Thuận Nước Ta Đẩy Thuyền
Chương 2: Mạng của ta rất đắt
Quả nhiên khi Tần Trúc trở về, nàng ấm ức khóc lóc.
Không ngờ sau khi chương 30 được đăng lên, bình luận vô cùng sôi nổi, nhưng không được như Tần Trúc mong muốn.
Bên cạnh những độc giả bánh bèo bất ngờ kêu gào la ó vì tình tiết dị thường, cũng có một số bộ phận độc giả cảm thấy hài hước. Nhưng không ngờ nhất là: một lượng lớn thành viên theo trường phái ngôn tình thực tế của diễn đàn kéo vào topic của Tần Trúc. Trước đây Tần Trúc chuyên viết ngôn tình bánh bèo, truyện của nàng có nhiều độc giả đọc, nhưng cũng từng bị ném đá nhiều bởi “Hội những người anti ngôn tình cẩu huyết“.
Thành viên A viết: “Tác giả viết thế này mới hợp lý, Hiên Viên Trác được tác giả buff lên, xưng tụng là cao thủ đệ nhất võ lâm, thống lĩnh toàn bộ ma giáo, ma tính thấm vào máu, giết người không ghê tay, mưu lược tàn nhẫn, thế nào chỉ gặp vài lần đã mến mộ một nữ tử chính đạo. Hắn mà dễ cảm động như vậy thì ma giáo tuyệt diệt lâu rồi”
Thành viên B viết: “Tác giả bánh bèo cuối cùng cũng thông não rồi hả. Lão tử ta có bạn gái mê mẩn truyện này, bỗng dưng hôm nay đọc xong chương mới, liền đau khổ làm loạn, ta cũng vào xem sao. Tuy hơi thô thiển, nhưng đoạn diễn biến tâm lý lúc trúng xuân dược của nam chủ cũng sát thực ghê!”
Tần Trúc tức giận ném đồ đạc lung tung, còn xông tới giường của Tần Ngưng giật chăn ra. Tần Ngưng bình tĩnh mở mắt:
– Sao nào?
– Tần Ngưng! Chị biến truyện của em thành hài kịch rồi! Từ nay bút danh Hư Du Ảo Cảnh coi như xong rồi!
– Danh vọng trên mạng đều là thị phi. Không phải trên mạng em cũng bị ném đá nhiều lắm sao. Đã hai mươi tuổi rồi, nên có suy nghĩ thực tế một chút!
– Ngụy biện! – Tần Trúc ném gối vào Tần Ngưng – Rõ ràng chị để bụng chuyện em lấy tên chị làm nhân vật phản diện, còn nhân vật chính diện có chữ Trúc…
– Không để bụng, phản diện cũng được, nhưng tình tiết phải hợp lý. Bây giờ đi ngủ được chưa?
– Em hận chị! – Tần Trúc hai mắt ứa nước.
Tần Ngưng thở dài:
– Con nhỏ này, chỉ có thế đã khóc lóc. Cuộc sống này là hiện thực đầy thử thách, cứ ôm mộng như vậy, làm sao trưởng thành được.
– Chị không hiểu gì hết! Chị chỉ biết phán xét! Chị luôn mồm nói sống thực tế. Chị sống lạc quan, không cảm thấy bất hạnh, nhưng em chỉ có thể dựa vào những câu chuyện đẹp đẽ này để lấy lại tinh thần. – Nói rồi liền bỏ đi khỏi nhà giữa nửa đêm.
Tần Ngưng không muốn làm căng. Nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ đuổi theo Tần Trúc. Với tình cách cố chấp của nó, lúc này sẽ không chịu nghe nàng nói.
Có chút lo ngại cho Tần Trúc ra ngoài ban đêm sẽ gặp người xấu, nhưng thoạt nghĩ Tần Trúc cũng không liều đến mức vì cãi nhau chuyện cỏn con với chị gái mà đi đến tụ điểm ăn chơi uống rượu giải sầu. Tần Ngưng trước hết nhắn tin cho bạn thân của Tần Trúc là Noãn Nhi, sau khi xác nhận là Tần Trúc đang bắt taxi đến chỗ Noãn Nhi, nàng mới yên tâm đi ngủ.
Kết quả là khi Tần Ngưng tỉnh dậy, nàng đã thấy mình xuyên đến đây!
Thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng dường như nàng đã trở thành Cung chủ Tử Nguyệt Cung – Tần Ngưng thật rồi.
Bởi như trong truyện miêu tả, Tử Nguyệt Cung tôn thờ mặt trăng, đệ tử phần đông là nữ giới, màu sắc chủ đạo là màu tím. Cộng với việc có hai thiếu nữ gọi nàng là Cung chủ, Tần Ngưng có thể xác định, bối cảnh này đúng là Tử Nguyệt Cung trong truyện thật rồi.
…
Tần Ngưng mất một hồi để định thần. Trên đời này vẫn có những chuyện quái dị khoa học chưa thể giải thích, việc xuyên không này nói ra thì nhảm nhí nhưng không ngờ nó vẫn tồn tại. Chỉ là nó không may mắn xảy ra trên người nàng.
Với tình cảnh trước mắt, thay vì hoảng loạn nói “Ta không tin!” thì cứ trải nghiệm trước đã. Trước đây từng nghe Tần Trúc nói qua điện thoại với Noãn Nhi, xu hướng ngôn tình năm nay là xuyên không vào làm nữ phụ.
Không ngờ người xuyên không chính là Tần Ngưng nàng. Nàng cũng chỉ vừa xem qua loa câu chuyện, cũng may đây là bối cảnh kiếm hiệp, chắc là Tần Trúc cũng sao chép ý tưởng từ mấy bộ phim kiếm hiệp phổ biến trên mạng thôi. Nếu mà xuyên vào ngôn tình cung đấu toàn đàn bà tranh sủng với nhau gì đó thì Tần Ngưng mới ái ngại.
Mọi việc trên đời đều có cách hóa giải. Trước hết bình tĩnh đã!
Ban nãy mấy nô tỳ thấy Tần Ngưng tỉnh dậy nhưng không nói gì, thần sắc không tốt, nghĩ rằng thương thế của Cung chủ còn nghiêm trọng, vội vàng đi gọi y sư trong giáo.
Y sư là một lão già không nhanh nhẹn cho lắm, sau khi xem qua tình trạng của Tần Ngưng, điệu bộ cung kính nói:
– Cung chủ vạn phúc đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, sau này có thể hồi phục như ban đầu!
– Ta đây là vì sao bị thương? – Tần Ngưng có phần nghi ngờ, chẳng lẽ là nối tiếp cảnh ở chương 30, nàng bị Hiên Viên Trác đánh bay ra ngoài.
Lão y sư toát mồ hôi hột không dám đáp. Tần Ngưng làm điệu bộ trừng mắt, một nô tỳ sợ sệt lúm khúm, âm điệu run rẩy trả lời:
– Bẩm Cung chủ… Nô tỳ…bọn nô tỳ không chứng kiến vì sao người bị thương, lúc tìm được Cung chủ thì đã thấy có một bạch y nam tử cùng bạch y cô nương đang định cứu chữa cho người. Sau khi chữa xong, hai vị đó để lại thuốc và rời đi.
– Chúng nô tỳ hộ giá bất cẩn… Mong Cung chủ giơ cao đánh khẽ! – Nô tỳ thứ hai dập đầu nói.
– Bạch y nam tử và Bạch y cô nương? – Tần Ngưng nhíu mày.
Bạch y cô nương nổi tiếng nhất truyện chính là Trần Trúc Nhã. Xem xét với tình tiết được nàng viết vào ở chương 30, là Tần Trúc Nhã nảy sinh thiện tâm đồng ý cứu nàng. Xem ra Tần Ngưng nàng bị thương chính là vì một chưởng kia của ma đầu Hiên Viên Trác.
Như vậy bối cảnh cũng vừa tiếp nối trong truyện.
– Bọn họ là người của Trường Sinh Cốc sao?
Nhắc đến môn phái của nữ chủ Trường Sinh Cốc, lão y sư kia điệu bộ có phần khiêm nhường. Cả thiên hạ đều biết Trường Sinh Cốc ủng hộ chính đạo, là một môn phái hành nghề y cứu thế, trên dưới chỉ có hơn chục người nhưng trên giang hồ không ai dám coi thường. Bọn họ được mệnh danh là “thần sống”, “diệu thủ hồi xuân” là bởi y thuật vô cùng cao minh.
Nhất là Cốc chủ thần bí Phương Vô Ngân, rất ít xuất cốc đi lại trong giang hồ. Không ai biết rõ tuổi tác thật của y, nhưng chỉ cần nhắc đến ba chữ tên y, cả chính đạo phải cúi đầu tôn trọng. Ma đạo lại xem y như cái gai nhức nhối trong mắt bởi y đứng về phía chính đạo, từng cứu sống không ít nhân vật chủ chốt của danh môn chính phái.
Nếu là môn phái tà đạo hoặc trung lập, không hẳn là Phương Vô Ngân không cứu. Nhưng y cũng đặt ra quy tắc cho mình và các đệ tử, nếu cứu chữa thì phải trả một cái giá đắt, đôi khi tiền bạc cũng không mua được.
Lão y sư có phần hổ thẹn, cộng với sợ hãi, một hồi mới lúng túng đáp:
– Cung chủ, lão nô vô năng không đến kịp, đã để Trường Sinh Cốc cứu người qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà y thuật của Phương Vô Ngân rất cao siêu, e rằng nếu không phải y cứu, sợ rằng sau này Cung chủ không thể phục hồi.
Hóa ra bạch y nam tử bọn họ vừa nhắc đến là Phương Vô Ngân. Tần Ngưng không khỏi kinh ngạc, trừng mắt:
– Phương Vô Ngân? Sư phụ của Trần Trúc Nhã, tức là không phải nàng ta cứu? Như vậy gã gian thương đó hét giá bao nhiêu? Các ngươi đồng ý rồi?
Hai nô tỳ cảm thấy tim sắp bắn ra ngoài, gian nan thú nhận:
– Cung chủ minh xét. Lúc đó tình huống của người ngàn cân treo sợi tóc. Y thuật của Trần Trúc Nhã cô nương tuy cao siêu nhưng vẫn không đủ cứu, phải cầu đến sư phụ nàng ta – thần y Phương Vô Ngân. Vẫn biết họ Phương kia nếu cứu tà phái sẽ lấy giá rất đắt, nhưng Cung chủ là toàn bộ hi vọng của Tử Nguyệt cung, chúng nô tỳ không còn lựa chọn khác.
– Là bao nhiêu tiền?
– Là… năm mươi vạn hoàng kim…
– Năm mươi vạn? – Tần Ngưng cả kinh, vì kích động mà vết thương lại đau nhức đến há hốc miệng. Thở thật sâu, nàng mới hỏi tiếp – Cả giáo phái chúng ta có bao nhiêu tiền?
Ba kẻ nô bộc nhìn nhau, đùn đẩy mãi cuối cùng nô tỳ bên phải mới đáp:
– Nô tỳ hôm qua vừa hỏi quản sự trong giáo. Nếu gom góp tất cả vàng bạc, tài sản, cung điện, bảo vật bán hết đi, cộng với chúng đệ tử cắt lương trong mười năm… là chúng ta có ba mươi vạn hoàng kim…
Tần Ngưng bắt đầu toát mồ hôi trán. Có lẽ thêm tình tiết để ác nữ tiếp tục sống là sai lầm rồi. Thật rắc rối! Phương Vô Ngân được xưng tụng là thần tiên thoát tục không lấm bụi trần, thánh sống của chính đạo… nhưng đối với tà phái các nàng thì thật là ác hơn mẹ mìn.
Đòi một cái giá như vậy, cho dù cứu sống được Cung chủ Tử Nguyệt cung, nhưng cũng là muốn tuyệt diệt môn phái người ta. Cho dù có thể trả được nợ, y cũng có thể dùng số tiền đó để nuôi dưỡng một thế lực khác mạnh lên, chấn hưng cho chính phái. Xem ra y có tính toán cả.
Bà nó, đúng là giang hồ sòng phẳng không có cái gì là ơn huệ cho không hết. Chỉ có điều Tần Ngưng không thấy trong truyện đề cập đến Phương Vô Ngân lấy giá đắt bao nhiêu. Không ngờ lại đắt đến mức này.
Tần Ngưng vuốt ngực, ra lệnh xuống:
– Đi, ngươi mau truyền lệnh của ta, phái người điều tra, trên giang hồ đã có ai xù nợ của Phương Vô Ngân được chưa? – Tần Ngưng nhìn nô tỳ bên phải.
Lại nhìn sang bên trái:
– Mau gọi quản sự đến đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!