Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ - Quyển 1 - Chương 23: Là em gái mày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ


Quyển 1 - Chương 23: Là em gái mày


Bên người bỗng nhiên có tiếng đàm luận xì xào, nam sinh ở đối diện bên kia còn có tiếng ồn ào. An Hinh nâng cằm lên, dư quang từ áp đến mắt kính bên trên trong vành nón trông ra, liền thấy một bóng dáng cao gầy thướt tha lả lướt.

Áo thun trung quần, trang điểm bình thường, đều áp không được dung nhan thiên sinh lệ chất kia, đặc biệt là thần thái bình tĩnh tự nhiên xuyên qua ở trong đại quân mê màu, đẹp như tiên nữ hạ phàm.

“Thần Bảo.” An Hinh phủi mông nhảy dựng lên, sợ Hạ Thần ở trong đám người nhận không ra chính mình, vội vàng vẫy vẫy tay.

“Hinh Nhi.” Ở trước mặt bạn học, Hạ Thần cũng chỉ xưng hô nhũ danh của An Hinh.

“Sao cậu lại tới đây?” An Hinh lôi kéo Hạ Thần đi đến dưới bóng cây bên cạnh, chính mình bị phơi đen không quan trọng, Thần Bảo xinh đẹp như vậy, cũng không thể bị phơi đen.

“Mang theo chút trà hoa cho cậu, thanh nhiệt giải nhiệt.” Hạ Thần từ trong ba lô lấy ra một cái ly, ước chừng có 1000 ml: “Trời quá nóng, cẩn thận bị cảm nắng.”

“Hu hu, Thần Bảo cậu thật là quá săn sóc,” An Hinh hư hư ôm Hạ Thần bả vai ra vẻ cảm động nhưng thật ra tưởng thật sự ôm, nhưng mà ôm xong rồi sẽ giống như gấu koala treo ở trên người Thần Bảo.

“Giữa trưa tự mình thêm chút nước là được, uống một ngày không có vấn đề.” Hạ Thần bình tĩnh mà tách tay An Hinh ra: “Đều là mồ hôi.”

Bị tiểu mỹ nữ mát lạnh ghét bỏ. An Hinh rút tay về, lôi kéo đồng phục học quốc phòng của mình, quần ống dài nguyên liệu còn không tốt, có thể không nóng sao, đều sắp ướt đẫm mồ hôi.

“Đúng rồi, buổi sáng cậu khóa chính mình ở ngoài cửa.” Hạ Thần giống như lơ đãng hỏi.

Chuông cảnh báo trong lòng An Hinh vang lên, nâng lên hoàn toàn tinh thần, biểu tình tự nhiên lời nói lưu loát: “Ờ phải, kia gió lùa quá lớn tớ cũng chưa chú ý. May mắn phát hiện cách vách là thầy Giản, thầy ấy vừa vặn ra cửa, liền nói giúp tớ tới lấy. Aiz, quá mất mặt, anh danh một đời này của tớ hoàn toàn huỷ hoại, lúc ấy tớ mặc bộ áo ngủ kia đâu, mang cái đuôi.”

An Hinh tự bôi đen hoàn toàn, biểu tình nhất thiết sám hối. Hạ Thần luận trí lực chính thống so với An Hinh cao hơn một bậc, nhưng ở trên thông minh nhỏ đường ngang ngõ tắt, kém cỏi không phải một chút. Lập tức cũng liền bỏ qua chuyện này không hỏi nhiều.

“Đúng rồi, cậu đưa cho Hạ Lệ chưa, cậu ấy hay dễ ra mồ hôi.” Hinh gia lại rất tự nhiên mà dời đi đề tài.

“Còn chưa có tìm được đội ngũ của bọn họ.”

“Liền chỗ đó, từ bên này đếm qua cái đội ngũ thứ tám.” Làm một dì nhỏ đủ tư cách, An Hinh đã sớm đã tìm hiểu tốt: “Lúc cậu đi qua đó cẩn thận một chút a, bên kia đều là đội ngũ của nam sinh, như lang tựa hổ.”

Chậc chậc, cô kỳ thật rất tưởng thâm nhập hổ, sau đó hảo hảo đem tất cả soái ca tham quan một lần.

Hạ Thần nhàn nhạt nhìn cô một cái, hơi hơi gật gật đầu: “Học quốc phòng có mệt không, muốn xin nghỉ hay không?”

“Không được, thể nghiệm một chút đi, dù sao tớ phơi không đen. Được rồi, cậu mau đi đến chỗ của Hạ Lệ đi, qua một lát nghỉ ngơi kết thúc.”

“Vậy được, vậy trà hoa dư lại, tớ liền đặt trong nhà cho cậu, ngày mai cậu tự mình pha đi, thuận tiện pha cho Hạ Lệ một chút. Mấy ngày nay học quốc phòng, không đi học, tớ không có tới trường.”

“Ờ, đúng rồi, chìa khóa của tớ cho cậu.”

An Hinh cầm chén trà về đội ngũ, lấy tiểu đoàn thể thất tiên nữ làm thành viên chủ yếu lập tức liền đi lên nhiều chuyện: “An Hinh, đó là ai vậy? Sư tỷ của cậu sao? Đối với cậu thật tốt.”

Vóc dáng cao hơn là sư tỷ sao? An Hinh hơi ưu thương: “Không phải sư tỷ, một bậc.”

“Lớn lên thật không sai.” Mỹ nhân Bán Hạ sửa sang lại quần áo của mình đổi về mỹ phục của mình có phải chênh lệch liền không nhỏ như vậy hay không?

“Sao cậu ấy lại không học quốc phòng thế?” Mỹ nhân Tần Nguyệt lúc không uống say tài tình nhạy bén.

“Gần đây thân thể không tốt lắm, có giấy xin phép nghỉ của bệnh viện.” An Hinh không muốn nói nhiều, đào lên gốc gác của mình làm gì, phải điệu thấp. “Tới tới, lấy chén nhỏ lại đây, uống chút trà hoa, phòng bị cảm nắng.”

Tuy rằng các sư tỷ có khi đi ngang qua đội ngũ của các sư ca, nhưng dáng người này của Hạ Thần, bộ dạng này, khí độ này, chú định tương đối chọc người ngắm nhìn. Cô mới đi qua bảy cái đội ngũ, đầu kia Hạ Lệ đã nhảy dựng lên chạy tới: “Thần Bảo.”

“Anh hai.” Hạ Thần nhẹ nhàng kêu một tiếng, đồng dạng hầu hạ một bình trà hoa: “Cô cô lúc trước chuẩn bị, uống một chút.”

“Ai da, Thần Bảo của nhà chúng ta thật là có khả năng.” Hạ Lệ câu lấy bả vai Hạ Thần, uống một ngụm trà, thỏa mãn mà khẽ chậc miệng, nhìn đám anh em ở đầu kia đều mắt trông mong nhìn chính mình, lập tức đắc ý mà ưỡng ngực mình lên, cà lơ phất phơ ôm lấy Hạ Thần dựa vào bả vai mình. Hắc hắc, hâm mộ chết đám tiểu tử thúi tụi bây.

Hạ Thần cạn lời, con gái trưởng thành sớm là định lý, trong ba người, chỉ có Hạ Lệ tính trẻ con nhất, ham chơi nhất. Cô kéo tay Hạ Lệ ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, trở về huấn luyện đi, em đi trước, buổi chiều tự mình súc nước, ngày mai bảo dì nhỏ mang trà hoa cho anh.”

“Aiz, ngoan. Chờ em khai giảng, anh hảo hảo mang em đi dạo trường học, hai ngày này em cứ ở nhà đợi, bên ngoài nắng lắm.” Thuộc tính đại ca của Hạ Lệ ngẫu nhiên cũng là có thể thức tỉnh.

Chờ Hạ Lệ về đội ngũ, chờ đợi cậu nhưng không có đãi ngộ tốt như bên An Hinh. Nam sinh sơ ý, có không mang theo nước, đã sớm sắp phơi thành thịt khô, cùng ký túc xá anh mập nhỏ con Chu Dũng vừa rồi còn phơi héo và khô quắt bóng cao su nằm rạp trên đất, bây giờ lập tức sức sống mười phần như lang tựa hổ trước xông tới liền đoạt ấm nước của cậu, còn may, anh mập nhỏ con còn tính là biết giữ vệ sinh, không đổ vào miệng như thác nước dẫn bằng xi-phông, một ấm lớn lập tức liền chỉ còn một phần ba.

“Anh Dũng, anh trừ bỏ biệt hiệu thùng cơm còn muốn ôm đồm thùng nước sao?” Lão tam Trương Bân trong ký túc xá cười uống một ngụm trà của mình.

Lão đại Uyển Tử Vinh cau mày câu lấy Hạ Lệ, tận tình khuyên bảo: “Hạ Lệ à, mày cái này không được đâu.”

“Làm sao vậy?” Hạ Lệ sờ không được đầu óc.

“Rốt cuộc ai mới là bạn gái mày?” Uyển Tử Vinh tuy rằng là dân FA, nhưng ý thức tôn trọng và quý trọng nữ giới rất nồng hậu: “Lần trước đưa đồ ăn vặt cho mày không phải bạn gái nhỏ của mày sao? Cô bé này đưa nước cho mày nhìn đều là một cô gái ngoan, mày cũng không thể lừa người ta đó.”

“Lần trước nhỏ kia giống như càng thêm săn sóc nghe lời một chút, chim nhỏ nép vào người; nhỏ này ưu điểm cao ngạo lạnh lùng, nhưng mà càng thêm xinh đẹp.” Anh Dũng uống nước xong sống lại, mồm mép đều nhanh nhẹn: “Aiz, tao ăn xong đồ ăn vặt của bạn gái nhỏ lần trước, lại uống xong nước của bạn gái lớn này, tao trung lập.”

“Làm đến giống như mày muốn tham khảo vậy.” Trương Bân cười mắng một câu: “Đây cũng là trường học tụi bây thi vào đây đi. Có phải đều quen biết hay không.”

“Anh Bân thật giỏi.” Hạ Lệ giơ ngón tay cái lên, ký túc xá chỉ có anh Bân trầm ổn thông minh nhất: “Vừa rồi đó là em gái em.”

“Là em gái mày. Mày đến tột cùng có mấy em gái “mưa”?” Đám anh em ở ký túc xá cách vách đang tụm lại chơi game cười hừ ca.

Hạ Lệ một chân đá qua đi: “Mợ mày, đây là em ruột của tao, em gái sinh đôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN