ chỉ phòng bếp, “Mẹ cất một túi trong tủ lạnh. Bây giờ để mẹ hầm cho con ít đường phèn Tuyết Lê.”

Thư Niệm cầm lấy ấm đun nước bên cạnh bàn trà, đến bên cạnh máy lọc nước, nhẹ lên tiếng.

“Cảm ơn mẹ.”

Đặng Thanh Ngọc ừ một tiếng, dọn dẹp qua phòng khách, nói: “Gần đây đang thay đổi thời tiết, bản thân con nên tự chú ý một chút. Đừng đóng cửa sổ suốt ngày, thỉnh thoảng nên mở ra cho thông gió, đừng để buồn rồi sinh bệnh.”

Thư Niệm gật đầu: “Vâng.”

Nước được hơn nửa ấm, Thư Niệm ôm ấm nước trở lại bên cạnh bàn trà, bắt đầu đun nước.

Ấm đun nước công suất cao, không lâu sao liền vang lên tiếng nước sủi, hơi nước lượn lờ trong không khí. Thư Niệm mở túi nhựa đặt trên mặt bàn, lấy ra mấy hộp thuốc, đọc kỹ hướng dẫn.

Đặng Thanh Ngọc đứng bên cạnh,đặt lại chiếc gối ôm trên sô pha thẳng lên,thuận miệng nói: “Có bị sốt không con?”

Thư Niệm ngẩng đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không ạ, chỉ bị ho khan một chút thôi.”

Đặng Thanh Ngọc không trả lời, nhìn qua Thư Niệm một chút.

Môi của cô hơi nhếch lên, lại hạ tầm mắt xuống tờ hướng dẫn một lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy hàng chữ nhỏ, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Sau đó, Đặng Thanh Ngọc bước vào trong phòng bếp.

Một lúc sau Đặng Thanh Ngọc trở lại phòng khách, vẫn thấy Thư Niệm ngồi tư thế cũ, không hề nhúc nhích. Sống lưng thẳng tắp, mái tóc mềm mại xoã tung.

Ngũ quan tiểu xảo¹ nhu hoà, nhìn vẫn giống như cô bé chưa lớn.

¹tiểu xảo: nhỏ bé + tinh xảo

Đôi dép lê dưới chân đã bị cô đá văng ra.

“Đây là gì vậy?” Đặng Thanh Ngọc đi đến bên cạnh cô, chợt nhớ tới, “Hôm nay là thứ năm? Vậy lát nữa con sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý sao?”

“Vâng.” Thư Niệm thu lại hết mấy hộp thuốc, bỏ vào túi rồi cất kỹ, “Mỗi tuần đều đi một lần.”

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Đặng Thanh Ngọc ngồi xổm xuống nhặt lại đôi dép lê của cô rồi đặt gọn gàng, tiếng bà vừa nhỏ vừa thận trọng, “Niệm Niệm, con xem, con đã đi gặp bác sĩ cũng được khoảng một năm rồi, con thấy hiệu quả à…… “

Thư Niệm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát, chần chờ nói: “Hẳn là có.”

Đặng Thanh Ngọc ngập ngừng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, đưa tay lên khẽ vuốt đầu của cô: “Vậy là tốt rồi.”

“Sao vậy ạ?”

“Không sao.” Đặng Thanh Ngọc khẽ mỉm cười, “Mẹ chỉ muốn hỏi tình hình gần đây của con thôi.”

Thư Niệm nhớ lại những lời bác sĩ Chu đã từng nói với mình, “Lần trước bác sĩ có nói rằng, tiếp tục điều trị, qua một thời gian ngắn nữa con có thể hai tuần đi một lần. Chu kỳ này sẽ từ từ kéo dài ra.”

“Sau đó con sẽ tốt hơn sao?” Tâm trạng của Đặng Thanh Ngọc liền khá hơn, còn có tâm trạng nói đùa, “Mẹ vẫn đang chờ con đưa bạn trai về nhà đây.”

Đề tài đột nhiên bị thay đổi, Thư Niệm thoáng dừng lại, ngạc nhiên nhìn mẹ.

Đặng Thanh Ngọc buồn cười: “Cái dáng vẻ này của con là sao chứ?”

“Chính là.. ” Thư Niệm không biết nên nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu, “Mẹ gấp gáp như vậy sao?”

Đặng Thanh Ngọc nói: “Không gấp.”

Nghe vậy, Thư Niệm nhẹ thở ra, “Vậy chờ đến khi bệnh của con khỏi hoàn toàn rồi tìm có được không? Đến lúc đó con sẽ tìm một người có ngoại hình thật là đẹp, để mẹ chỉ cần nhìn qua thôi cũng thấy thuận mắt.”

Đặng Thanh Ngọc lắc đầu, cũng không đồng ý lắm, “Mấy chàng trai có dáng dấp quá đẹp thì không đáng tin cậy.”

Thư Niệm bị câu nói của mẹ làm nghẹn, ho khan hai tiếng, nhỏ giọng lầm bầm, “Không đẹp trai, coi như có đáng tin cậy đến mấy thì con cũng không thấy vui vẻ…. “

“…..”

Thật lâu sau, Đặng Thanh Ngọc nhìn đồng hồ treo trên tường, dọn dẹp đồ đạc: “Đã gần bốn giờ rồi, mẹ đi đón em trai con đây. Nhớ uống đường phèn Tuyết Lê đấy, mẹ hầm không ít đâu, nhớ mang cho cảnh sát Hạ một ít.”

Thư Niệm đứng lên tiễn mẹ ra cửa, mơ hồ nói: “Con có thể uống hết mà.”

Đặng Thanh Ngọc không nhìn nổi cái bộ dáng hẹp hòi này của cô, cau mày nói: “Con như vậy mà còn muốn tìm bạn trai có dáng dấp đẹp trai sao?”

“……”

Sau khi tiễn mẹ xong, Thư Niệm đóng cửa.

Căn phòng an tĩnh lại trong nháy mắt.

Bầu không khí như vậy khiến Thư Niệm không biết phải làm như thế nào, tay vặn một cái, khoá trái cánh cửa. Trở lại ban công bên cạnh, khoá lại cửa sổ sát đất bị Đặng Thanh Ngọc mở ra.

Động tác lưu loát dứt khoát, giống như đã làm qua ngàn vạn lần.

Nhớ lại lời Đặng Thanh Ngọc nhắc cô chú ý thông gió.

Thư Niệm do dự một chút, cuối cùng cũng để lại một khe hở nhỏ, sau đó kéo kín rèm cửa.

Tiếng động xột xoạt nhỏ bé vang lên trong không gian yên tĩnh.

Sau khi ăn xong đường phèn Tuyết Lê, Thư Niệm cầm chén đi rửa sạch sẽ. Lúc đi ngang qua cửa sổ sát đất, cô lại đóng nó một lần nữa, lúc này mới yên lòng về phòng, thay quần áo đi ra ngoài.

Thư Niệm đến trung tâm bệnh viện mất tầm mười phút. Lên lầu năm, đến phòng trị liệu khoa tâm thần, tiến hành điều trị khoảng một giờ.

Sau khi kết thúc, Thư Niệm đến khoa nội dưới lầu tìm bác sĩ để lấy thuốc cảm mạo.

Không biết tại sao trong khoảng thời gian này, số lượng người khám bệnh lại nhiều một cách khác thường, nên thời gian cũng bị kéo dài. Các bệnh nhân đứng xếp hàng trong bệnh viện, bầu trời đã đen dần.

Đèn đường bên ngoài bệnh viện sáng rõ, những cái bóng bị kéo dài trên mặt đất. Mưa rơi nhỏ dần, tí tách tí tách, hạt mưa nhuốm màu đèn đường, ào ào va đập với nền xi măng.

Vẫn có người đi lại như trước. Nhưng không nhiều, khiến khung cảnh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Thư Niệm nghĩ bầu trời đen kịt trước đó tốt hơn, bước chân nhanh hơn so với lúc trước. Trước khi mở dù, cô nhìn quanh bốn phía một vòng theo bản năng.

Bỗng nhiên chú ý tới một bên, có một người trơ trọi lẻ loi giống như cô.

Người đó ngồi trên xe lăn, tóc rũ xuống trước trán, hơi dài, che một phần khuôn mặt. Nửa gương mặt của hắn bị bóng đen che khuất, chìm vào bóng đêm, mang theo lệ khí u ám.

Vô thanh vô tức.²

² Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)

Rất nhanh, Thư Niệm liền thu hồi tầm mắt. Chợt nhớ tới cái gì đó, động tác của cô ngừng lại, thử nhìn lại một lần nữa.

Môi hơi hé, cả người ngây ra.

….. Hình như cô biết hắn.

Bàn tay đang cầm cây dù của cô dùng thêm lực, ánh mắt mờ mịt, dừng lại tại một chỗ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Người đó chợt nâng tầm mắt lên, ánh mắt đảo qua người cô. Nhưng lại có vẻ lạ lẫm, không dừng lại thêm một giây nào. Hô hấp của cô đình trệ, yết hầu bởi vì ánh mắt lạnh như băng này mà bị bóp chặt.

Mưa vẫn đang rơi.

Xung quanh còn có tiếng gió phần phật, mang theo cơn gió lạnh thấu xương.

Thư Niệm hít một hơi thật sâu, dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay của mình để tự động viên, bước qua chỗ đó. Tiếng nói nhỏ nhẹ ôn hoà, mang theo vài phần không xác định: “Tạ Như Hạc?”

Nghe thấy tiếng nói, chàng trai mới quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Là một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt đào hoa, nếp uốn giữa hai mí rất sâu, mặt tái nhợt. Rõ ràng nhan sắc đa tình nhưng thần sắc lại mỏng lạnh như băng.

Nhiệt độ quanh thân như giảm xuống mấy lần.

Thư Niệm mấp máy môi, tay chân luống cuống, bất giác đưa cây dù trong tay cho người đó.

“Anh không mang dù sao? Nếu không thì —-“

Người đàn ông đó không nghe xong câu, cũng không ở lại thêm.

Nét mặt anh từ đầu đến cuối đều không có chút biến hoá nào, xê dịch xe lăn, trực tiếp tiến vào bên trong màn mưa.

Thư Niệm vẫn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, không đuổi theo. Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, không nhìn lại anh thêm một lần nào. Đưa tay mở dù, vòng qua vũng nước trước mặt, đi về phía nhà mình.

Thời điểm Phương Văn Thừa mở cửa xe tại bệnh viện, liền bắt gặp cảnh tượng Tạ Như Hạc nói chuyện với một cô gái.

Một lát sau, đột nhiên Tạ Như Hạc có động tĩnh, im lặng không nói tiếng nào mà tiến vào màn mưa. Chuyện không hề báo trước này khiến Phương Văn Thừa giật nảy mình, vội mở cửa xe, chạy vội về phía của anh.

“Thiếu gia.” Phương Văn Thừa che hơn nửa cây dù về phía Tạ Như Hạc, sốt ruột nói: “Sao cậu lại để mắc mưa…

Tạ Như Hạc không nói chuyện, nửa thân trên ẩm ướt, lông mi còn vướng chút nước. Làn da tái nhợt, có thể nhìn thấy rõ ràng tơ máu trong ánh mắt, độ cong của hàm dưới sắc bén lạnh lùng.

Phương Văn Thừa cũng đã quen, nói tiếp: “Vừa rồi Quý lão tiên sinh có gọi điện thoại cho tôi, bảo cậu về Quý gia một chuyến.”

Lên xe.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Phương Văn Thừa mới phát hiện sắc mặt Tạ Như Hạc rất khó coi.

Lúc này, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọt nước còn sót lại rơi xuống gò má, tới cằm rồi nhỏ xuống. Hai con ngươi như mực đậm, nhuốm đầy uất khí, ánh mắt nhìn về phía xa.

Phương Văn Thừa nhìn theo tầm mắt của anh.

— chính là cô gái vừa mới nói chuyện với Tạ Như Hạc.

Phương Văn Thừa khởi động xe: “Thiếu gia, cậu biết vị tiểu thư kia sao? Có muốn để cô ấy đi nhờ xe hay không?”

Tạ Như Hạc thu tầm mắt lại, chậm rãi nhắm mắt.

Phản ứng của anh nằm trong dự liệu của Phương Văn Thừa, cho nên cũng không nói tiếp: “Chỗ đậu xe vừa rồi vậy mà lại có cướp bóc, tôi giúp một chút, nên đón cậu hơi muộn.”

“……”

Mí mắt Tạ Như Hạc hơi động một chút.

“Trời không biết còn muốn mưa đến bao giờ.” Phương Văn Thừa bất đắc dĩ nói: “Hệ thống thoát nước của Nam Khu bên kia cũng không tốt lắm, cả con đường đều bị chìm, luôn luôn kẹt xe. Quý lão tiên sinh còn đang chờ cậu, cũng không biết có thể đến trước tám giờ hay không —-“

Người phía sau đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn: “Đuổi theo.”

Phương Văn Thừa sửng sốt, không kịp phản ứng: “Hả?”

Đại khái là bởi vì không mở miệng nói chuyện trong thời gian dài, giọng nói của Tạ Như Hạc có vẻ khàn khàn, trầm thấp nặng nề, giống như rượu vang đỏ trong đêm tối. Anh quay đầu, lại bất tri bất giác mở mắt ra một lần nữa, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Thật lâu.

Đằng sau lại truyền tới bốn chữ³. Giọng nói trầm thấp, mang theo ý lạnh. Không một gợn sóng.

“Đi theo cô ấy.”³

³ Theo bản convert và raw thì chỉ có “ba chữ” 跟着她 nhưng mà tớ để bốn chữ cho nó hợp:”>

[14:00 22.11.18]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN