Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ - Quyển 1 - Chương 25: Vừa say lại say
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ


Quyển 1 - Chương 25: Vừa say lại say


Tiệm cơm nhỏ trước cổng trường, một căn phòng nhỏ khoảng hai mươi mét vuông, mỹ kỳ danh rằng ghế lô lớn, chen chúc bày hai cái bàn tròn, lại chen chúc ngồi xuống bảy nữ sinh thêm mười hai nam sinh.

Học viện ngoại ngữ ngành tiếng Đức, và học viện kiến trúc và công trình ngành kiến trúc, hoạt động quan hệ hữu nghị cho tân sinh viên khóa 2015, chính thức mở màn.

Tuy rằng An Hinh không nghĩ thừa nhận, nhưng không khí hiện thực vẫn là nói cho cô, hấp dẫn lẫn nhau vẫn là nhân gian đại đạo. Trừ bỏ chính mình cô nữ sinh này và Hạ Lệ thành “trở thành tình lữ”, lục tiên nữ khác đều đã được các nam sinh nhiệt liệt ủng hộ, ca ngợi và chiếu cố là cần thiết, còn có lời ngon tiếng ngọt càng vô sỉ hạ tiện đều dùng tới hư lưu thúc ngựa. Đêm nay, mỗi cô nữ sinh đều hưởng thụ tới đãi ngộ của công chúa.

Chỉ có chính mình là cô bé lọ lem a. An Hinh cam tâm tình nguyện mà muộn thanh lột tôm cho Hạ Lệ ở bên cạnh, một đống tôm sông tươi chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trong đĩa của Hạ Lệ, mà Hạ Lệ đang theo mấy cậu nam sinh đã hơi say đẩy ly giao trản.

“Em dâu thật là hiền huệ.” Anh Triệu Dũng mập mạp trong ký túc xá vỗ bả vai Hạ Lệ cảm thán, aiz, hiện tại nữ sinh đều là xem mặt thôi, hình thể này của mình ở trong đám anh em một chút sức cạnh tranh đều không có, sớm liền trở thành quần chúng.

“Nữ sinh giống An Hinh như vậy thật sự không nhiều lắm, Hạ Lệ mày đó phải quý trọng thật tốt nha.” Lão đại của ký túc xá Uyển Tử Vinh cũng cảm thán, cũng không biết có phải vào trước là chủ hoặc là ấn tượng đầu tiên quá khắc sâu hay không, anh ta luôn là theo bản năng mà chú ý nhiều đến An Hinh. Đương nhiên, anh ta thề, chính mình tuyệt đối không có ý tứ phá hư cảm tình của Hạ Lệ.

“Tới, ba người chúng ta trong ký túc xá, cùng nhau kính Hạ Lệ và An Hinh một chút đi. Mấy ngày nay nhưng không thiếu ăn ké đồ vật An Hinh mang đến.” Trương Bân cười nâng chén, hôm nay trong đám con trai, anh ta xem như biểu hiện ôn hòa khéo léo nhất, không có đi theo đám không có nhân tính ồn ào kia.

An Hinh xoa xoa tay, cười tủm tỉm bưng lên ly rượu, đứng ở bên người Hạ Lệ muốn bao nhiêu hiền huệ có bấy nhiêu hiền huệ.

Học quốc phòng đều có chút phơi héo, tinh thần thể lực đều không phải quá tốt, hơn nữa uống xong rượu, hơn 9 giờ sau khi kết thúc hội cơm ái hữu, mọi người đều lựa chọn thành thành thật thật về ký túc xá. Các nam sinh vừa làm trò hộ hoa sứ giả vừa nhân cơ hội hẹn thời gian hoạt động tiếp theo.

An Hinh xách theo một đống lớn dơ quần áo thay thế Hạ Lệ, ở trước cổng trường theo chân bọn họ tách ra. Hạ Lệ không tim không phổi liền phất tay tạm biệt, lại là lão đại nhìn không được, lệnh cưỡng chế cậu đưa An Hinh về nhà.

Lão đại còn rất có cảm giác trách nhiệm ha, ấn tượng đối với anh ta của An Hinh chợt tăng cao. Ừm, tuy rằng nhan giá trị không đạt được tiêu chuẩn thu nhận sử dụng của mình, nếu không cố mà làm, để anh ta làm một nam phụ khách mời tốt hơn.

“Nếu lão đại biết được cậu luyện võ đã hơn mười năm, tuyệt đối sẽ không kêu tớ đưa về.” Lệ Lệ đại bảo bối nhi câu lấy bả vai An Hinh, nhàn nhã đưa mỹ nhân về nhà. Cậu rất vui đưa An Hinh, nguyên nhân không chủ động, chỉ là bởi vì cảm thấy không cần phải, không cần cố ý hình thức hóa. Ven đường đều là các loại sạp nhỏ, Hạ Lệ ngắm liếc mắt một cái sạp trái cây, hỏi: “Cậu muốn ăn trái cây gì không?”

“Không cần, dì dượng phỏng chừng hai ngày này đã gửi cho chúng ta.” Ông bà ngoại của Hạ Lệ mở võ quán còn nhận thầu hai cái đỉnh núi trồng cây ăn quả, mỗi năm trong nhà đều có trái cây ăn không hết.

“Vẫn là trong nhà ăn ngon hơn.” Mỗi lần ông bà ngoại đều là chọn tốt nhất lớn nhất cho bọn họ ăn. Tưởng tượng như vậy, giống như còn hơi có chút phiền muộn.

“Cậu đã nghĩ xong vũ đạo muốn nhảy cái gì chưa?” An Hinh nhớ tới Lâm Mặc giao phó.

Hạ Lệ suy nghĩ một chút, làm bộ phiền muộn: “Aiz, quá có tài chính là không tốt, đều có chứng lựa chọn khó khăn, nếu không tớ tới buổi biểu diễn của mỗi người nhận thầu toàn trường đi.”

Ý nghĩ khác biệt này của Hạ Lệ cùng tràn đầy ham muốn biểu hiện a. An Hinh đẩy mắt kính, cạn lời: “Nghe nói tháng 11 còn có thi đấu top 10 ca sĩ trong trường, lễ Giáng Sinh còn có hội diễn văn nghệ toàn trường, từ từ nhảy, sẽ có cơ hội.”

Hạ Lệ cười khẽ, ôm sát An Hinh một chút: “Ngốc ạ, nói giỡn thôi. Khiêu vũ ca hát có cái gì mà chơi, chuyện tớ muốn làm nhiều lắm. Lần này tớ liền tùy tiện nhảy cái độc vũ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ của Lâm sư ca.”

An Hinh quay đầu lại nhìn giống nhau, đại bộ đội quan hệ hữu nghị đã biến mất ở trước cổng trường. Cô dùng khuỷu tay thọc thọc Hạ Lệ: “Được rồi, đừng tiễn nữa, về ký túc xá đi thôi.”

“Đừng a, không làm tốt hộ hoa sứ giả, trở về lão đại sẽ tẩn tớ.” Hạ Lệ bày mặt khổ qua.

“Còn có người mà cậu sợ?” An Hinh cảm thấy buồn cười, không phải không sợ trời không sợ đất sao.

“Lão đại thiệt tình là người hiền lành.” Hạ Lệ cảm thấy bốn người trong ký túc xá của mình đều khá tốt.

“Được rồi, cậu đi chậm một chút liền không sai biệt lắm, lúc này tớ đi đều là tuyến đường chính, đưa tớ chính là nhiều làm máy hút bụi thịt người một lát.” An Hinh thúc giục đuổi cậu: “Đi thôi đi thôi, vêc ký túc xá sớm nghỉ ngơi một chút.”

Lệ Lệ đại bảo bối nhi lưu luyến mỗi bước, đi ba bước về sau liền không quay đầu lại mà nhảy nhót về ký túc xá, An Hinh xách theo quần áo bẩn, cũng đi trở về nhà thuê. Buổi sáng lúc Giản Ninh đạp xe chở cô, lộ trình giống như mới năm sáu phút, bây giờ dựa vào đôi chân ngắn nhỏ của mình đi đường, hình như còn không gần.

Là bởi vì nguyên nhân lại uống bia vào sao, chân có chút lâng lâng đâu.

Trở lại phòng 1203, An Hinh đang muốn móc ra chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên phát hiện trên cửa dán một tờ giấy note, nét chữ cứng cáp có lực, viết rằng: “Sau khi trở về tìm tôi. Giản.”

Giản Ninh tìm chính mình có việc gì thế?

An Hinh chần chờ một chút, gỡ tờ giấy xuống, vẫn là trước mở cửa nhà mình ra, sau khi đặt quần áo bẩn xuống, mới siết chặt chìa khóa đi gõ cửa chính ở cách vách.

Gõ vài tiếng cũng chưa người mở, cho đến khi An Hinh sắp tính trở về nhà, cửa mới mở ra. Giản Ninh mặc áo tắm, vừa lau tóc, vừa nghiêng mặt nhìn An Hinh.

Ừm, mỹ nam đi tắm gì đó. Hinh gia lập tức liền không khách khí mà ăn trước đậu hủ vài lần, đáng tiếc giáo sư đại nhân hơi có chút bảo thủ, ăn mặc rất chỉnh tề, kiểu dáng của áo tắm cũng bảo thủ, đều qua đầu gối. Chậc, mùa hè nóng bức, không biết mát mẻ một chút sao.

“Trở về rồi.” Giản Ninh nhìn thoáng qua An Hinh, bỗng nhiên hơi hơi chau mày: “Em lại uống rượu nữa.”

------ Chuyện ngoài lề ------

Thất tiên nữ, muốn tìm đối tượng tự mình cho ta tên và nhân thiết a, tổng giám đốc bá đạo quý công tử hào môn quá ưu tú thì thôi a, đảng nước tương phải có tự giác không thể giọng khách át giọng chủ. Cái khác, Trương Bân ta cảm thấy rất xứng tài nữ Tần Nguyệt, nãi nhóm cảm thấy niết đều là học sinh đừng cho ta tìm ngoài trường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN