Thuần Hi - Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường - Chương 2: Nghệ nhân búp bê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thuần Hi - Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường


Chương 2: Nghệ nhân búp bê


“Thuần Hi cô nương…nếu muốn, cô có thể ở lại Bạch phủ.” Lô Phương bất chợt nói một câu.

Lô Phương vuốt râu, ra vẻ tri thức, “Hãm Không Đảo tuy không phải danh môn thế gia, ta cũng không khoe mẽ gì cả, nhưng kì thật là khắp nơi trên Trung Nguyên này đều có gia phủ của Hãm Không. Ở phía Tây Biện Lương cũng có một cái, nếu cô nương muốn, cô có thể ở đó. Xét theo quan hệ, cô là sư muội của Lục muội, cô cũng là sư muội của chúng ta.”

Đôi mắt mèo mở to nhìn họ Lô nào đó.”Đương nhiên, không cần trả tiền.” Lô Phương bồi thêm một câu làm Thuần Hi gật đầu cái rụp.

Có nơi ở miễn phí dại gì không ở, cô cũng không phải nữ chính ngôn tình mà ra vẻ ngại ngùng, da mặt dày được rèn giũa từ lâu.

Biện Lương trong những ngày qua đâu đâu cũng là những người kể chuyện. Nghe còn lôi cuốn hơn cả Kim Kiền.

Chuyện gì cũng có.Tỷ như Kim hộ vệ là nữ, Kim hộ vệ và Triển đại nhân thành thân, còn cả vị sư muội đồng môn của Kim hộ vệ. Nhưng vụ án gần đây nhất mới là tin nổi nhất.

Vụ án mang tên: [Sát nhân da giả].

Thực ra tên cũng không hợp lý cho lắm. Thuần Hi thấy tên: [Nghệ nhân búp bê] hay hơn.

Tên “Nghệ nhân” này dưới mắt Thuần Hi đích thực là một kẻ biến thái. Kẻ này thích giết ba người cùng lúc, cắt một số bộ phận của những người bị y giết, thường là da, khâu lại thành một người hoàn hảo, ngũ quan sau khi được chế tác cực đẹp. Những bộ phận còn lại, có lẽ đã vào bụng cá rồi.

Kẻ này giết không dưới mười người, Bao đại nhân cùng Triển đại nhân bận rộn suốt mấy ngày rồi.

Kim Kiền có cảm giác không tốt chút nào, vụ án này, trong Bao Thanh Thiên không hề có.

Nhìn xác chết trước mặt, hiện đã được chế tác thành một nam nhân âm nhu, theo tiêu chuẩn của Thuần Hi là cực kì đẹp, bán nữ bán nam. Mũi cao, da lẫn lộn màu, khuôn mặt nhỏ và tinh xảo, rất giống búp bê, nếu không phải có “tờ rim” thì cô đã nghĩ là nữ rồi.

Xác chết còn được bảo quản rất tốt. Lục phủ ngũ tạng đã thối nát, chết ít nhất trên một tuần, bất quá, bề ngoài như đang sống.

Thuần Hi mở mắt nạn nhân ra, tử mở rộng, đã kinh hãi trước khi chết. Thủ pháp thật ác độc.

“Thuần Hi cô nương, cô nương là ngỗ tác?” Công Tôn Sách nghi ngờ nhìn Thuần Hi.

Cô nương họ Vũ nghiêng đầu thắc mắc, cô tưởng bác sĩ và ngỗ tác giống nhau, đều có thể khám nghiệm tử thi mà.

Đang định phản bác, Thuần Hi bị cắt ngang bỏi thánh chỉ cho triệu mình vào cung. Thuần Hi giật mình, hiệu ứng bươm bướm thật quá mạnh.

Thiên tử đương thời là Triệu Trinh. Thuần Hi chỉ nhớ có thế, nhân vật phụ mà, nhớ sao cho được.╮(╯∀╰)╭

Nhìn vị thiên tử cao ngạo trên ngai vàng, cô chỉ đành tấm tắc, giàu thật.”Thuần Hi cô nương, trẫm có việc muốn nhờ cô.”

Ngạc nhiên nha, đế vương một nước nhờ vả chứ không phải ra lệnh à nha. Thuần Hi nhìn chằm chằm vị kia một lúc, gật đầu, “Theo ý ngài.”

Việc Triệu Trinh nhờ cũng chẳng có gì khó, chỉ là đến gặp vị Lý Quý phi ở Vạn Thần cung thôi mà. Theo lời của vị nha hoàn dẫn đường, vị Lý Quý phi này là thiên kim của Thượng Thư, là con thứ. Vị Quý phi này nhan sắc mĩ lệ, cầm kì thi họa đều thuộc, thông minh, là một người gần như hoàn hảo, nếu là nam nhân thì đã được triều đình trọng dụng, Triệu Trinh rất coi trọng vị Lý Quý phi này, sủng ái nàng khá rõ ràng, còn về lí do nàng muốn gặp Thuần Hi, không ai biết.

Đi trên con đường khảm đá hoa, sau một nén nhang, Thuần Hi đã đứng trước Vạn Thần cung.

Van Thần cung quả thực rất đẹp, phần nhiều là trồng đào, trông rất có phẩm vị. Mỗ Vũ nào đó nghe thấy tiếng mèo kêu, thần kinh lập tức thả lỏng, một chú mèo hoa đang cọ cọ tại chân cô.

Ai nha nha~Manh chết Thuần Hi. Cúi xuống xoa xoa tai mèo, Thuần Hi mỉm cười mãn nguyện. Phải biết sức hút mèo của cô không kém Triển Tiểu Miêu chút nào nha, mèo trong vòng 500m xung quanh nhà cô rất thích tụ tập lại chỗ cô.

“Cô nương thích Lỵ Lỵ sao? Tặng cô đó.”

Thuần Hi có chút giật mình, cô cảm giác được nguy hiểm.

“Tại hạ tham kiến Lý Quý phi.” Thuần Hi cúi gập một góc 90 độ trước nữ nhân đang đi đến.

Lùi lại ba bước, Thuần Hi may mắn thoát được một trảo do Lý Quý phi đánh tới. Cau mày nhìn nữ nhân trước mặt, Thuần Hi vận khinh công chuẩn bị chạy trốn.

“Thuần Hi? Thiên nhân? Cô là thành viên lớp F, người quen của Elga đúng không?”Lý Quý phi vừa chất vấn vừa lao đến tặng cho Thuần Hi mấy trảo vào chỗ hiểm.

Sắc mặt Thuần Hi có chút tối. Elga…Biệt danh của Thẩm Nguyệt, chỉ có hai dạng người biết đến cái tên này. Dạng thứ nhất là thành viên lớp F…ả ta không phải, chỉ có thể là dạng người còn lại, ‘Thí nghiệm thất bại’. Thứ được gọi là thí nghiệm này, bất cứ ai cũng coi bộ ba Trình Diệc Thần, Thẩm Nguyệt, Thập Bát Nguyệt là kẻ thù. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, Nam Hàn vẫn là tốt nhất nha.

“Cô là [Đồ bỏ] đúng không? Ghen tị với Elga à? Tính cách như nó…ừm, lỡ tay cướp người yêu cô à?”

Thuần Hi không phải dạng vừa đâu, chọc vào người thân của cô? Chết đi là tốt nhất!凸ಠ益ಠ)凸

Trước cửa đã bị nha hoàn đưa cô tới chặn, chỉ còn cách thoát từ cổng sau. Bất quá, mắt Thuần Hi rất tinh, tựa mắt mèo, những sợi tơ tẩm độc được giăng khắp Vạn Thần cung.

Lý Quý phi đã đến trước mặt, Thuần Hi nhắm mắt đón nhận cơn đau, cùng lắm thì chết, nói không chừng có thể quay lại thế giới cũ.

…Không có gì xảy ra, không đau, không khó chịu, không có cảm giác gì cả. Mở mắt ra, Thuần Hi cảm nhận được bóng trắng quen thuộc, Bạch Ngọc Đường!

“Ai nha nha nha~ Ta chết Ngũ Gia buồn quá nên đi theo nha.” Thuần Hi hướng Bạch Ngọc Đường cười lưu manh. Nhận được là cái liếc mang theo hàn ý.

“Ta là đến cứu ngươi, không biết cảm ơn thì thôi, còn nguyền rủa ta chết sao?”

Tiểu Thử nghe tin có người chết thì đến hóng hớt. Đồng thời nghe được tin Vũ Thuần Hi được Thiên tử mới đến. Trực giác cảm thấy nguy hiểm, Tiểu Thử lập tức tìm đến chỗ cô. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là cô nương họ Vũ kia đang bị đe dọa tính mạng mà không chạy, máu anh hùng nổi lên, lao thật nhanh cứu cô, chưa nghe được lời cảm ơn đã bị nguyền chết, hiển nhiên là tức giận.

Vũ Thuần Hi cười chân chó, xun xoe lại gần hắn, năn nỉ, “Bạch đại nhân nha, ta xin lỗi nha, ta không cố ý mà, ta nghĩ mình sẽ…chết rồi đó.” Càng về cuối câu giọng càng nhỏ.

“Được rồi, Ngũ Gia rộng lượng tha cho ngươi, không có lần sau!”

“Ừm ừm.”

Lý Quý phi bị bơ nãy giờ bỗng cười phá lên,”Các ngươi sủa tiếng gì thế nha, ta nghe không có lọt tai”

Thuần Hi hiện tại có Bạch Ngọc Đường bảo hộ, kiêu căng hất mặt bắn pháo cầu cứu…

Nhóm Kim Triển còn đang tìm manh mối cho vụ án, tiếng pháo cầu cứu vang lên từ đằng xa làm họ giật mình.

“Kim Kiền…Là hướng hoàng cung đúng không? Vũ cô nương vừa đến đấy, cả Lục đệ nữa…” Sắc mặt Triển Chiêu có chút bạch, tuấn nhan tái nhợt vận khinh công hướng hoàng cung. Kim Kiền vội theo sau. Đương nhiên, không phải mỗi hai người thấy, Bao Thanh Thiên,Công Tôn Sách hay Triệu Trinh đều thấy, không bao lâu đoàn người đã tập trung đầy đủ ở Vạn Thần Cung.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Triệu Trinh mở lời.

“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Lý Quý phi muốn giết ta.” Thuần Hi nhún nhún vai kể tội.

Triệu Trinh có chút tức giận, “Thật sự?”, lời này là với Lý Quý phi.

“Đương nhiên, chết cũng phải giết cô ta, không chừng có thể làm Elga tức giận.” Mặt Lý Súy phi vặn vẹo, cảm tưởng như sự ghen ghét sắp nuốt chửng nàng ta.

Bầu trời bỗng tối lại, một đạo sét đánh thẳng xuống bên cạnh Thuần Hi.

“Nhìn quen quen…” Cảm giác như đã thấy ở đâu đó. Thuần Hi quên mất việc mình vừa suýt bị sét đánh.

Khói đen nhạt dần, sau làn khói xuất hiện một tiểu cô nương.

Nhìn cô nương này không chớp mắt, Thuần Hi bỗng cười lạnh, rút thanh kiếm treo bên hông của một hộ vệ ra, kề vào cổ cô nương kia.

“Lâu không gặp, khoẻ không?”

“I’m fine” Cô nương có chút ngơ ra mà trả lời.

Vũ Thuần Hi khá kinh ngạc khi thấy người này, mà cũng phải thôi, người này là thành viên lớp F, Trình Diệc Thần.

Tất nhiên những người khác cũng phải không có ngoại lệ, một nữ nhân lạ mặt bỗng nhiên rơi từ trên trời, à không, là sét đánh rồi mới xuất hiện.

“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Triệu Trinh hướng cô nương lạ mặt.

“Trẫm…khu, chờ tý” Cô nương cười cười đáp lại.

Không bao lâu, lại tiếp tục giáng hai đạo sét nữa, tiếp tục xuất hiện thêm hai cô nương. Thuần Hi không còn kinh ngạc mà nói,”Nga, đủ bộ nha, đến đón tao về à?”

Thẩm Nguyệt khinh bỉ mà nói, “Mày đéo xứng, tao đến đây vì có nhiệm vụ thôi.”

Thập Bát Nguyệt có phần ôn hòa hơn, “Không phải mày không xứng, mà là đưa mày về quá phí sức, dân chăm chỉ hiển nhiên cũng có lúc lười mà.”

…Quác quác…Bé quạ xinh đẹp bay qua.

Cụm từ ‘Ngơ ngác’ rất hợp với hoàn cảnh này.

Ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngơ ngác vì phản ứng của Vũ Thuần Hi.

Ngơ ngác vì ba cô nương lạ mặt.

Ngơ ngác vì…

Chính Lý Quý phi cũng có chút ngạc nhiên, nàng ta không ngờ có thể gặp Elga ở đây. Thừa lúc những người khác đang ngơ ngác, nàng rút phi tiêu tẩm độc từ trong người, hướng về phía Thẩm Nguyệt mà bắn.

Thẩm Nguyệt đang nói chuyện cũng rất tự nhiên né, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Thế nhiệm vụ là gì?” Thuần Hi hướng Bát Nguyệt.

“Bắt số hiệu 14-Y3.” Chỉ về phía Lý Quý phi đang làm ghế ngồi cho Thẩm Nguyệt, “Bắt số hiệu 02-A5 nữa”

“Ý, mày có thấy 02-A5 đâu không?” Diệc Thần hỏi Thuần Hi.

Thuần Hi:…Sao tao biết được, số hiệu 02-A5 tao còn chưa nghe bao giờ, tao biết mỗi 007.

“Hỏi mày thật phí nước bọt, người đâu mà biết mỗi 007, mày không biết Sidney Reilly, Richard Sorge hay Mata Hari à? Người nổi tiếng đấy.” Diệc Thần có chút kinh ngạc mà nhìn cô.

Thuần Hi:…Đừng đọc suy nghĩ của tao, làm sao tao biết được, mày nghĩ ai cũng giống mày tìm hiểu mấy thứ linh tinh à?

Những người xung quanh: họ đang nói gì vậy, ta không hiểu, ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.

“Khụ..Xin giới thiệu, đây là Trình Diệc Thần, Thẩm Nguyệt và Thập Bát Nguyệt.” Thuần Hi có chút ba chấm mà giới thiệu bộ ba SLE.

“Chào, ta là Bạch Ngọc…”, “Ngươi là Bạch Ngọc Đường, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường siêu cấp tạc mao. Tất cả các ngươi bọn ta đã tìm hiểu qua.” Thẩm Nguyệt cắt ngang lời nói của Bạch Ngọc Đường.

“Điều quan trọng bây giờ là vụ án của các ngươi, bọn ta sẽ giúp các ngươi phá nó, nhưng hung thủ là của bọn ta.” Bát Nguyệt lên tiếng.

“Đúng đúng đóa, không có ta thì làm sao các ngươi bắt được biến thái?” Diệc Thần cười hì hì chen vào.

“Nhưng…Kẻ kia đã giết quá nhiều người, quả thực phải xử lí theo quốc pháp.” Bao đại nhân bất đắc dĩ, hắn biết đây là thiên nhân, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống hồ có Triển chiêu và Kim Kiền ở đây, lo gì không bắt được hung thủ.

Biết được suy nghĩ của vị họ Bao, Bát Nguyệt nhẹ nhàng, “Bao đại nhân, ngài nghĩ ngài có thể giết được thứ không phải là người?”

“Không phải là người?” Triệu Trinh có chút sửng sốt.

“Đúng, không phải là người.” Bát Nguyệt quay sang Thẩm Nguyệt, “Cho họ thấy.”

Thẩm Nguyệt tươi cười gật đầu, lâu rồi không có lí do xử lí Diệc Thần nha. Diệc Thần cảm nhận được sát khí, vội hô to: “Bất công, sao lại là tao?”

“Vì mày là thí nghiệm hoàn mĩ nhất, bình thường nhất, kĩ năng linh tinh cũng tốt nhất, hay bị giết nhiều nhất.” Thẩm Nguyệt cười âm hiểm.

Không biết từ đâu Thẩm Nguyệt lôi ra một chùy thủ, bước lại gần Diệc Thần, đâm thẳng thanh chùy thủ vào tim cô nàng, dùng sức xoay thanh chùy thủ vài vòng, lập tức một lỗ hỗng xuất hiện trên ngực, máu chảy ra ròng ròng.

Những người khác có phần ngạc nhiên…ra tay quá tàn độc.

Rút thanh chùy thủ ra, Thẩm Nguyệt phủi phủi tay, cúi xuống lôi tim Diệc Thần ra, bóp nát.

Chưa đầy một giây sau, một vòng hào quang hiện lên xung quang Trình Diệc thần, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, cả y phục cũng thế. Một sự kinh hãi không nhẹ với những người đang đứng xem.

“Lần này có chút chậm vì ta đã bóp nát tim nó, nhưng nếu không làm vậy, thì các ngươi chưa lịp chớp mắt nó đã hồi sinh.” Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm mà nói.

“Trong 25 chữ cái, thí nghiệm đợt A là hồi sinh nhanh nhất, xem xem các ngươi bắt 02-A5 kiểu gì.” Diệc thần đứng dậy từ trên đất, trào phúng mà nhắc.

“Thôi được, chỉ mong nhanh bắt được kẻ kia trước khi có thêm người chết.” Bao Thanh Thiên không thể làm gì khác ngoài đồng ý.

“Hảo nha, đồng ý ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao, báo hại ta bị đâm một phát.” Diệc Thần có chút trách móc.

Lý Quý phi, không, là 14-Y3 cười lạnh với Thẩm Nguyệt, “Elga, ngươi vẫn thật đáng ghét.”

Bát Nguyệt không nói không rằng cầm chùy thủ từ tay Thẩm Nguyệt đâm 14-Y3 mấy phát, niệm một hồi chú đưa nàng ta về phòng thí nghiệm, xong xuôi, cô cười nhạt, “Thứ rác rưởi này, nên chết, sao ngày trước lại thả nó ra nhỉ?”

“Tại mày mơ ngủ.” Diệc Thần nói đúng sự thật.

Tại hoa viên của phủ Khai Phong..

“Tổng hợp lại những điều ba vị cô nương vừa nói, ba vị, bao gồm cả Thuần Hi cô nương và Kim hộ vệ, đều là người đến từ thế giới khác, có thể cách nhau 1000 năm, thậm chí là 3000 năm. Kẻ sát nhân da giả và Lý Quý phi cũng tương tự, đều tới từ thế giới khác. Các ngươi sẽ giúp Khai Phong phá án nếu Bao đại nhân đồng ý để các ngươi giữ hung thủ.” Công Tôn Sách nhẹ giọng tổng kết.

“Đúng, nếu tự mình bắt thì chỉ cần ba chúng ta đã có thể, nhưng thế thì làm gì còn là tác phong cụa lớp F, ta cần BẠch Ngọc Đường và Thuần Hi giúp.” Đôi mắt cáo gian manh khẽ lóe sáng.

Thuần Hi kinh ngạc mở to mắt, “Tại sao lại là tao? Để Bát Nguyệt đi không được à?”

“Đé…Khụ, thể chất mày hút biến thái, rất phù hợp.”

“Thể chất hút biến thái?” Thanh âm nhỏ nhẹ của Kim Kiền chen vào, “Là cái loại thể chất gì?”

“Có thể nói 10 thành viên của lớp ta đều có thể chất đấy, của Thuần Hi là rõ ràng nhất, biến thái thích lại gần nó, không biết ta và Thẩm Nguyệt đã bắt bao nhiêu đứa rồi.” Cái nghiêng đầu của Bát Nguyệt thể hiện rõ sự lo lắng.

“Được rồi, kế hoạch là gì?” Nghe thêm mấy câu nữa là chết mấy người ở Khai Phong.

“E hèm, ừm, Thuần Hi cần một người đi theo bảo vệ, một người có cái gọi là khinh công cực kì tốt, tốt nhất là mặc y phục trắng, những thứ tốt đẹp sẽ làm biến thái chú ý, tốt nhất là xuất hiện ở nơi nhiều người, một hôn lễ chẳng hạn, 02-A5 sẽ dễ lẻn vào, tốt nhất là để Thuần Hi với người được chọn làm tân lang tân nương, trong thời gian tân nương chờ trong phòng thì có thể 02-A5 sẽ bắt Thuần Hi đi. Theo đà đó là được.” Diệc Thần dừng lại một lúc, “Mặc dù ta rất muốn giả làm tân lang, nhưng thể chất quá khác biệt, 02-A5 sẽ nhận ra dễ dàng, được rồi, ai làm?”

Tất cả không nói không rằng nhìn sang Bạch Ngọc Đường. Thuần Hi nghiêng đầu, nhìn có chút ngốc, “Nhưng trong hôn lễ sao mặc đồ trắng được, nhìn như đồ tang.”

“Thường xuyên mặc đồ trắng cũng được.”

“Nhưng thanh danh thục nữ của tao…” Mắt mèo trừng người đang nói.

“Mày còn thanh danh gì?” Mắt cáo trừng lại.

Sau một hồi thảo luận, quả thực không còn ai phù hợp với điều kiện hơn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Tiểu Thử chỉ còn cách đồng ý, Khai Phong Phủ vừa náo loạn một trận vì hôn sự của Triển đại nhân và Kim hộ vệ, chưa đầy hai tháng Bạch Ngũ Gia đã được ban hôn, thế giới thật đáng sợ.

Thuần Hi biết cũng chỉ còn cách ╮(╯_╰)╭

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN