Thuận Nước Ta Đẩy Thuyền
Chương 10: Võ lâm dậy sóng (1)
Uống rượu đang vui vẻ, Tần Ngưng bỗng thấy thái độ Yến Thiên đột nhiên cảnh giác, giống như đang tỉ mỉ quan sát đề phòng.
– Yến… Đại ca, sao vậy?
Yến Thiên vờ như hơi nghiêng đầu về phía sau, Tần Ngưng hiểu ý xoay người nhìn một chút.
Phía sau có một đám người bạch y đang ngồi. Trong ba người, nổi bật là một nữ tử xinh đẹp thánh khiết và một nam tử thanh đạm, thần thái phi phàm.
Nữ tử đó tựa như một đóa bạch liên hoa, mỗi cử chỉ đều ôn nhã, ngay cả cách ăn uống cũng chừng mực, không hề phát ra tiếng động. Thỉnh thoảng nàng dùng một đôi đũa sạch khác gắp thức ăn vào bát hai người kia, đặc biệt cung kính đối với nam tử tuấn mỹ ngồi đối diện.
Nếu không có hành động cung kính ban nãy của nàng ta, Tần Ngưng sẽ tưởng hai người họ là một cặp thần tiên quyến lữ.
Nhưng mà bọn họ làm Tần Ngưng không ngừng liên tưởng đến… nữ chủ Trần Trúc Nhã, còn người kia, phải chăng là sư phụ của nàng ta – gã họ Phương được giang hồ ca tụng?
– Bọn họ chính là Trường Sinh cốc sao? – Tần Ngưng nói nhỏ bên tai Yến Thiên.
Yến Thiên cũng khẽ gật đầu.
Nhắc đến Trần Trúc Nhã và Phương Vô Ngân, nàng không khỏi hiếu kỳ, vì vậy không nhịn được thỉnh thoảng lại lén nhìn.
Thì ra đây chính là nữ chủ vạn người mê?. Còn kia chính là gã thần y gian thương, chủ nợ của nàng?. Bộ dáng y thanh đạm đến vậy, ăn uống cũng toàn đồ chay giản dị, vậy bao nhiêu tiền trước đây y lấy của tà phái để đâu cho hết? Chắc chắn phải xây một kim khố để cất trữ rồi.
Tần Ngưng trong lòng thầm chửi họ Phương kia là đồ đạo đức giả. Lúc này nàng đang giả trang, có thể tạm yên tâm rằng Phương Vô Ngân sẽ không biết mà đến đòi nợ.
…
Trần Trúc Nhã khẽ nhíu đôi mày liễu, sư huynh của nàng ta ngồi bên bèn hỏi:
– Sư muội, có chuyện gì?
– Không khí ở đây… có chút náo nhiệt, không giống như ở dưới cốc yên tịnh, muội nhất thời chưa thích ứng… – Trần Trúc Nhã dè dặt đáp.
Vị sư huynh này cũng nhìn quanh một chút, phát hiện ra không ít ánh mắt dung tục của nam nhân đang hướng về tiểu sư muội thanh thuần của mình. Đặc biệt là một gã râu ria xồm xoàm, dáng vẻ thô lỗ ngồi cách bọn họ một dãy bàn. Nếu không phải có sư phụ đi cùng, hắn nhất định sẽ giáo huấn bọn người đó một chút. Dù sao danh tiếng của Trường Sinh Cốc trên giang hồ không cần kiêng dè ai, thiên hạ còn phải đến nhờ vả nhiều.
Phương Vô Ngân và đồ đệ chỉ dùng bữa qua loa, nhanh chóng trở về phòng trọ ở tầng trên.
…
Tần Ngưng tửu lượng không tốt lắm, nhưng vì mải diễn kịch quá độ, nàng uống khá nhiều rượu. Một thoáng sau đã ngà ngà say, gục xuống bàn. Yến Thiên phải dìu nàng lên phòng trọ. Cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, hắn lấy khăn lau mặt cho nàng, nhưng Tần Ngưng vì say mà chân tay múa may loạn xạ.
Yến Thiên thở dài, dùng sức đè tay chân Tần Ngưng xuống, lau rửa sạch sẽ một hồi, sau đó dặn dò kỹ lưỡng:
– Ta đi nghe ngóng tình hình một chút, xem lần này có những môn phái nào tham dự. Nhớ ở yên trong phòng, không được chạy loạn!
Tần Ngưng gật gật gù gù, có lẽ vì nóng quá, nàng định giật ra tóc và râu giả. Yến Thiên dường như không yên tâm, sợ Tần Ngưng trong lúc say sẽ làm lộ thân phận, vì thế điểm luôn huyệt ngủ của nàng.
…
…
Tần Ngưng ngủ đến chiều tối mới tỉnh, cũng hơi đau đầu. Không thấy Yến Thiên đâu cả, chợt nhớ ra nàng và hắn thuê riêng hai phòng, có lẽ Yến Thiên đang ở phòng bên. Ban nãy các nàng đã thuê hai gian Giáp, Ất của khách điếm này.
Có chút không câu nệ, nàng xông thẳng vào căn phòng Ất kế bên.
Phía sau bức bình phong, lấp ló bóng người thanh mảnh mềm mại đang thay y phục. Tần Ngưng thấy có gì đó không đúng. Yến Thiên hơi gầy, nhưng cơ thể không thấp bé như vậy. Chưa kịp định thần thì phía sau tấm bình phong đó có tiếng nữ nhân lảnh lót thét lên:
– Có kẻ nhìn trộm! Cứu!
Chẳng phải gian phòng Ất này là của Yến Thiên thuê sao, cớ nào lại có nữ nhân? Chẳng hay hắn đem nữ nhân về phòng để làm chuyện xấu? Tần Ngưng tiến lên phía trước nhìn một chút, nào ngờ người sau bức bình phong chính là Trần Trúc Nhã. Nhưng cũng không có thêm ai khác.
Gương mặt của nàng ta kinh hãi, vội vàng vơ lấy áo ngoài bao trùm cơ thể.
Trần Trúc Nhã? Thế quái nào nàng ta lại ở đây? Đừng nói là Yến Thiên cũng có quan hệ mơ hồ với nữ chủ nha?
Tần Ngưng đầu óc hơi choáng váng, vốn là muốn suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra, nào ngờ bên ngoài bỗng có người xông vào.
Tần Ngưng cảm thấy trước cổ nhói đau. Một cây kim châm dài nhọn chẳng biết lúc nào đã kề trên cổ nàng.
Là sư huynh của Trần Trúc Nhã. Trông thái độ tức giận của hắn ta, có lẽ rất muốn thay nữ chủ trừng trị nàng.
Sau đó cũng có người nữa tiến vào, là Phương Vô Ngân. Đôi mắt trầm tĩnh của y nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, sau đó bình thản nói:
– Lục Tùng, bỏ cây kim xuống.
– Nhưng mà sư phụ… người thấy đấy, tiểu sư muội bị khi dễ, ban nãy đệ tử đã thấy gã vô lại này nhìn chằm chằm vào sư muội, nhất định có ý đồ xấu! – Gã sư huynh tên Lục Tùng kia vội biện bạch.
Còn Trần Trúc Nhã thì vội chỉnh y phục, nước mắt rơm rớm nhìn sư phụ, thập phần đáng thương. Trong nguyên tác nhiều lần úp mở mối quan hệ thầy trò mờ ám giữa nữ chủ và Phương Vô Ngân, dường như định sẵn Phương Vô Ngân sẽ là nam thứ, thầm yêu nữ chủ nhưng lại luôn tỏ ra nghiêm khắc dạy dỗ.
Tần Ngưng liền cho rằng lúc này Phương Vô Ngân đang rất phẫn nộ, nhưng lại luôn phải bảo trì tư thái lạnh nhạt của bản thân và hình ảnh thanh cao của môn phái nên mới bảo đệ tử bỏ kim châm xuống.
– Bỏ xuống. – Phương Vô Ngân nói thêm hai chữ, âm điệu nặng nề hơn.
Lục Tùng uất ức buông Tần Ngưng ra. Nàng sờ sờ trên cổ, thấy có một giọt máu rỉ ra.
Hừ, ỷ đông hiếp yếu. Tần Ngưng định lên tiếng chất vấn vì sao Trần Trúc Nhã lại ở trong phòng này, nào ngờ Phương Vô Ngân bỗng khách khí chắp tay trước ngực, âm điệu ôn hòa:
– Chỉ là một chuyện hiểu lầm. Đã mạo phạm các hạ, mong được lượng thứ.
– Sư phụ, sao lại xin lỗi hắn ta? – Lục Tùng vội thay Trần Trúc Nhã phân bua, cứ như người bị hại chính là hắn ta vậy.
Phương Vô Ngân thế mà lại… xin lỗi nàng? Tần Ngưng trộm nghĩ, chẳng nhẽ bộ dạng nàng bây giờ trông rất hổ báo, Phương Vô Ngân tưởng nàng là cao thủ nên cũng không muốn gây rắc rối chăng? Xem ra gã họ Phương này đúng là kẻ ham sống sợ chết, sợ phiền nhiễu liên lụy.
– Im miệng. – Phương Vô Ngân giáo huấn đệ tử – Chẳng phải ban nãy các ngươi bảo với chưởng quầy muốn đổi phòng sao? Vị đại hiệp này chỉ là vô tình đi vào, các ngươi không biết đúng sai, còn cậy danh tiếng của bổn môn muốn thị uy làm loạn sao?
Thì ra Tần Ngưng đúng là không biết chuyện đổi phòng này mới đi nhầm. Nhưng mà tình cảnh này vẫn khiến nàng kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Phương Vô Ngân đang giáo huấn đệ tử ngay tại đây, lời lẽ thấu tình thấu lý, cho thấy y là một vị tôn sư đức độ công tâm.
Không đúng, nàng nhất định không thể bị lừa, là ai đã đòi tiền chữa trị năm mươi vạn hoàng kim? Phương Vô Ngân chắc chắn là đang đóng kịch, hắn chỉ tử tế trước mặt chính phái mà thôi. Giả tạo!
Trần Trúc Nhã và sư huynh lúc này tỏ ra hối hận, còn hướng về phía Tần Ngưng tạ lỗi.
– Là chúng ta sai, mong đại hiệp rộng lượng bỏ qua!
Đôi mắt ướt át của Trần Trúc Nhã quả nhiên rung động lòng người. Nếu Tần Ngưng là một nam tử bất kỳ trong truyện, chắc chắn sẽ mềm lòng, thương hoa tiếc ngọc còn không kịp, nào có thể so đo chứ? Nhưng đáng tiếc, nàng lại không phải nam nhân, dù có là nam nhân cũng không thích kiểu người như nữ chủ.
– Chỉ như vậy là xong ư? – Tần Ngưng vuốt vuốt cổ, làm bộ làm tịch nói – Các người không phải là Trường Sinh Cốc thần y gì đó ư? Sao lại tùy tiện đả thương người khác như vậy? Nếu không bồi thường sức khỏe và danh dự cho lão tử, ta sẽ không bỏ qua đâu!
– Chuyện này… – Trần Trúc Nhã mặt đầy âu lo, trước giờ chưa từng có nam tử nào thô lỗ tính toán với nàng cả, ngay cả sư phụ luôn mặt lạnh nghiêm khắc nhưng cũng chưa từng gây khó dễ cho nàng.
Chỉ kịp thấy tà áo trắng của Phương Vô Ngân khẽ lay động, thoáng cái y đã đứng trước mặt Tần Ngưng. Y hơi cúi đầu, đôi mắt tĩnh lặng quan sát vết thương nhỏ nơi cổ nàng.
Này, sẽ không bị lộ tẩy chứ? Nàng đã cẩn thận bôi đen cả da cổ rồi.
Phương Vô Ngân xem xong thì lùi về phía sau mấy bước, tuấn nhan thư thái, âm điệu đường hoàng nói:
– Thế này đi, ta có mang theo một số đan dược trị thương quý hiếm. Tất cả đều để trong phòng ta, đại hiệp cứ tùy ý đến lựa chọn.
– Vị đại hiệp này, chúng ta như vậy đã có thành ý lắm rồi. – Âm điệu của Lục Tùng không hề vui vẻ gì – Đan dược của sư phụ ta toàn là thần dược, thiên hạ khó cầu. Ngươi chỉ bị chút thương tích nhỏ nhưng lại được bồi thường lớn, lần này tham dự đại hội tỷ võ cũng thuận tiện rồi!
Tùy ý đến lựa chọn? Tần Ngưng nhíu mày suy nghĩ, Phương Vô Ngân rộng rãi đến vậy sao?
…
Tần Ngưng tuy không tin tưởng lắm, nhưng thái độ thanh bạch liêm chính của Phương Vô Ngân hoàn toàn rất tự nhiên. Chẳng hay y chịu chút thiệt thòi, cũng là để bảo vệ nữ chủ Trần Trúc Nhã và danh tiếng của môn phái tránh khỏi rắc rối? Nếu như vậy thì nàng cứ nhận đi.
Dù sao Toái Dư môn cũng là chính phái, Phương Vô Ngân chắc sẽ không giở trò gì.
Vì vậy, nàng theo y đến căn phòng trọ mộc mạc ở cuối hành lang.
Tần Ngưng lúc này mới để ý kỹ hơn, hành lang là sàn gỗ, nàng dù bước thế nào vẫn gây ra tiếng động. Nhưng gã Phương Vô Ngân bước đi nhẹ như mây khói, hoàn toàn không có bất cứ âm thanh nào. Chẳng hay y đúng là một cao thủ võ lâm, thâm tàng bất lộ?
Mặc do Tần Ngưng thỉnh thoảng liếc nhìn quan sát, Phương Vô Ngân dường như không hề bận tâm, mắt vẫn nhìn thẳng, cử chỉ khoan thai.
Đúng là truyện ngôn tình, có cần thiết phải nhiều mỹ nam đến vậy không?
Phương Vô Ngân mở cửa phòng, hướng về Tần Ngưng, lịch sự mời vào. Tần Ngưng cũng không hề câu nệ, bước tới bàn trà ngồi xuống.
– Tiên đan thảo dược của ngươi đâu, mang ra đây!
Phương Vô Ngân đem đến trước mặt nàng hai hộp gỗ, mở ra. Bên trong đầy ắp chai lọ, bình sứ to nhỏ. Y từ tốn giải thích:
– Các hạ, bên này là đan dược trị thương, có trị ngoại thương và nội thương. Bên kia là thuốc bổ, tăng cường thể lực, điều hòa khí huyết, một số loại tốt cho luyện công… Các hạ cứ tùy ý lựa chọn.
Tần Ngưng đưa tay cầm mấy lọ lên xem thử. Vì quá nhiều nên không biết lấy cái nào, lựa đại vài cái, sau đó nói:
– Phương thần y, ngươi tiện tay viết cho lão tử tờ giấy hướng dẫn sử dụng đi, cả cách phân biệt mấy loại này nữa.
– Được.
Không ngờ y dễ dàng đồng ý, sau đó đến bên giá sách lấy nghiên mực, chuyên chú viết. Nét chữ cũng như người, ngay ngắn, điềm đạm.
– Phương Thần y, mấy linh dược này của ngươi trị giá bao nhiêu tiền? – Tần Ngưng bộ dáng chờ đợi, tay chống lên cằm, giả bộ vu vơ hỏi. – Lão tử dùng không hết nếu đem bán, chắc cũng được kha khá chứ?
– Thuận mua vừa bán. – Phương Vô Ngân đơn giản đáp.
Thế nào là thuận mua vừa bán? Câu này xem ra quá kiệm lời rồi. Tần Ngưng nghĩ ngợi, có lẽ y muốn ám chỉ, còn phụ thuộc đối tượng là ai, y sẽ có giá khác nhau. Điển hình như cung chủ tà phái Tử Nguyệt Cung, đúng là giá trên trời nhưng vẫn phải chấp nhận, thuận mua vừa bán cũng chỉ là nói miệng thôi.
– Ta ở phía Bắc hẻo lánh cũng nghe danh Phương thần y có bàn tay vàng diệu thủ hồi xuân. Không ngại chữa trị cho chính phái, nhưng lại o ép tà phái, thu lợi không ít. Ta bình sinh chỉ nghe nói, hành nghề y không phân biệt sang hèn hay thân phận người bệnh, có bệnh ắt cứu. Phương thần y không nghĩ như vậy sao?
Phương Vô Ngân lần này tuyệt nhiên không đáp, chỉ chuyên chú viết, tư thái điềm tĩnh, vân đạm phong khinh. Một hồi sau y đứng lên, đưa tờ giấy ra:
– Đã viết xong, các hạ mời nhận lấy.
Tần Ngưng có chút mất hứng, cầm lấy tờ giấy bỏ vào trong áo, hai tay vơ lấy chỗ thuốc trên bàn.
– Mạn phép không tiễn. – Phương Vô Ngân khách sáo nói.
Tần Ngưng thoáng ngước nhìn y, trong lòng nảy sinh một chút khinh ghét. Tên họ Phương này, bộ dáng chính nhân quân tử khá lắm, diễn sâu lắm, bảo sao chính phái coi hắn như bức tượng đài thanh cao lẫm liệt.
Nhưng Tần Ngưng sống chết không tin.
Y nhất định là một gã ngụy quân tử
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!