Thuần Chủ - Chương 32: Tranh cãi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
450


Thuần Chủ


Chương 32: Tranh cãi


“Nhà hàng nào thế, không bằng cùng nhau?” Trì Nghiên đẩy cửa ra, nhìn hai người bên ngoài.

Vân Lam không ngờ trong văn phòng Tần Mặc còn có người khác, rõ ràng sửng sốt một chút, một giây sau lại vô cùng tự nhiên mà nhìn về phía Tần Mặc: “Hoá ra trong văn phòng anh có người, sao không nói cho em một tiếng.”

Nếu là người biết ý, trong trường hợp như vậy đại khái sẽ nói: “Nếu anh đã hẹn bạn gái rồi, xin phép không làm phiền nữa.” linh tinh các kiểu.

Nhưng Vân Lam thì không, cô ả nhìn Tần Mặc như tránh cứ, trong giọng còn giấu chút giận dỗi. Nháy mắt, Trì Nghiên cảm thấy chính cô mới là kẻ vô duyên chen vào câu chuyện của hai người bọn họ.

“Muốn cùng nhau đi chứ? Hay vẫn là hôm nào?” Vân Lam lại hỏi.

Trì Nghiên vốn chỉ định hỏi thế thôi, lúc này lại thật sự hăng máu lên.

Cô quay đầu nhìn về phía Tần Mặc đang định nói. “Không phải nói đi ăn cơm à, đi thôi.”

“…” Tần Mặc, “Cùng nhau?”

“Dĩ nhiên.” Trì Nghiên.

Tần Mặc: “Đi thôi.”

Nhà hàng mới khai trương mà Vân Lam nói là một tiệm cơm nhà, mở ở một cái hẻm nhỏ ngay bên cạnh công ty Tần Mặc, trang hoàng điển nhã, khoang cảnh thoáng mát.

Đồ ăn ngon thế nào thì không biết nhưng mỗi chiếc bàn đều được ngăn ra bởi một bình phong, hơn nữa trong nhà hàng tổng cộng cũng không có mấy bàn, là nơi phù hợp để bàn chuyện.

Ba người vào một phòng ở cuối cùng, ngồi xuống, hỏi ý kiến đề cử của nhân viên phục vụ, chọn tổng cộng năm món ăn, một bát canh.

Trong lúc chờ đồ ăn bưng lên, Vân Lam vẫn luôn câu được câu chăng mà bắt chuyện với Tần Mặc về việc trong công ty, khoé miệng vẫn luôn treo ý cười.

“Công ty bận rộn vậy à ——” Trì Nghiên rót cho Tần Mặc ly trà, “Lúc ăn cơm còn đều phải nói công việc.”

Vì thế Vân Lâm cười cười không nói nữa.

Một lát sau, ước chừng vì hoà hoãn không khí, Vân Lam lại hỏi: “Giờ Trì Nghiên đi làm chưa? Làm ở nơi nào?”

Cô ả gọi đến thân thuộc, Trì Nghiên lại không thèm, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, vì thế đáp gãy gọn: “Gallery”.

“Gallery?” Vân Lam hơi kinh ngạc sau đó hỏi: “Làm gì?”

“Trợ lý giám tuyển.” Trì Nghiên nói, lách qua chuyện của Vân Lam, “Nghe nói cô mới từ nước ngoài về, sao lại nghĩ tới làm việc ở công ty Tần Mặc bọn họ?”

“Rất khiến mọi người khó hiểu sao? Hiện giờ công ty phát triển rất tốt.” Vân Lam.

“Đúng vậy.” Trì Nghiên, “Chính là công việc rất nhiều, luôn tăng ca, chồng cô không có ý kiến sao?”

Trì Nghiên biết rõ Vân Lam ly hôn, nhưng vẫn cố ý hỏi ra để đâm thọc cô ả, quả nhiên sắc mặt Vân Lam bắt đầu có hơi không quá đẹp.

Ngay sau đó, Tần Mặc múc ngay cho Trì Nghiên một muỗng canh đậu phụ mà nhân viên phục vụ vừa mới bày lên: “Ăn cơm.”

Ý rất rõ ràng, chặn miệng cô.

Nhưng rõ ràng là Vân Lam tới trêu trọc cô trước cơ mà.

Trì Nghiên định nói cái gì, nhưng di động Tần Mặc bỗng reo lên, anh nhận điện thoại, chưa nói được hai câu đã nói tín hiệu không tốt, đứng dậy đi ra ngoài hành lang.

Phút chốc trong phòng chỉ còn lại Vân Lam và Trì Nghiên.

Vân Lam nhìn Trì Nghiên gắp một con tôm vào vào trong bát Tần Mặc, nói với vẻ nhắc nhở: “Anh ấy không ăn tôm.”

Trì Nghiên vốn định gắp cho chính mình, nhưng vì nghĩ lung tung nên quên mất trong bát còn chứa đầy canh, vì thế mới đành tiện tay kẹp trước vào trong chén của Tần Mặc.

Nhưng giờ nghe Vân Lam nói vậy, cô lại gắp thêm hai con nữa rồi mới dừng lại: “Tôi gắp là để anh ấy bóc giúp tôi.”

Sau đó nhìn thằng vào mắt Vân Lam, “Trí nhớ của cô tốt ghê ha.”

Vân Lam cười, hào phóng thừa nhận: “Rốt cuộc yêu nhau lâu như thế, là toàn bộ thời đại học của tôi mà.”

Ý trong lời rất rõ ràng: Cô ả rất hiểu Tần Mặc, bọn họ đã có một khoảng thời gian yêu đương lâu dài, vẫn là ở thời đại học ngây ngô.

“Nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn chia tay à.” Trì Nghiên chế giễu.

Vân Lam bỗng nhiên nhìn cô: “Tần Mặc nói cô hoàn toàn không nhớ gì?”

“Đúng là không nhớ, chẳng lẽ anh ấy không thể nói cho tôi biết sao?” Trì Nghiên hỏi lại.

Vân Lam: “…”

Trì Nghiên tiếp tục cố gắng: “Nghe nói hiện giờ cô làm việc ở công ty Tần Mặc. Theo tôi được biết, công ty anh ấy trả lương cũng không cao, chút tiền ấy mà cô cũng nhìn trúng?”

Rốt cuộc Vân Lam vẫn là người từng gả cho phú nhị đại, dù chồng cô ả đúng là kẻ vô dụng nhưng cô ả cũng đã được chia không ít phần tốt.

Ở điểm này, có lẽ Tần Mặc không biết, nhưng với Trì Nghiên dù sao cô cũng đi ra từ trong cái giới phú quý đó, gả vào hào môn không thiếu, nhưng loại cam tâm tình nguyện bước ra khỏi hào môn thì cô còn chưa bao giờ gặp qua đâu.

“Đúng là chướng mắt.” Vân Lam thẳng thắn đón nhận ánh mắt Trì Nghiên, nghiêng đầu có ý chỉ về phía Tần Mặc, “Nhưng luôn có tôi nhìn trúng.”

Trì Nghiên không ngờ Vân Lam lại mặt dày như thế, trong lúc nhất thời suýt nữa thì tức đến phì cười: “Vân Lam, cô còn biết xấu hổ không?”

“Loại phụ nữ không biết xấu hổ thì tôi đã thấy nhiều, nhưng cái loại không biết xấu hổ như cô thì đúng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Sao cô vẫn còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt anh ấy nhỉ? 6 năm trước anh ta vì ai mà bán đi tâm huyết của chính mình, 6 năm trước lại là ai quay lưng có tình nhân mới… Sao? Hiện giờ anh ấy phát đạt rồi, cô lại nhớ thương anh ấy? Cô còn biết cảm thấy thẹn là như nào không thế?”

Một tràng lời nói mỉa mai dường như vẫn chưa đủ để hả giận, Trì Nghiên còn định bang bổ thêm nữa nhưng Tần Mặc đã đẩy cửa đi vào.

“Em đang nói gì đấy?” Hiển nhiên Tần Mặc nghe được lời nói của Trì Nghiên, khuôn mặt xụ xuống, nhìn cô với vẻ không tán đồng.

Nhưng cũng chính là cái biểu hiện này, vẻ mặt không đồng ý này đâm thẳng vào Trì Nghiên.

“Nói cái gì, nói cô ta vứt bỏ anh còn có mặt mũi đứng trước mặt anh giả dạng đáng thương.” Trì Nghiên cười châm biếm nhìn Tần Mặc, sau đó lại mắng Vân Lam, “Cô bị Chu Càn phản bội đúng là xứng đáng, cái loại ăn trong chén nhìn trong nồi này như cô, xứng đáng gặp phải kẻ phong lưu——”

“Trì Nghiên, đủ rồi!” Có vẻ Tần Mặc đã giận không thể át, quát lớn, “Em có biết bộ dạng hiện giờ của em giống gì không!” Anh tóm lấy tay cô, ánh mắt sắc bén.

Trì Nghiên nhìn vẻ mặt tức giận của anh, một lúc sau cười: “Đúng là đủ rồi.”

“Tần Mặc, tôi chịu đủ anh rồi. Tôi và anh, chấm hết.”

Nói rồi cô né khỏi tay anh, cầm lấy túi xách trên ghế, đẩy cửa rời khỏi.

Đến lúc này cũng chẳng ai còn nuốt trôi nổi cơm.

Tần Mặc vội vàng thanh toán tiền đuổi theo ra ngoài, ra tới bên ngoài nhà hàng thì Trì Nghiên đã ngồi trên taxi.

Nhớ tới ngày Trì Nghiên bị xảy ra tai nạn đó, cô cũng nổi giận đùng đùng như thế này mà bỏ đi.

Trái tim Tần Mặc lập tức nảy liên hồi, cản chiếc xe lập tức đuổi theo xe Trì Nghiên.

Dù anh gọi bao nhiêu cú điện thoại thì cô cũng đều không nhận.

Tần Mặc cũng không dám để tài xế lái quá nhanh, sợ Trì Nghiên giận bắt tài xế phải tăng tốc nhanh hơn, nên chỉ dám bám theo ở một khoảnh cách xa, nhìn thấy đối phương đã dừng xe trước chung cư thì khẽ thở ra một hơi.

Nhưng chờ đến khi anh trở lại chung cư, Trì Nghiên đã lôi cả vali ra, đang nhanh nhảu thu dọn đồ đạc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN