Thua Vì Yêu Em
Chương 42: Tặng cho em
Edit: Na ~ Beta: Vee
Thư Niệm chưa từng nghe Tạ Như Hạc nói qua.
Bọn họ lúc còn trẻ, lúc mới quen biết, thân nhau rồi lại tách ra, trưởng thành rồi thì gặp lại nhau. Tách ra rất nhiều năm như vậy, cũng không biết người kia xảy ra chuyện gì, đã gặp qua bao nhiêu dạng người.
Sau đó, ở những chuyện này giống sự thử thách, sẽ biến thành một con người thế nào.
Đây đều là những chuyện không thể biết giữa hai người.
Thư Niệm theo bản năng không để ý đến thời gian tách ra kia, giống như muốn tách mình rời khỏi những chuyện phát sinh khi ấy.
Những thứ kia, tất cả đều không tốt.
Khi đó, bọn họ là người bạn thân duy nhất của nhau.
Tạ Như Hạc ở trong lòng Thư Niệm có một vị trí quan trọng.
Trình độ trọng yếu như vậy, có thể khiến Thư Niệm xem nhẹ những chuyện xảy ra trong mấy năm nay cũng không có gì là lạ, xem nhẹ cảm giác nhạy cảm của mình đối với người khác, xem nhẹ cảm giác hối lỗi với người khác.
Sau đó giống như trước đây, không có mục đích gì cùng Tạ Như Hạc chơi chung.
Giống như là trở lại lúc trước.
Có thể cô lại quên đi.
Thời gian vẫn chạy nhanh, năm tháng cũng đang trôi qua.
Trong một thời gian dài như vậy, bọn họ không gặp lại nhau. Ở mỗi người sẽ có lúc không biết thế giới bên ngoài thế nào, sẽ quen biết những người khác, sẽ kết giao bạn mới, cũng sẽ… thích người ta.
Anh không còn giống như trước đối với mọi chuyện đều vô tâm.
Sẽ đối với người khác có khát vọng, mà loại tình cảm, cũng không chỉ có giới hạn với hai chữ “Bạn bè”.
Cũng không giới hạn người bạn “Duy nhất” trên người cô nữa.
Có thể sau ngày hôm nay, cô cũng sẽ không biết làm sao để đến gặp anh. Thư Niệm nghĩ.
Bất luận anh cùng cô nói những lời này, rốt cục ý nghĩa nó là gì, chỉ là giữa hai người bạn nên bày tỏ cũng tốt, hay là sợ cô hiểu lầm anh thích cô bé kia cũng được.
Cô cùng anh ngồi cùng nhau trong phòng, tóm lại là không ổn.
Thư Niệm trầm mặc một hồi, rũ mắt xuống, nghịch mấy ngón tay nhỏ gầy. Cô miễn cưỡng kéo khóe môi lên, cực lực khiến bản thân bỏ qua chút mất mác khổ sở, “Yêu đương cũng tốt.”
Cô nói xong lời này, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Thư Niệm không lên tiếng, Tạ Như Hạc cũng không lên tiếng trả lời cô.
Mặc dù cảm thấy mình trả lời cũng không có vấn đề gì, nhưng Thư Niệm cũng sẽ bởi vì cái không khí yên lặng mà cảm thấy khẩn trương khủng hoảng, cô ngẩng đầu, chú ý tới biểu tình của Tạ Như Hạc.
Lúc này anh đang nhìn chằm chằm cô, mặt mày tuấn tú giãn ra, khóe miệng cũng cong lên.
Là đang cười.
Thư Niệm sửng sốt một chút.
Anh đang cười cái gì.
Có gì buồn cười.
Nghĩ đến cô bé kia liền vui vẻ như vậy à?
Coi như là thật lòng vui vẻ đi nữa, lại không thể chờ cô đi rồi tự một mình vui vẻ được sao?
Nhất định phải cười trước mặt cô.
Đáng ghét.
Cô nhấp mím môi, lại cúi đầu, tâm tình buồn rầu.
“Thư Niệm.” Đuôi mắt Tạ Như Hạc hơi giương lên, trong tròng mắt đen ngòm, mang theo sự dịu dàng nhàn nhạt, “Em còn nhớ em lúc ấy cùng tôi nói cái gì không?”
Không biết anh đang nói đến chuyện gì, Thư Niệm cũng không có tâm tư hỏi.
“Không nhớ.”
Thanh âm rất nhẹ, giống như giọng trẻ con vậy.
Tạ Như Hạc giống như không phát hiện ra, tâm tình rất tốt. Anh thu hồi tầm mắt, khí tức kéo dài thờ ơ, cất giấu nụ cười nhàn nhạt, “Như vậy à.”
…………..
Qua một lúc lâu, Phương Văn Thừa cũng tới. Hắn lên tiếng chào hỏi Tạ Như Hạc, thấy Thư Niệm còn có chút kinh ngạc, rất nhanh liền đi ra ngoài, không ở lại làm phiền hai người.
Hoàn thành khoá huấn luyện buổi sáng, hai người trở lại tầng mười sáu.
Tạ Như Hạc cầm quần áo đến phòng tắm tắm.
Bởi vì đoạn đối thoại lúc nãy, Thư Niệm không có tâm tình gì tiếp tục ở lại. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, suy tính muốn tìm lý do gì để rời đi. Nhưng cô làm sao mà nói dối, rất sợ bị phát hiện.
Thư Niệm xoắn xuýt đến độ có chút phiền não.
Không đến mấy phút sau, Tạ Như Hạc từ trong phòng tắm đi ra. Anh đại khái tắm sơ qua, không cầm khăn lông lau khô. Lọn tóc còn nhỏ nước, từ gò má chảy dọc xuống, rơi tới cổ, tập trung chỗ ở xương quai xanh.
Tạ Như Hạc đi tới ngồi bên cạnh Thư Niệm.
Mùi bạc hà đập vào mặt, mát lạnh mà đạm, giống như mùi hương riêng biệt của anh.
Thư Niệm theo bản năng dời đi.
Tạ Như Hạc nhìn cô một cái, không nói gì.
Thư Niệm thử dò xét, “Lát nữa, anh muốn làm gì?”
Tạ Như Hạc nói: “Chưa nghĩ ra.”
“Ừ ” Thư Niệm gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói, “Tôi có chút việc.”
“Chuyện gì?”
“À, chính là…” Thư Niệm một lúc không nghĩ ra lý do gì, cô ngước mắt, vừa vặn đụng mắt với anh, trong nháy mắt dũng khí nói dối cũng bay đi, “Cũng không có gì…”
Tạ Như Hạc hỏi: “Em muốn về?”
Thư Niệm dừng lại, chần chờ nói: “Không có.”
Cô chần chờ mấy giây, liền bại lộ chân tướng sự thật.
“Không sao.” Tạ Như Hạc đứng lên, trên mặt nhìn không ra biểu cảm, nhưng cũng sẽ không cho người khác cảm thấy mất hứng, “Em chờ tôi một chút, tôi đưa em.”
Lần này Thư Niệm không nói nữa.
Tạ Như Hạc trở về phòng thay quần áo khác, chỉ mặc bộ rộng thùng thình, màu đỏ nhạt, nhìn rất lười biếng
Năm mới mới qua được một tháng, bên ngoài còn rất lạnh. Bên trong phòng có mở lò sưởi, cho nên không cảm giác. Thư Niệm sợ anh sẽ cảm mạo, nhắc nhở một câu, “Anh mặc thêm áo đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh lắc đầu: “Tôi thích màu sắc này.”
Thư Niệm còn muốn nói điều gì, những cũng không tiếp tục khuyên.
Tình trạng thân thể bây giờ của Tạ Như Hạc không được lái xe. Coi như có thể, anh cũng không dám mạo hiểm lấy xe chở Thư Niệm. Cho nên vẫn là Phương Văn Thừa lái xe, đưa hai người bọn họ đến địa điểm chỉ định.
Một đường lái thẳng đến nhà Thư Niệm.
Thư Niệm đang muốn xuống xe, Tạ Như Hạc đột nhiên mở miệng: “Thư Niệm.”
“Ừ.”
“Em có muốn dọn nhà không?”
Giống như từ trên trời rơi xuống, Thư Niệm có chút không tỉnh táo “Dọn nhà?”
“Ừ.” Tạ Như Hạc nói, “Không phải nói bên này có nhiều ăn trộm sao?”
“Đã bị bắt nha.”
Tạ NHư Hạc cau mày: “Chỉ bắt được một tên.”
Nghe anh nói như vậy, Thư Niệm cũng cảm thấy có chút nghiêm trọng, do dự nói: “Vậy lát tôi đi hỏi cảnh sát Hạ một chút.”
Tạ Như Hạc bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu mới đáp tiếng.
“Ừ.”
………….
Trở về nhà, Thư Niệm cũng không có chuyện gì để làm.
Dứt khoát lên mạng tìm bộ phim điện ảnh hay truyền hình để lồng tiếng, giống như là làm bài tập ở lớp học thêm vậy. Cô không tập trung, động một chút là nhớ tới lời Tạ Như Hạc nói hôm na.
Dẫn đến việc bài tập làm quả thực tệ hại.
Thư Niệm cũng không biết nên nói thế nào với tâm tình hiện giờ của mình.
Có chút khó chịu, không thở nổi, cảm thấy là mình không có cách nào lấy được đồ vật. Nhưng lại sẽ không tự lượng sức, mơ hồ mong mỏi trong miệng của anh người kia chính là mình.
Có lẽ trước kia Tạ Như Hạc là thích mình, có thể dựa vào phản ứng của anh thời điểm đó. Có thể khi đó, tuổi Tạ Như Hạc còn nhỏ, vẫn còn ở ộ tuổi thanh xuân, ở trấn nhỏ kia chưa từng thấy thế giới bên ngoài.
Liền có thể vừa ý cô.
Nếu như là bây giờ, có khă năng thật là quá thấp.
Thư Niệm cũng không phải cảm thấy mình có chỗ nào không tốt.
Nhưng bây giờ danh tiếng Tạ Như Hạc, kết giao giao thiệp, cũng không thua tướng mạo của những nghệ sĩ nổi tiếng, chỉ cần làm một hành động nhỏ, cũng có thể khiến anh quen biết được nhiều cô gái loá mắt.
Mà cô không phải người như vậy.
Một người còn bị bệnh tâm lý.
Thư Niệm thở ra một hơi, bò dậy, định đi phòng vệ sinh rửa mặt. Cô đi vào, giương mắt, đột nhiên chú ý tới trong gương, mình đang mặc áo lông màu đỏ sậm.
Màu đỏ sậm.
Mới vừa Tạ Như Hạc nói thích màu này.
………………
Chuyện này quả thực khiến Thư Niệm rất thất vọng.
Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi rốt cục mình đã thử yêu đương hay chưa, hiện tại giống như là cái gì cũng không hiểu. Dẫu sao ban đầu lúc cùng Từ Trạch Nguyên quen nhau, cô cho tới bây giờ không có sự phiền não đến vậy.
Chính là cái loại đó, ở một khắc trước liền dập tan hy vọng.
Lại bởi vì một câu nói của anh, một chi tiết nhỏ nhặt, vừa vặn có cảm giác đó.
Mặc dù mình đối với loại cảm giác này có chút hẹp hòi.
Thư Niệm không lại đi tìm Tạ Như Hạc. Cô rất muốn trực tiếp hỏi người anh thích là ai, do dự rất lâu vẫn bỏ qua. Sợ đến những câu trả lời khác, để cho cô không còn cách nào hy vọng nữa.
Cô giống như là gặp phải một cửa ải rất khó khăn, mấy ngày liên tiếp tự giam mình ở trong phòng.
Một ngày một đêm suy nghĩ chuyện này.
Nên coi thường những nhân tố khác, để bạo gan đi hỏi.
Hay là trực tiếp đem nó làm như một chuyện đã qua, không muốn nhắc lại.
Như vậy cứ suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì thông báo Wechat kêu lên.
Thư Niệm lấy lại tinh thần, liếc nhìn điện thoại di động.
Là Kha Dĩ Tình.
Kha Dĩ Tình: [Thư Niệm, có rảnh không??]
Thư Niệm trả lời: [Có, chị có chuyện gì sao??]
Kha Dĩ Tình: [Em giúp chị một chuyện được không? Không muốn cũng không sao.]
Kha Dĩ Tình: [Chính là hôm trước chị có gặp em ở bên kia.]
Lời này vừa nói một nửa, đợi nửa ngày không có nói phần sau. Thư Niệm nghi ngờ hỏi: [Ừ?]
Kha Dĩ Tinh: [….]
Kha Dĩ Tình quyết tâm: [Em có phương thức liên lạc với Hạ Hữu không??]
Thư Niệm nháy mắt mấy cái: [Có ạ.]
Kha Dĩ Tình: [Em có thể cho chị được không??]
Kha Dĩ Tình: [Tôi sẽ không truyền bá khắp nơi đâu QAQ. ]
Thư Niệm cảm thấy không tốt lắm, hỏi: [Em có thể hỏi trước cảnh sát Hạ được không?]
Kha Dĩ Tình: [Khoan khoan khoan.]
Kha Dĩ Tình: [Được rồi, đột nhiên chị cảm thấy không cần nữa, cứ như vậy đi.]
Thư Niệm: [Chị muốn biết phương thức liên lạc với cảnh sát Hạ làm gì?]
Kha Dĩ Tình: [Không có gì, rảnh rỗi ấy mà.]
Kha Dĩ Tình: [Em muốn biết sao?]
Thư Niệm gõ “Không có” hai chữ còn chưa kịp gửi đi…
Kha Dĩ Tình: [Được rồi, em muốn biết thì chị liền nói cho em nghe.]
“…”
Kha Dĩ Tình: [Cái người Hạ Hữu này có tỏ tình với tôi, nhưng tôi không thể nào thích anh ta được, quên cự tuyệt anh ta, tôi định chuẩn bị gọi điện thoại cự tuyệt anh ta một chút.]
Chuyện tình cảm của người khác, Thư Niệm cũng không có quan hệ gì…
Cô không có phát biểu gì, chỉ nói “Được rồi”…
Kha Dĩ Tình chuyển chủ đề, như đang tán gẫu tựa nói: [Đúng rồi, cái người hôm đó quả thật là A Hạc??]
Kha Dĩ Tình: [Tôi gần đây muốn luyện hát một chút, nghe nói tiết mục còn mời A Hạc, không biết có tới hay không.]
Kha Dĩ Tình: [Nếu quả thật là vậy, làm sao chưa bao giờ ló mặt nhể?]
Kha Dĩ Tình: [Tướng mạo nhìn đẹp mắt như vậy, thật là phí của trời.]
Thư Niệm không biết cái gì, gửi một cái icon.
Kha Dĩ Tình: [Chị còn thích giọng hát của anh ta, giọng ca của anh ấy nghe rất êm tai.]
Kha Dĩ Tình: [Đáng tiếc bây giờ không hát.]
Thấy câu nói này, biểu tình Thư Niệm ngừng một lát, đột nhiên nhớ tới sinh nhật của cô, Tạ Như Hạc đưa cho cô một MP3. Cô đứng dậy, kéo tủ đầu giường ra, lấy hộp đem ra.
Từ trở về quê đến bây giờ, hơn một tháng.
Bởi vì một mực không lấy ra dùng, MP3 còn pin.
Thư Niệm khởi động.
Một mực bấm xuống, bài hát này cô có chút ấn tượng.
Thấy bài hát có tên “Niệm của tôi”, Thư Niệm ngừng vài giây, không muốn để cho mình có loai cảm giác kỳ lạ, lại tiếp tục hướng kéo xuống.
Kéo đến phía dưới cùng
Cuối cùng là một ca khúc có tên “A Hạc”.
Thư Niệm không nhớ nổi Tạ Như Hạc có sáng tác một bài hát nào lấy tên anh làm tên bài hát. Cô đeo tai nghe lên, bấm nghe nhạc. Một tay khác cầm điện thoại di động lên, lên mạng tra.
Tai nghe truyền tới chỉ có nhịp điệu, không nghe được giọng hát của Tạ Như Hạc.
Là thuần âm nhạc.
Thư Niệm tra nửa ngày, phát hiện là không phải mình không có ấn tượng, mà lại Tạ Như Hạc thật không có bài hát này.
Nhịp điệu từ nặng nề trở nên nhanh nhẹn, nghe giống như là dùng nhạc cụ đánh đàn vậy. Thư Niệm đối với phương diện này không biết, nhưng cô cảm thấy cái này âm sắc rất giống đàn Ukri.
Tim Thư Niệm phanh gấp một cái, khó hiểu lại tăng nhanh.
Là viết cho cô sao?
Hay là anh vô tình đem bài hát mới cũng bỏ vào…
Thư Niệm ôm MP3 ở trên giường lộn mèo, chịu đựng gào khóc xúc động.
Ca khúc sắp đến hồi kết, bên tai cũng trong nháy mắt an tĩnh lại
Thư Niệm liếc nhìn MP3, đột nhiên phát hiện âm nhạc còn mười giây nữa mới kết thúc. Một lát sau, tai nghe lại tuyền tới một giọng nam quen thuộc, trầm thấp mà ôn nhu, mang theo sự nghiêm túc.
“Bài hát này tặng em.”
Bởi vì lời nói này, sự buồn rầu mấy ngày nay của Thư Niệm cũng biến đi.
Cô nhịn không được mà khẽ cong khóe môi.
Vốn tưởng rằng đây là câu nói cuối cùng.
Thư Niệm tháo xuống tai nghe một bên, đang muốn đem bên kia cũng tháo xuống, đúng lúc này muốn nằm dậy.
Tai nghe lại truyền tiếp năm chữ.
“Bao gồm tên bài hát.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!