Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 16: Hồi sáu (2)
“ Trương nguyên soái… tôi… ”
“ Được rồi, thám báo đã cáo tri cho ta về chuyện của cậu và Liễu Thăng. Làm tốt lắm, lại lập một đại công nữa. Sau khi chinh nam thành công, thánh thượng tự sẽ luận công mà ban thưởng. Ta bây giờ còn bận việc quân, không rảnh tiếp chuyện. ”
Trương Phụ lạnh nhạt khoát tay mấy cái tỏ ý trục khách, sau lại vùi mặt vào nghiên cứu chồng binh thư để ngay bên xấp chiến báo dày cả gang tay.
“ Nguyên soái, đây là người tỉ tỉ tôi thất lạc từ tấm bé. Trong trận vừa rồi bị Liễu tướng quân bắt. Nay xin lấy hai đại công để đổi mạng cho tỉ ấy, không biết có được không? ”
Tạng Cẩu nhanh mồm giải thích, lại đẩy nhẹ Phiêu Hương một cái. Nó trợn mắt lên lườm cô, nói như quát:
“ Còn không mau cho Trương nguyên soái xem mặt đi. ”
Phiêu Hương vâng dạ như đã bàn trước, rồi từ từ kéo tấm khăn trùm xuống. Gương mặt cô dần lộ rõ bên dưới sự che phủ của miếng lụa rách tơi tả.
Trương Phụ khẽ giật mình, không ngờ trên đời lại có một dung nhan giống với vầng trăng đến thế. Chi chít trên làn da trắng bệt bệnh hoạn là những vết rỗ, lợn cà lợn cợn rặt những mụn cóc. Dưới cằm và hai bên má còn có đôi chỗ làn da tróc xuống, lở loét chỉ nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Tạng Cẩu tỏ vẻ luống cuống, vội nhấn đầu Phiêu Hương xuống.
“ Trương nguyên soái, xin thứ lỗi. Tỷ ta hồi nhỏ bị đậu mùa, có tật trên mặt, nên… ”
“ Thôi! Thôi! Ta chấp nhận! Mau đưa nó đi cho khuất mắt ta. Chỉ nhìn thấy mặt thôi là muốn phát bệnh rồi. ”
Hai đứa líu ríu vâng dạ, rồi vội vàng lui ra khỏi soái trướng.
Tạng Cẩu dẫn Phiêu Hương về trướng bồng bỏ trống của Liễu Thăng. Hai đứa đã bàn trước với nhau là Phiêu Hương trông cao ráo hơn, làm chị mới không dễ bị lộ tẩy. Tạng Cẩu đang giả làm trẻ lên bốn, tất nhiên không dị nghị gì.
Khẩu phần của tù binh trong Minh doanh gồm có cơm khê và nước trắng, cô bé họ Lê chỉ ăn được mấy miếng liền không chịu nổi. Tạng Cẩu san phần của mình cho cô, còn nó thì nhai cơm xấu. Hai người vừa ăn, vừa thấp giọng chuyện trò bằng tiếng Việt.
“ Giặc Minh đúng là keo kiệt, thứ này còn khó ăn hơn mấy con cá cháy của đằng ấy nữa. ”
“ Nói bé thôi, chết cả nút bây giờ. ”
Tạng Cẩu vừa bốc cơm, vừa cảnh giác vén cửa lều lên nhìn nghiêng ngó dọc. Nó không vì đang nói chuyện với Phiêu Hương bằng tiếng Việt mà dám buông lỏng cảnh giác, bởi trong quân ngũ đông tới mấy vạn người rất có thể sẽ có vài người nghe hiểu ngôn ngữ của hai đứa.
“ Thật ra ở nơi này cũng tốt lắm. Không phải lang thang khắp nơi, còn có cơm để mà ăn, có người dạy võ cho mà học. Bây giờ người ta đánh nhau sứt đầu mẻ trán, đi trên đường chẳng biết lúc nào bị lôi ra chém đầu. Tớ thấy Hương cũng nên tìm cơ hội chuồn về nhà mau đi là hơn. ”
“ Này, ý đằng ấy là nói ta là hạng nhát gan hay sao?? Cũng không ngại nói cho đằng ấy biết, chiến tranh giết chóc đều là do giặc phương bắc gây ra, người Nam ta chỉ phản kháng tự vệ mà thôi. Đằng ấy không thấy ở cùng người ngoại quốc đánh người đồng tộc là sai ư? Ta thấy đằng ấy cũng nên bỏ sáng theo tối đi thôi. ”
Phiêu Hương sẵng giọng lại cãi, rõ ràng cảm thấy tức giận vì những gì Tạng Cẩu vừa nói.
“ Nếu như Lê Quý Li không cướp ngôi vua Trần, người phương Bắc cần phải xuống đây ư? ”
Tạng Cẩu cũng không chịu phục. Nó nhớ lại những gì người già trong làng hay tán phét với nhau trong lúc nghỉ trưa uống chè, bèn đọc lại vanh vách để phản bác.
Phiêu Hương hếch mũi, hứ một cái, nói:
“ Đằng ấy còn ngây thơ lắm. Nói cho đằng ấy biết nhé, cho dù… Hồ Quý Li không đăng cơ xưng đế thì giặc Minh cũng sẽ xâm lấn bờ cõi Đại Ngu ta mà thôi. Chúng thòm thèm đất đai sản vật nước ta đã mấy chục đời, muốn biến nước ta trở thành châu Giao Chỉ dưới quyền quản hạt của chúng đâu chỉ nghìn năm? ”
Hai đứa nhỏ dùng ý kiến của người lớn để phản bác lại quan điểm của đối phương, cái hiểu được cái thì không. Tuy nhiên, những lời Phiêu Hương mới nói là nghe được từ chính Hồ Nguyên Trừng, còn Tạng Cẩu chỉ là ý kiến của mấy ông nông dân quanh năm chân lấm tay bùn nên chẳng mấy chốc mà cậu bé đã đuối lí.
Nó đã hơi bị đánh động, nhưng lại nhớ về cảnh rừng thây sông máu do quân của Mạc Thuý gây ra. Nhất thời lòng phẫn hận đối với quân Hồ trong Tạng Cẩu lại bùng cháy. Song lại đuối lí không biết nói gì, nên thằng bé dứt khoát chơi cùn, không đoái hoài gì tới Phiêu Hương nữa.
Cô bé gợi chuyện mãi, chán quá bèn lăn ra giường trùm chăn mà ngủ. Tạng Cẩu ra khỏi trướng bồng, leo lên cỗ xe của nó nằm ngắm sao.
Hai đứa nào có ngờ lúc trời tối nhất chính là giây phút ngay trước bình minh, và khoảnh khắc nguy hiểm nhất chính là lúc người ta nghĩ mình đã an toàn.
___o0o___
Mới tờ mờ sáng, một tiểu binh đã chạy tới đánh thức Tạng Cẩu.
“ Cẩu… huynh đệ. Trương nguyên soái cho mời cậu và tỷ tỷ đến soái trướng gấp, có việc quân cơ khẩn yếu cần bàn bạc. ”
Tạng Cẩu chẳng hiểu gì cả, nhưng nó đánh hơi thấy có điểm bất thường trong chuyện này. Nếu là việc quân cơ, tại sao còn gọi cả Phiêu Hương cùng tới? Nhưng hiện tại hai đứa đã leo lên mình cọp, sao trèo xuống được nữa?
Tạng Cẩu nuốt khan một cái, vội vàng đánh thức Phiêu Hương dậy. Đợi lúc cô bé đeo mặt nạ da người cẩn thận ngay ngắn xong, hai đứa mới đi đến soái trướng. Trong lòng thấp thỏm lo âu, nhưng Tạng Cẩu vẫn thu hết can đảm vén tấm liếp che cửa lều lên. Trương Phụ và Mộc Thạnh đã phân chia ngồi ở chủ vị, hai bên tả hữu là các tham tướng. Liễu Thăng dù đang bị thương nhưng vẫn góp mặt.
Tạng Cẩu chặc lưỡi một cái, sự việc xem chừng còn nghiêm trọng hơn nó tưởng nhiều. Nó nhìn Phiêu Hương một cái, hơi lộ vẻ áy náy trong ánh mắt. Sự sống chết của hai đứa giờ nằm cả trong tay những người đang ngồi trong phòng, mà cụ thể hơn là ở người anh kết nghĩa của nó.
“ Trương nguyên soái, Mộc nguyên soái, các vị tướng quân. Không biết hôm nay gọi tỷ đệ ta đến có việc gì sai bảo? ”
Tạng Cẩu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng mồ hôi đã nhuộm ướt cả hai lòng bàn tay. Ánh mắt hung ác của Mộc Thạnh, cái nhìn bình thản của Trương Phụ đem lại cho nó áp lực cực lớn. Tràng cười nói của đám tham tướng hiển lộ tất cả những gì xấu xí và dơ bẩn nhất trong nội tâm chúng.
Chỉ có Liễu Tử Tiêm là trợn tròn mắt lên nhòm thẳng vào Tạng Cẩu, mục quang sắc bén vô cùng. Cậu ta lia mắt sang Phiêu Hương đứng kế bên Tạng Cẩu, tay đặt dưới cằm ra chiều suy tư lắm.
Trương Phụ lên tiếng:
“ Tạng Cẩu, là thế này, lai lịch tỷ tỷ của cậu có chút vấn đề nên ta muốn kiểm tra lại. Hi vọng cậu sẽ biết điều một chút. ”
Chim từng gãy cánh ắt sợ cành cong…
Trương Phụ vừa thảm bại ở Muộn Hải, sợ nhất là trong lúc đang chỉnh đốn lại đại binh mà có gian tế tranh thủ trà trộn vào quân doanh. Khi đó, ngộ nhỡ trên chiến trường bị tập kích một nhát dao, rất có thể sẽ xong đời.
Cô “ tỷ tỷ ” này của Tạng Cẩu đột ngột xuất hiện trong doanh ngũ, lại ngay vào thời điểm nhạy cảm như vậy đúng là đáng ngờ.
Trương Phụ thậm chí còn hoài nghi khả năng đối phương thí xe giữ tướng, dùng Thái Bá Nhạc làm vật hi sinh để Tạng Cẩu thuận lợi chiếm được lòng tin của quân Minh. Sau đó… vì vướng víu Liễu Thăng cảnh giác nên tên gian tế Tạng Cẩu mới nhân cơ hội này đem đồng bọn tới.
Lại nói, lúc đầu thân thế của Tạng Cẩu thực sự quá mơ hồ.
Dọc sông Phú Lương có biết bao nhiêu là thôn nhỏ như thôn Điếu Ngư, thậm chí đánh mấy tháng trời mà phòng tuyến quân Hồ vẫn chưa bị xuyên thủng hẳn, mất một cái ai mà tra nổi?
Cứ thế suy luận, Trương Phụ càng cảm thấy tin tưởng hơn vào phán đoán của bản thân. Y lập tức đến gặp Mộc Thạnh, nói tường tỏ chuyện này.
Nghe được Tạng Cẩu rất có thể là con át chủ bài Hồ Nguyên Trừng giấu trong quân ngũ, Mộc Thạnh cũng phải đổ mồ hôi. Càng nghĩ, y càng thấy rợn người vì tràng khổ nhục kế sâu khôn lường này.
Từ việc ngu ngốc đục thành lùa voi, thí tướng, đến quân Minh thất bại ở Muộn Hải… Xâu chuỗi những sự kiện ấy lại, tự nhiên lại tạo thành một trường âm mưu kinh khủng nhất.
Tạng Cẩu là anh em kết nghĩa với Liễu Thăng, biết được việc quân cơ của quân Minh cũng chẳng có gì lạ.
Hiểu lầm liên tiếp hiểu lầm, từ một hành động tìm đường sống của Tạng Cẩu thoắt cái trở thành một trường âm mưu kinh khủng được “ Hồ Nguyên Trừng ” “ sắp đặt từ trước ” để huỷ diệt quân Minh.
Mộc Thạnh đang muốn chất vấn, thì một tham tiếng đã cất tiếng:
“ Tạng Cẩu, có thể để tỷ tỷ của cậu qua đây không? ”
Mọi người đồng thời nhìn qua, thì té ra chẳng ai khác ngoài Lý Bân – người bị Trương Phụ tống một đá ngay chỗ hiểm hôm đánh bại quân Hồ. Mộc Thạnh khẽ cắn răng, song lúc này các tướng đang thẩm vấn hai đứa Tạng Cẩu nên lão ta cũng không tiện lên tiếng nạt người nhà.
Để cho tròn vai “ dân nữ ”, ngay từ khi vào trướng soái Phiêu Hương đã cố ý tỏ ra sợ sệt và dè dặt. Cô cứ cúi gằm đầu xuống nhìn mũi giày của mình, không dám ngó xuôi liếc dọc chút nào.
Tạng Cẩu giả ý vỗ vai Phiêu Hương mấy cái, cô mới rụt rè bước chậm về phía tay tham tướng vừa lên tiếng. Cứ đi vài bước, Phiêu Hương lại run lên một cái như bị cảm.
Lý Bân nổi tiếng háo sắc ham tài như mạng sống. Y tằng hắng một cái, nói:
“ Cởi khăn che đầu xuống… ”
“ Tham tướng, tôi… ”
Phiêu Hương giật mình, trong tâm dần hình thành một dự cảm chẳng lành. Nhưng trước sự chứng kiến của toàn thể tướng soái quân thù, do dự đồng nghĩa với thừa nhận suy đoán của họ là đúng, và điều này thì tương đương với cái chết.
Nhẹ nhàng rút dải lụa rách xuống, một mái tóc mây đen nhánh trút xuống đôi vai gầy như một dòng sông tuyệt mĩ. Để bên cạnh nó, ngay cả dải lụa thượng hạng kia như cũng trở nên thô kệch, cứng ngắc.
Lý Bân tiếp lấy dải lụa, lại thừa cơ luồn tay ngắt lấy một sợi tóc của Phiêu Hương. Y đặt sợi tóc ngang mũi, hít mạnh một hơi rồi lim dim mắt ra chiều sảng khoái lắm.
Phiêu Hương lùi lại một bước, ánh mắt sắc như đao bén nhìn chằm chặp vào tay họ Lý. Hành động vừa rồi là khinh bạc, vũ nhục phẩm giá của một tiểu thư đài các như cô.
Lý Bân bĩu môi, nói:
“ Lườm cái gì mà lườm, được bổn tướng quân để ý la cái phúc phận mà ngươi tu từ kiếp trước. Đúng là lớn lên ở nước Nam man di mọi rợ, không biết phép tắc tôn ti trên dưới trái phải gì sất, phải dạy dỗ lại một phen! ”
Nói rồi cũng không đợi Phiêu Hương phản ứng, năm ngón bàn tay trái đã cong lại thành ưng trảo, chộp thẳng đến trước ngực cô. Vừa xuất chiêu, y vừa cười cười một cách đầy dâm tà ác ý. Những tưởng tượng đen tối trong đầu như in hằn ra ngoài mặt.
“ Á!!!! ”
Đến nước này thì Phiêu Hương đã không còn kiềm chế nổi nữa. Con giun xéo lắm cũng quằn, chó cùng còn biết dứt rậu. Đối phương rõ ràng không có ý định kiểm tra, mà là muốn phá huỷ thân trong sạch của cô. Dù sao con gái thời này mười hai, mười ba tuổi đều sẽ gả ra ngoài.
Phiêu Hương dù chỉ mới tám chín tuổi, sớm lắm cũng phải mấy năm nữa mới tới tuổi lấy chồng. Thế nhưng ngộ nhỡ tay bắc quốc này có sở thích khác người thì phải làm sao?
Cô bé càng nghĩ càng loạn, chỉ biết che ngực ngồi sụp xuống khóc thét lên. Nhưng Lý Bân cũng là một tay hảo thủ, ngón Ưng Trảo Công vừa rồi đã luyện đến thuần thục như mây trôi nước chảy. Mặc dù đã né tránh, nhưng một mảnh y phục khá lớn của Phiêu Hương vẫn bị Lý Bân kéo rách. Bả vai thon và làn da trắng mịn đập vào mắt mọi người.
Tạng Cẩu phẫn nộ, định nhào lên thì Lý Bân đã cười khẩy, nói:
“ Quả nhiên là vậy! Suy đoán của Trương nguyên soái thực là thiên chân vạn xác. ”
Hắn đi ra giữa trướng bồng, nhẹ buông khăn lụa. Dải lụa trượt khỏi những ngón tay hắn, uốn lượn nhẹ nhàng trong không trung rồi mới chạm đất.
“ Mảnh lụa thoạt nhìn màu sắc tầm thường, nhưng chất lụa quý không thể nguỵ trang. Mềm nhẹ tựa một áng mây, sờ lên mịn và mát như ngọc, chỉ có tơ tằm mới dệt nên được những tấm lụa như thế. Mọi người lại nhìn đây.
Khi để tấm khăn ra ánh sáng, sẽ thấy một loại hoa văn thứ hai nổi lên. Nếu ta không nhầm, đây là loại lụa Vân nổi tiếng chỉ làng lụa Vạn Phúc mới làm ra được. Xin cho bản tướng mạn phép hỏi, nhà cậu rốt cuộc là đại thương phú hào, hay vương công quý tộc mà dám dùng cả vật phẩm tiến vua hả Tạng Cẩu? ”
Tạng Cẩu sững cả người, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Phiêu Hương thì cúi gằm đầu, tay che kín vai, hai giọt nước long lanh trào ra khỏi khoé mi.
Thân phận mà Tạng Cẩu sử dụng để giữ mạng là con của một cựu binh Minh triều. Phiêu Hương là “ tỷ tỷ ” của nó, thế mà lại mặc lụa Vân tiến vua.
Lý Bân cười khẩy, nói tiếp:
“ Chư vị hãy nhìn, da dẻ a đầu này trắng muốt, bàn tay thuôn như búp sen. Cốt cách thanh kì là thế, gương mặt lại đen đen vàng vàng, lở loét xấu xí là do đâu? Theo suy đoán của Lý mỗ, a đầu này có đeo một tấm mặt nạ da người. Không dám dùng diện mạo thật để gặp người khác, ắt phải có mưu đồ bất chính. ”
Từng câu từng chữ Lý Bân nói ra đều hợp tình hợp lí, lập luận chặt chẽ khiến người ta tin tưởng. Càng nghe, Tạng Cẩu càng thấy lạnh cả người. Nó biết mình cần phải tìm một cách nào đó để chống chế, bằng không chờ đợi nó sẽ là tội danh gian tế và cái chết tất yếu kèm theo.
Song vì không cho nó có được bất cứ cơ hội nào để trở mình, Lý Bân tiếp tục thừa thế xông lên, nhanh chóng chuyển hướng mũi mâu từ Phiêu Hương sang Tạng Cẩu.
” Trước khi Tạng Cẩu nhập ngũ, quân ta cơ hồ chiến vô bất thắng, khí thế như hồng không gì cản nổi. Vậy mà thằng nhóc này vừa xuất hiện, phe ta đã thảm bại ởMuộn Hải. Nếu nói chỉ là trùng hợp, e khó mà phục chúng. ”
Lý Bân vừa nói, vừa đều đều dấn bước tới chỗ Tạng Cẩu. Cứ dậm một cái, hắn lại âm thầm vận nội lực bức về phía thằng bé. Không có nội lực hộ thân nên Tạng Cẩu liên tục phải lui bước, người ngoài nhìn vào đều tưởng rằng nó chột dạ trước lập luận của Lý Bân. Lại thêm kẻ sau thực có phong độ, “ lẽ thẳng khí hùng ” nên phân nửa tham tướng trong lều đã tin chắc Tạng Cẩu là gian tế do quân Minh phái tới.
“ Thực… thực sự chỉ là trùng hợp. ”
Tạng Cẩu lắp bắp, chống cự lại một cách yếu ớt. Mọi kẽ hở đều bị đối phương điền kín như bưng, cho dù cậu có bảy cái lưỡi ba lá phổi cũng không sao minh oan cho bản thân được.
Vậy mới nói, đôi lúc lập luận của con người có thể hợp lí đến mức đáng sợ, nhưng lại chưa chắc đã đúng với sự thật.
May thay, hai đứa mặc dù không lường trước được mình để lại nhiều sơ hở đến thế, nhưng cũng không phải không đề phòng chuyện bị lộ tẩy.
Tất nhiên, hiện tại chỉ còn trông vào Liễu Thăng. Tạng Cẩu không nói trước cho vị tướng quân về việc của Phiêu Hương. Nó muốn đánh cược một ván với cái giá là hai sinh mạng vào tình huynh đệ giữa nó và Liễu Tử Tiêm. Thế nhưng, vị nghĩa huynh của nó từ đầu buổi chất vấn tới hiện tại chỉ im lặng ngồi tại chỗ và lắng nghe.
Khi nó nhìn qua, chợt phát hiện ánh mắt Liễu Thăng cũng đang ghim chặt vào đôi mắt nó. Cái nhìn của Tử Tiêm cơ hồ còn sắc bén hơn cả thanh kim thương cậu dùng để ra trận, như muốn chọc thủng linh hồn Tạng Cẩu và đọc hết bí mật ẩn giấu sâu trong đáy mắt.
Liễu Tử Tiêm không lên tiếng, nội lực do Lý Bân bộc phát lại càng ngày càng mãnh liệt. Mồ hôi Tạng Cẩu đã ứa ra đầy trán, xương nó vang lên những tiếng kêu nhè nhẹ. Vai cứng đờ, gối nặng trĩu, Tạng Cẩu chống lại nội lực khủng khiếp của đối phương chỉ với chỉ một chút sức quèn của thân thể và sự kiên cường của tâm trí.
“ Hai lần Liễu tướng quân gặp nạn, nó đều không sớm không muộn một khắc xuất hiện giải vây. Binh thủ trại thông báo lại, hai trận Đa Bang, Muộn Hải đều thấy mi lén lút rời khỏi doanh trại ngay giữa lúc chiến hoả đương nồng. Cái này cũng là trùng hợp chăng, hay đã có dự mưu từ trước?? ”
Lý Bân phất tay áo, chỉ với một câu hỏi mà khiến cho tất cả ánh nhìn trong doanh trướng hướng vào Tạng Cẩu đều hàm chứa sát khí. Cái phất tay áo ấy cũng chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài. Người Bắc thường mặc y phục có phần tay dài, để thả chứ không bó lại.
Một cái phẩy tay nhìn như tầm thường, nhưng lại có thể khéo léo mượn sự lay động của tay áo che giấu một cỗ chưởng phong tấp thẳng vào chân Tạng Cẩu. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để khẳng định võ công của Lý Bân đã đạt tới trình độ đăng phong tạo cực.
Bịch…
Tạng Cẩu ngồi phịch xuống, cảm thấy đôi chân tê rần vô lực. Cỗ chưởng phong nhẹ nhàng ấy thế mà lại vô thanh vô tức vỗ trúng hai huyệt đạo ở chân nó.
“ Sao rồi, cảm thấy chột dạ rồi ư? Thứ lỗi, ta không gọi ngươi là Tạng Cẩu vì chẳng biết ấy có phải danh tính thật của nhà ngươi hay không nữa. Chư vị, lời thì Lý Bân đã nói xong, xử lí tên này như thế nào là quyền của chư vị. ”
Tạng Cẩu lạnh người, bàng hoàng trước những ánh nhìn đang bủa vây lấy nó. Chỉ mấy ngày trước, những con người xung quanh còn mỉm cười với nó thật ấm áp, ngợi khen nó hết mực. Thì nay… trời xoay đất chuyển, biển cả đã hoá nương dâu.
Tạng Cẩu lần đầu tiên thấm thía cái câu mà Liễu Thăng hay kể trong truyện: “ vật đổi sao dời ”, là vua là giặc cũng chỉ trong một ý nghĩ.
Phiêu Hương ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ vài cái vào lưng và chân nó. Thấy lưng áo Tạng Cẩu ướt đẫm mồ hôi, cô bé hiểu nó vừa phải đối mặt với áp lực lớn tới mức nào. Ấy vậy mà nó không hề hé răng bán đứng cô dù chỉ nửa lời. Khoé mắt Phiêu Hương đã hơi ướt lệ, thầm nghĩ:
[ Mình ngu quá. Đáng lẽ không nên coi thường quân giặc như vậy. Đối thủ gian xảo đến nỗi hoàng bá cũng phải thận trọng, sao có thể để mình trà trộn vào hàng ngũ chỉ với một lời nói dối kia chứ? Giờ chẳng những mạng mình mất, mà còn liên luỵ tới Tạng Cẩu. Hồ Phiêu Hương ơi là Hồ Phiêu Hương, mày đúng là chẳng được cái tích sự gì hết. ]
“ Không sao chứ? ”
“ Chân hơi tê thôi… ”
Tạng Cẩu cắn chặt răng, mắt cụp xuống. Nó chẳng còn hi vọng gì vào việc được tha mạng cả. Đến anh kết nghĩa của nó là Liễu Tử Tiêm còn chẳng nói lời nào thì trong trướng này có tên gia tướng nào chịu tha cho Tạng Cẩu đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!