Thuận Nước Ta Đẩy Thuyền
Chương 5: Nan giải
Mấy ngày sau, Tần Ngưng tìm được thư viện của giáo phái, xem qua từng loại bí kíp võ công.
Đặc sắc võ học của Tử Nguyệt Giáo chính là việc kết hợp nội công thuần âm với các chiêu thức hoa mỹ và linh hoạt. Binh khí thường sử dụng là các loại vũ khí nhẹ và sắc bén như đoản kiếm, song đoản kiếm hoặc là quạt, dải lụa… Khi xuất chiêu sẽ có cảm giác thiên biến vạn hóa, ảo diệu vô cùng.
Nói chung là môn phái nhiều đệ tử nữ, âm thịnh dương suy, từ võ công cho đến trang phục nhất định phải trông đẹp mắt rồi!
Chưa kể đến, nội công trong thiên hạ có nhiều loại, nhưng Bế Nguyệt công – nội công tâm pháp của Tử Nguyệt giáo chính là Thuần Âm, dựa vào âm khí tinh túy của mặt trăng để tu luyện. Nam đệ tử vào Tử Nguyệt giáo, càng tu luyện lên tầng cao, nhiễm âm khí quá nhiều, tất yếu dương tính cũng giảm sút, dần dà mất đi phong thái oai hùng của nam giới. Cứ nhìn Yến Thiên mà xem, hắn vừa năm tuổi đã theo tổ sư Tần Nhạn nhập môn, khi ấy Tần Ngưng còn chưa ra đời. Tính đến nay đã gần hai mươi năm trôi qua, nội công của Yến Thiên đã gần như đạt đến tầng cao nhất của Bế Nguyệt công, nhưng hắn thì trở nên õng ẹo như vậy…
Tần Ngưng dựa theo số bí kíp này thử thi triển một vài chiêu thức căn bản nhưng mỗi đòn đánh ra của nàng đều không có chút nào khí lực. Nàng thử vận nội công theo sách, nhưng chỉ thấy khắp người ê ẩm.
Là người trên giang hồ mà không có võ công thì không được!
Nàng đắn đo mãi cũng quyết định đem chuyện võ công thỉnh giáo Yến Thiên.
Khi ấy là nửa đêm canh ba, Tần Ngưng vì nôn nóng chuyện võ công, chạy thẳng đến vườn hoa tử đằng.
Yến Thiên nằm nghiêng trên một cái ghế dài dưới gốc cây, tóc đen rơi tán loạn trên vai, vạt áo hờ hững nửa khép nửa mở, tay chống lên cằm, thoạt trông vừa nhàn hạ vừa phóng khoáng.
Hắn đang cầm một cuốn sách, bên cạnh còn có ngọn đèn đom đóm thắp sáng. Nương theo ánh trăng bạc nhàn nhạt, Tần Ngưng không thấy rõ gương mặt hắn, giữa cảnh tranh sáng tranh tối, nếu không phải đã biết giới tính dị thường của hắn, có lẽ Tần Ngưng sẽ ít nhiều bị phong thái kia mê hoặc.
– Yến Thiên, chế cũng chưa ngủ à? – Tần Ngưng bước tới. – Cũng tốt, bổn cung có việc thỉnh giáo chế đây!
– Đêm rằm là lúc âm khí của mặt trăng mạnh nhất, ta đang ngưng thần, chuẩn bị luyện công. – Hắn ngẩng đầu, vui vẻ mỉm cười đáp.
Tần Ngưng ngồi xuống chỗ trống phía cuối chiếc ghế dài.
– Ta cũng muốn luyện công, nhưng dường như không được. – Tần Ngưng than thở – Hay là sau khi bị thương, võ công của ta đã hỏng rồi?
– Nào có thể? Để ta kiểm tra xem nào! – Yến Thiên ngồi dậy, tự nhiên không hề câu nệ nắm lấy vạt áo Tần Ngưng định mở ra.
Tần Ngưng bỗng chốc hoảng hốt, mặc dù Yến Thiên cũng xem như là đàn chị đi, nhưng dù sao tâm lý của nàng không tránh khỏi căng thẳng, vội nắm chặt áo.
– Chế làm thế ta không kiểm tra được! – Yến Thiên ngạc nhiên, trợn tròn mắt. – Cởi áo ra đi.
Giọng điệu của Yến Thiên mềm mỏng hơi lanh lảnh, ban đầu nghe không quen nhưng qua mấy ngày, Tần Ngưng cũng đã dần thích ứng. Nghĩ nhanh một hồi, Tần Ngưng cho là nàng đã cẩn thận quá rồi. Đôi mắt của Yến Thiên bây giờ trong sáng không vẩn đục thế kia, nhất định là chỉ có ý tốt xem giúp nàng.
Tần Ngưng đem áo ngoài cởi ra, trên người chỉ còn cái yếm cùng váy dài.
Thân xác này có số đo ba vòng theo tỷ lệ vàng. Ngực lớn đẫy đà vươn cao, eo nhỏ nhắn không chút mỡ thừa. Vì yếm lụa tơ tằm khá mỏng, có thể thấy được hai nụ hoa anh đào lấp ló phía trước ngực nàng. Tần Ngưng lo ngại thất thố, hai tay cánh ôm lấy thân mình.
– Duỗi hai tay ra ta mới kiểm tra kinh mạch được chứ? – Yến Thiên nhíu mày – Chế nhanh nhanh nào!
– Hả? – Tần Ngưng vẫn còn ngơ ngác, thực sự kiểm tra kinh mạch mà phải cởi áo sao =.=
Yến Thiên cẩn thận đem những lọn tóc của Tần Ngưng vén hết ra sau gáy. Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, lần theo huyệt đạo từ cánh tay trắng ngần đến cần cổ tinh tế của nàng, dò xét một hồi, ngoài ra cũng không có động chạm gì khác.
Tần Ngưng trong lòng dần thấy nhẹ nhõm, là nàng đã lo nghĩ quá xa rồi.
– Một chưởng của Hiên Viên Trác quả nhiên uy lực quá mạnh. Tuy thương thế trên người đã được chữa trị gần khỏi nhưng kinh mạch đã bị tổn thương. – Giọng điệu của hắn trở nên vô cùng não nề – Làm sao đây, phải làm sao đây? Kinh mạch hư tổn đến mức này, võ công gần như bị phế rồi.
– Thế nào là gần như bị phế? – Nghe thấy chính miệng Yến Thiên nói ra mấy chữ võ công bị phế, Tần Ngưng không giữ được bình tĩnh cho lắm. – Chế nói gần như tức là chưa bị phế hẳn sao?
– Kinh mạch chưa đứt hẳn, còn hi vọng phục hồi nhưng cũng rất khó, nhất định phải có cao thủ nội công đạt đến cảnh giới “Phản Phác Quy Chân” mới có thể giúp chế đả thông kinh mạch!
– Yến Thiên, võ công của chế đạt đến cảnh giới đó phải không? – Tần Ngưng vội vã nhìn Yến Thiên, không giấu nổi mong đợi.
Yến Thiên lắc đầu.
Tần Ngưng ngao ngán:
– Không phải chứ? Chế là đại sư huynh của bổn phái, võ công còn cao hơn cả ta, vậy mà không đạt đến Phản Phác Quy Chân?
– Não của chế đúng là hư rồi. Người đạt đến cảnh giới đó trên thiên hạ đếm không quá năm đầu ngón tay mà! Nếu không phải khổ luyện cả đời thì cũng phải là bậc thiên phú kỳ tài nghìn năm có một. Trước kia, mẫu thân của chế cùng Hiên Viên Triệt giáo chủ là hai người duy nhất ở tà phái đột phá cảnh giới này sau khi họ luyện được Song Ảnh thần công.
– Vậy chúng ta bây giờ có thể nhờ cậy được cao thủ nào không?
Yến Thiên đứng dậy đi vòng vòng, hết qua trái lại qua phải, bộ dạng giống như đăm chiêu suy nghĩ.
– Chính phái thì chắc không thể cầu được. Tà phái của chúng ta thành lập liên minh chưa lâu, hiện giờ cũng chỉ có một cao thủ Phản Phác Quy Chân mà thôi.
– Này, chế đừng nói là Hiên Viên Trác nha! – Tần Ngưng bĩu môi.
– Chế cũng biết rồi, còn hỏi khó ta làm gì? – Hừ, muốn Hiên Viêc Trác giúp ta, còn khó hơn thỉnh cầu chính phái ấy chứ! Thôi bỏ đi, cũng muộn rồi, ta muốn đi ngủ nha! – Tần Ngưng lại thở dài.
Tần Ngưng mặc áo, uể oải định ra về. Không phải không có hi vọng, nhưng nàng phải từ từ nghĩ tiếp mới được.
Yến Thiên nhìn nàng, mắt đẹp rưng rưng, bộ mặt tội nghiệp như đã làm sai chuyện gì. Tần Ngưng đành mỉm cười vỗ vai hắn, an ủi:
– Chế đừng nghĩ nhiều, ta cũng không buồn phiền đâu! Tung hoành trên giang hồ đâu chỉ có cách dùng võ công. Chẳng phải trên thiên hạ có những kẻ như Phương Vô Ngân, không cần có võ công cái thế, chỉ cần dựa vào chút y thuật cùng mưu mẹo mà đã khiến người người phải dè chừng đó sao? – Nói đoạn nàng ưỡn người, làm bộ hiên ngang – Ta đây còn có trí dũng, nhất định sẽ cùng chế chấn hưng Tử Nguyệt giáo.
Yến Thiên cảm động, gật gật đầu. Đoạn lại nói tiếp:
– Nhưng mà chế quên rồi à, Phương Vô Ngân đâu phải là không biết võ công… Tuy thiên hạ không bao giờ thấy y giao chiến với người khác, nhưng mà chính lão Đại sư chủ trì Trúc Lâm Tự, một cao thủ Phản Phác Quy Chân của chính phái phải thừa nhận nội công của Phương Vô Ngân thâm sâu khó lường, không hề kém ông ta…
– Hơ, thế à? – Tần Ngưng gãi gãi tóc, nhanh chóng lấp liếm sơ hở – Ta không phải là quên, mà là ta vốn không tin thôi. Người trong thiên hạ chưa ai nhìn thấy, ta cũng chưa nhìn thấy nên sẽ không tin gã Phương vô lại đó lại là cao thủ Phản Phác Quy Chân! Chỉ dựa vào lời đồn đại? Biết đâu Phương Vô Ngân muốn tạo uy thế cho mình trên giang hồ, bèn bỏ tiền tự tung ra tin đồn đó! Nói chung là gã họ Phương này trong mắt ta uy tín cực thấp, nhân phẩm cực tệ, thiên hạ ca tụng y, ta thấy không xứng! Chỉ là một gã buôn bán mạng người.
– Chế nói… xem ra cũng có lý đi. – Yến Thiên gật gù.
Tần Ngưng ra về. Mãi đến khi bóng nàng khuất xa, Yến Thiên vẫn đứng chôn chân dưới gốc cây tử đằng, miệng lẩm bẩm:
– Sư phụ, nàng ấy đúng là bị thương đến ngớ ngẩn rồi. Đến chuyện trong giang hồ cũng quên gần hết, ta phải làm gì đây a?
Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng đã treo cao, trong cốc đang lan tỏa hàn khí thuần âm thanh khiết. Khóe môi xinh đẹp của hắn bỗng dưng khẽ cong lên:
– Ta nhất định phải tu đến Phản Phác Quy Chân. Chỉ nửa năm nữa thôi, sẽ không dài…
….
….
Hai ngày sau, Tần Ngưng vẫn chăm chú xem sách võ công kinh mạch. Không phải trong phim kiếm hiệp vẫn thường xuất hiện kỳ tích sao, nàng không nên bỏ cuộc sớm.
Yến Thiên bế quan tu luyện, nàng cũng không làm phiền hắn. Thủ hạ do hắn sắp xếp vẫn thường xuyên đi giang hồ nghe ngóng tin tức của Trần Trúc Nhã thay nàng. Thì ra Trần Trúc Nhã đã theo sư phụ Phương Vô Ngân lên đường đến dự Đại hội luận võ của chính phái mười năm tổ chức một lần. Lần này địa điểm tổ chức là một trong tứ đại chính phái – Danh Kiếm Sơn Trang.
Nơi anh hùng thiên hạ tề tựu như thế này, dù vô tình hay hữu ý cũng tạo điều kiện cho nữ chủ bắn tim thả thính, quyến rũ không biết bao hào kiệt nữa đây?
Hiên Viên Trác kia rất quan tâm Trần Trúc Nhã, theo ngôn tình cẩu huyết, không loại trừ khả năng hắn sẽ bí mật đến đó tìm nàng ta. Như vậy vụ luận tội nàng, có thể hắn sẽ phó thác cho thuộc hạ để còn kịp xuất ngoại đến với người trong mộng của hắn.
Mà một khi hắn đã phó thác, nhất định là đã quyết định loại trừ nàng rồi. Bọn thuộc hạ chỉ biết làm theo, sẽ khó xoay chuyển tình thế.
Phải nhanh chóng đảo ngược tình hình.
Sáng hôm sau, Tần Ngưng sai nô tỳ chuẩn bị một bộ đồ đơn giản, trang trọng nhưng không quá cầu kỳ. Việc trang điểm cũng không kiến bọn nô tỳ nhúng tay, bởi trước đây nàng từng giúp việc ở một salon nên cũng biết chút kỹ năng trang điểm. So với việc để nô tỳ tô trát lên mặt, Tần Ngưng vẫn thích tự tay làm hơn.
Đến gặp giáo chủ Hiên Viên Trác để thương lượng, không nên ăn mặc quá phô trương gây phản cảm, nhưng cũng không được sơ sài làm giảm vị thế.
Lúc xe ngựa của Tần Ngưng chuẩn bị rời cốc, bỗng dưng có bóng người vận khinh công, nhanh chóng lao ra.
Yến Thiên toàn thân còn ướt đẫm mồ hôi, bộ dạng xơ xác như mới chui từ xó xỉnh nào ra, tuyệt đối không giống hắn ta chỉn chu ngày thường.
– Không được đi! – Yến Thiên nhảy vào trong xe ngựa, sốt sắng nói – Chế muốn tự sát sao?
– Đừng lo, chưa đến ngày luận tội, ta vẫn là Cung chủ Tử Nguyệt Cung trong liên minh. Hôm nay ta cũng không trêu chọc hay đeo bám hắn, hắn sẽ không giết ta. – Tần Ngưng tỏ ra bình tĩnh nói, nhưng thật ra nàng cũng không dám chắc.
– Cho dù thế nào ta cũng liều mình bảo hộ chế và Tử Nguyệt cung mà! Chế không cần phải đi. Khắp cốc đều có đặt cạm bẫy, chúng ta cứ cố thủ, dù bọn họ muốn công phá cũng không phải dễ.
– Đây không phải cách lâu dài. Hơn nữa ta muốn đường đường chính chính đi lại trong giang hồ, không muốn làm con rùa rụt cổ! – Tần Ngưng đáp, từ từ nói rõ lập luận. – Ta sẽ tùy cơ ứng biến. Hiên Viên Trác làm chủ được tà phái, ắt cũng là kẻ thâm sâu, không phải hạng phàm phu lỗ mãng. Nếu không phải lần trước ta làm hắn ta trúng mị dược, kết quả chọc giận đến giới hạn của hắn thì có lẽ hắn vẫn còn chút kiêng kị Tử Nguyệt cung… Chế thấy đấy, hắn còn phát hắc thiệp theo đúng quy chế liên minh, mấy ngày nay cũng không thèm có động tĩnh, chứng tỏ hắn cũng không vội vàng…
– Chế nói cũng có lý, nhưng mà ta cũng không yên tâm, ta đi cùng chế!
Tần Ngưng nhìn hắn, lắc lắc đầu:
– Xem chế kìa, còn chưa tắm rửa, bộ dáng không đẹp mắt chút nào a!
– Vậy đợi ta, ta chuẩn bị xong sẽ đi liền! – Yến Thiên hai mắt ngời sáng – Chế nói đúng, ta suýt nữa làm mất hình tượng phong hoa tuyết nguyệt của bổn phái rồi!
Yến Thiên vừa đi khỏi, Tần Ngưng ra lệnh cho xa phu lập tức không đợi mà đánh xe đi.
Yến Thiên, hắn không nên đi cùng nàng. Nếu như thương lượng bất thành, nàng xấu số bỏ mạng cũng sẽ không liên lụy đến hắn. Nàng là một linh hồn xuyên không, chết rồi còn hi vọng xuyên về thế giới cũ, hoặc là xuyên đến đâu đó sống tiếp. Hắn chỉ là một nhân vật trong truyện, thế giới của hắn chỉ có tại nơi này, trong từng câu chữ mà em gái nàng dựng lên…
________
P/s có ai hóng Hiên Viên Trác lên sàn không =))
Truyện này có tính chất np, tuy nhiên sẽ có nam chính rõ ràng. Còn nam chính là ai, thử xem lần lượt các anh lên sàn, rồi ai được bầu chọn cao người đó sẽ là nam chính ha ha. Tất cả phụ thuộc vào các bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!