Thua Vì Yêu Em - Chương 19: Bồi thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Thua Vì Yêu Em


Chương 19: Bồi thường


Edit: Na ~ Beta: Vee

Trước khi tới, Từ Trạch Nguyên được nghe người khác nói, tính khí A Hạc cực kì kém.

Người trong vòng giải trí thường truyền nhau là, anh bởi vì bất ngờ gặp tai nạn, tính tình thay đổi. Nói dễ nghe là đi đứng không linh hoạt, trên thực tế thì có khi què cả đời.

Đáng thương rồi lại đáng hận.

Người đại diện của hắn cứ lặp đi lặp lại nhấn mạnh những việc hắn phải làm.

Mặc dù Từ Trạch Nguyên nghe lọt tai được lời của người đại diện, nhưng cũng không có quá để ở trong lòng, cũng không có vì việc phải đến tận cửa để nói chuyện mà cảm thấy khẩn trương luống cuống.

Từ Trạch Nguyên cảm thấy mình chỉ cần tỏ ra thái độ tốt hơn một chút, thầy A Hạc ít nhất sẽ không đưa tay đánh người đang cười.

Kết quả lại ngoài dự đoán của Từ Trạch Nguyên.

Vốn cho rằng là một nhân vật có chút danh tiếng trong công chúng, kiểu gì cũng sẽ để ý đến hình tượng một chút. Coi như A Hạc không để ý, cho dù bây giờ Từ Trạch Nguyên cũng cảm thấy hơi tức giận, chí ít hắn cũng sẽ tự chừa cho mình chút mặt mũi.

Nhưng mà A Hạc không có.

Từ Trạch Nguyên không biết mình đã chọc anh khi nào, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, không hiểu sao lại có địch ý với mình. Hơn nữa còn không khách khí đem mặt mũi của hắn chà đạp trên đất.

Từ Trạch Nguyên hoàn toàn không cần tiếp tục lấy lòng anh, cười lạnh một tiếng, biểu tình trở nên rất khó coi.

Người đại diện ở một bên đành phải ra mặt.

Tạ Như Hạc không có nhìn bọn họ, đi về hướng bảo vệ, vẻ mặt bình tĩnh nhưng tỏ ra vẻ chán nản: “Tôi chưa đóng phí an ninh sao?”

“….”

Sau đó, Từ Trạch Nguyên cùng người đại diện liền bị bảo vệ mời ra khỏi tiểu khu.

Từ Trạch Nguyên đội mũ lưỡi trai lên, đè thấp vành nón, đi theo người đại diện hướng về chiếc xe. Bởi vì không giải thích được, hắn thực sự đang tức giận, lại nhìn về hướng Tạ Như Hạc.

Mới vừa nãy, tinh thần của Từ Trạch Nguyên đều đặt ở trên người Tạ Như Hạc, lúc này nhìn lại một cái, đột nhiên phát hiện Thư Niệm đang phía sau Tạ Như Hạc, thay anh đẩy xe lăn.

Cô rũ đầu, bên mặt lộ một má lúm đồng tiền, giống như là đang nói chuyện với Tạ Như Hạc.

Vóc người xinh xắn, giống như vẫn còn là một cô học sinh chưa va chạm với xã hội thực tế. Mặc bộ áo len cao cổ màu đỏ sậm, cùng với chiếc váy ngắn màu đen, quần tất khiến hai chân gầy lại.

Người đàn ông vừa mới ngập tràn sát khí, nhưng ở trước mặt cô, anh lại ôn thuận giống như con chó sói đã bị cô thuần phục.

Từ Trạch Nguyên đột nhiên kịp phản ứng quan hệ giữa bọn họ.

Từ Trạch Nguyên có chút thất thần, nhớ lại chuyện lúc trước.

Hồi đại học, hắn và Thư Niệm là bạn học cùng lớp. Từ khi thấy Thư Niệm lần đầu tiên, Từ Trạch Nguyên đã rất thích cô. Hắn từ trước đến giờ muốn cái gì, thì sẽ liều mạng đi lấy cho bằng được.

Sau đó liền điên cuồng triển khai kế hoạch cưa đổ cô.

Thư Niệm đối với phương diện này hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào cả, ban đầu còn không ý thức được rằng hắn đang theo đuổi cô. Đối với hắn chính là thái độ không hề hoan nghênh, như đối với những bạn học khác cũng không có khác nhau chút nào.

Từ Trạch Nguyên dùng quà vặt hố lộ cùng với bạn cùng phòng của cô để cầu xin giúp đỡ, khi đi học tận lực ngồi ở bên cạnh cô, còn tham gia nhà hội đoàn cùng cô, nghĩ hết tất cả biện pháp đến gần cô.

Cứ một mực theo đuổi từ năm thứ nhất cho đến năm hai đại học.

Trong thời gian đó, hắn tỏ tình vô số lần, Thư Niệm cũng trịnh trọng cự tuyệt hắn vô số lần.

Ở dạ tiệc năm hai đại học, Từ Trạch Nguyên lên trên sân khấu hát bài tình ca, sau đó ngay trước mặt toàn trường, một lần nữa tỏ tình với cô.

Nhưng hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Thư Niệm đối với hành động của hắn có chút khó hiểu cùng nghi hoặc, thậm chí còn có chút tức giận: “Tôi không phải đã cự tuyệt với cậu rồi sao? Tôi cũng cho cậu một câu trả lời không chút mập mờ, tôi không thích. Cậu tại sao lại làm những chuyện này?”

Từ Trạch Nguyên từ nhỏ cũng được người khác cưng chiều, vẫn rất tự tin.

Nhưng một khắc sau khi nghe Thư Niệm nói, cảm thấy tự ái bị tổn thương, cảm thấy sự cố gắng của mình suốt hai năm một chút cũng không tác dụng, ở trong ánh mắt người khác giống như một màn tấu hài cực mạnh. (Vee: cái thứ sunsee)

Từ Trạch Nguyên vì vậy mà yên tĩnh một thời gian.

Sau đó, trong một ngày trời đổ mưa gần chạng vạng tối, Từ Trạch Nguyên gặp lại Thư Niệm.

Hắn lúc ấy không mang dù, chạy đến chỗ thư viện gần đây để tránh mưa, cả người ướt đẫm. Sau đó, đúng lúc Thư Niệm ôm sách từ trong thư viện đi ra.

Không biết là có phải không thấy hắn hay không, Thư Niệm trực tiếp mở dù ra, vào trong cơn mưa.

Từ Trạch Nguyên vội vàng gọi cô lại “Thư Niệm!”

Thư Niệm quay đầu.

Từ Trạch Nguyên cũng không biết nên nói cái gì, nước mưa trên trán nhỏ xuống, rơi vào trong mắt, khiến hắn không nhìn thấy rõ: “… Tớ không mang dù.”

Thư Niệm đứng tại chỗ một hồi, cuối cùng vẫn đi tới.

Chiều cao hai người chêch lệch hai mươi cm, Thư Niệm cầm dù tốn sức, Từ Trạch Nguyên chủ động cầm lấy dù.

Sau đó, Thư Niệm nói: “Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”

Từ Trạch Nguyên không lên tiếng.

Đại khái có thể biết ý của cô.

Nếu như là hắn đưa cô về trước, sau đó cầm dù của cô, bọn họ chắc chắn sẽ có lần gặp mặt kế tiếp.

Ngược lại thì không có.

Thư Niệm cho là hắn không nghe được, lại hỏi một lần.

Từ Trạch Nguyên vẫn không lên tiếng.

Hai người trầm mặc như vậy đi một đoạn đường.

Ký túc xá nam và ký túc xá nữ có phương hướng khác nhau, sắp đến chỗ đường ngã ba, Thư Niệm lại nói: “Dù cậu cầm đi, lần sau khi đi học trả cho tôi là được.”

“….”

“Vậy tôi về trước.”

Thư Niệm đang muốn chạy trở về, một khắc sau, Từ Trạch Nguyên nghiêng mặt dù, tán ô che hết đỉnh đầu cô.

Hắn thật ra cũng không nhớ khi đó mình đã nói cái gì.

Chỉ nhớ khi đó, bởi vì hành động của hắn, biểu tình của Thư Niệm có chút biến hóa, giống như là nhớ ra chuyện gì, kinh ngạc nhìn, cũng không nghe hắn nói chuyện.

Sau đó, quan hệ của bọn họ dần dần có chuyển biến tốt.

Trong khoảng cuối kỳ năm ba đại học, Từ Trạch Nguyên lần nữa tỏ tình với cô, lần này rốt cục cũng có được sư đồng ý của cô.

Một khắc kia, Từ Trạch Nguyên cảm thấy mình tựa như là lấy được toàn bộ thế giới.

Mặc dù Thư Niệm cái gì cũng không biết, đối với phương diện tình cảm cũng không có một chút hiểu biết nào, giống như một bé con. Sau khi qua lại, cách mà bọn họ ở chung cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Hắn cũng rất vui vẻ.

Yêu một thời gian, hành động thân mật nhất của bọn họ, cũng bất quá chỉ là nắm tay. Có thể Thư Niệm không quen với sự gần gũi của hắn, lúc dắt tay, cũng sẽ tỉnh bơ tránh ra khỏi, sau đó kéo dài khoảng cách.

Từ Trạch Nguyên một mực quý trọng cô, một mực đợi cô thích nghi.

Từ Trạch Nguyên muốn từ từ tiến dần.

Rất nhiều chuyện, hắn nguyện ý chờ đến tốt nghiệp rồi kết hôn, lại cùng làng một chỗ với cô. Hắn vẫn là luôn nghĩ như vậy. Nhưng mà, thật ra thì rất nhiều chuyện cũng sẽ không theo như ý muốn của mình, những kế hoạch đã bày ra.

Bọn họ yêu nhau chưa tới nửa năm.

Đoạn thời gian đó, trong trường học nói bóng nói gió, truyền một chút tin đồn không đúng sự thật. Thư Niệm thừa nhận những người đó, trở nên càng ngày càng cô độc, phần lớn thời gian, trừ giờ học, cô không đến một nơi nào khác cả.

Từ Trạch Nguyên nghe nhiều những lời đó, cũng cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Rốt cục, Từ Trạch Nguyên hẹn cô vào một ngày cuối tuần.

Hắn một mực biết, Thư Niệm từ trước đến giờ tính tình rất tốt, hiền lành mà có kiên nhẫn. Từ Trạch Nguyên nghĩ, cô có thể cũng không thích mình, nhưng đối với phần lớn yêu cầu của hắn, cô sẽ thỏa hiệp.

Rất nhiều phương diện, cô thật ra làm cũng rất tốt.

Từ Trạch Nguyên đề cập với cô về chuyện chia tay.

Một lần kia, Thư Niệm lần đầu tiên có cảm xúc, lời nói của cô lại khiến hắn nhớ nhiều năm như vậy, nghĩ tới thời điểm đó lòng cũng đau đớn. Lúc nửa đêm tỉnh mộng đều sẽ có cảm xúc muốn rơi lệ.

Là một chuyện mà khiến hắn áy náy cả đời.

Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng, lời nói khi đó của cô.

Giống như là ác mộng.

Thư Niệm cúi đầu, cả khuôn mặt trắng bệch, không có sức sống trong sáng như trước, im lặng rơi nước mắt, cả người hèn nhát vô cùng. Hồi lâu, cô nhẹ giọng mở miệng, cảm xúc rất nhạt, nhưng giống như là đang chất vấn: “Tớ đã trở về từ cõi chết, vất vả lắm mới sống lại được.”

“——— tại sao phải chịu đối xử như vậy?”

Thư Niệm đẩy Tạ Như Hạc, nhỏ giọng hỏi: “Mới vừa nãy, người kia đến tìm anh làm gì?”

Tạ Như Hạc tâm tình rất kém, yên lặng mấy giây sau, trả lời: “Để cho tôi viết nhạc.”

“Người rất hot sao?”

“Tôi không biết.”

“Vậy mà cái giọng điệu của anh.” Thư Niệm chần chừ nói: “Anh ta có thể…”

“Em cảm thấy tôi làm không đúng phải không?” Tạ Như Hạc cắt đứt lời cô nói, giữa chân mày khẽ cau lại, gắn từng chữ một: “Thư Niệm, em không cần giúp hắn ta nói chuyện.”

“….” Thư Niệm sửng sốt một chút, giải thích: “Tôi không có nói chuyện giúp anh ta.”

Tạ Như Hạc quay đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng.

“Chỉ là vừa nãy bên cạnh có người khác nhìn, hơn nữa thái độ của anh ta đối với anh cũng không có gì là không tốt.” Thư Niệm nghiêm túc nói “Đến lúc đó nếu như anh ta nói với người khác, thì người ta sẽ nói hành động của anh không tốt, rất nhiều người sẽ nói xấu anh”

“….”

Thư Niệm nghiêm túc phân tích: “Tôi cảm thấy cái này đối với anh cũng chẳng có lợi gì.”

Tạ Như Hạc mặt không thay đổi nói: “Cứ để cho họ nói đi.”

“Nếu như anh không muốn để ý anh ta, anh cũng có thể không nói lời nào.” Thư Niệm suy nghĩ một chút, cảm thấy cái phương pháp này rất tốt, lại lập lại một lần: “Không nói lời nào cũng tốt.”

Nghĩ đến bọn họ đã từng ở chung một chỗ, trong lòng liền buồn rầu cơ hồ khiến toàn bộ trái tim muốn vỡ ra. Tạ Như Hạc di chuyển tầm mắt, khóe miệng kéo lên: “Em không thể không mặc kệ người khác sao?”

Thư Niệm trừng mắt nhìn: “Cái này tùy người nha.”

Tạ Như Hạc lẳng lặng nhìn cô.

Mặc dù không biết tại sao anh lại không thích Từ Trạch Nguyên, nhưng Thư Niệm vẫn ngoan ngoãn nói hết lời: “Đối với người anh không thích, anh có thể không để ý tới bọn họ. Nhưng đối với người đối tốt với anh, anh lại không thể không để ý tới bọn họ.”

Lời này của Thư NIệm tựa hồ có ý ám chỉ.

Tạ Như Hạc mí mắt thoáng giãn ra, ừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Nói đến đây, Thư Niệm đột nhiên ý thức được cái gì, hồi tưởng lại thái độ vừa nãy của anh, do dự hỏi: “Tạ Như Hạc, anh mới vừa có phải lên cơn với tôi không?”

“…” Tạ Như Hạc chối: “Không có.”

Thư Niệm đẩy anh vào thang máy, chân mày cau lại: “Lời của tôi còn nói chưa hết, anh liền cắt ngang.”

“….”

“Tôi mời vừa cùng anh nói chuyện, anh một mực phản lời nói với tôi.”

“….”

“Hơn nữa giọng của anh cũng không được tốt.”

Một chuỗi khiển trách, Thư Niệm mặc dù giọng nói bình thường, tựa hồ không để bao nhiêu cảm xúc bên trong, chẳng qua lúc tự thuật lại chuyện gì mới vừa phát sinh, lại khiến Tạ Như Hạc á khẩu trả lời không được.

Thư Niệm còn muốn nói thêm.

Tạ Như Hạc đột nhiên xoay người, bắt lấy tay cô, nhét viên kẹo vào trong tay cô.

Đã đến cửa nhà Tạ Như Hạc.

Thư Niệm cúi đầu nhìn một cái.

Là kẹo xoài mềm ngày trước cô hay dùng để mua chuộc anh.

Yết hầu của Tạ Như Hạc lăn lăn, còn đang nắm tay cô không buông, thấp giọng nói: “Bồi thường.”

Thư Niệm không kịp phản ứng.

Sau đó, Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, lại lấy thêm một viên kẹo nữa trong túi áo khoác, đưa cho cô.

“Đụng phải tay em, cho em thêm một viên này.”

[23:40 3.1.2019 Vee: hờ hờ….vẫn chưa qua ngày mới nhá]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN