Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 30: Hồi tám (3)
Có thể thấy trận địa mai phục của quân Minh đã gần như vô hiệu hoá cánh quân tập kích của nhà Hồ.
Lại nói chuyện Hồ Xạ, Hồ Đỗ…
Bọn họ đứng trên mũi thuyền, ánh mắt trực chỉ Minh doanh mà trong lòng nhớ lại những gì Hồ Nguyên Trừng đã căn dặn, lòng thầm nghĩ hẳn sắp có sự bất tường gì đây. Quả nhiên, chẳng phải chờ bao lâu, tiếng tù và thúc quân đã dồn dập vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
“ Không phải tù quân ta. ”
Trần Đĩnh thấp giọng nói, ánh mắt y nghiêm nghị và sắc lạnh. Thanh gươm nằm im trong vỏ gỗ bên eo, ai mẫn cảm còn mơ hồ cảm nhận được cái lạnh của nước thép.
“ Toàn quân tiến về phía trước! ”
Hồ Xạ biết tả tướng quốc đã đoán đúng hướng đi của quân Minh, trong lòng nể phục bội phần. Y lập tức hạ lệnh cho toàn quân dấn tới trước, tranh thủ toàn lực công doanh lúc quân địch phải phân tán lực lượng đi rải mai phục.
Vượt qua sóng nước, mấy trăm chiếc thuyền nhỏ hướng thẳng vào doanh trại quân Minh. Quân thủ trại nhác thấy bóng binh nhà Hồ, vội vàng đốt lửa báo hiệu. Hồ Xạ trông ánh lửa bốc lên xa xa, trong lòng thoáng có một dự cảm chẳng lành. Song y biết không thể chần chừ thêm, bèn cho quân dùng số Thần Cơ sang pháo ít ỏi mang theo được nã đạn vào Minh doanh.
Mặt đất như bị lật ngược, lều trại như cây nấm bị chấn lực bứng gốc, quăng quật khắp nơi. Trong doanh trướng, chẳng còn cái gì nguyên vẹn. Đoàn thuyền dội pháo trong khoảng thời gian nửa chung trà mới dừng lại.
Hồ Xạ dẫn đầu nhảy xuống khỏi thuyền, Trần Đĩnh và quân sĩ theo sát phía sau, chực chỉ quân doanh nhà Minh. Xa xa, Hồ Đỗ và cánh quân của mình cũng đang làm điều tương tự.
Quân Hồ vừa nhảy khỏi thuyền đã hộc tốc lao về phía trại Minh. Dẫn đầu là toán quân khiêng mộc che chắn, rồi mới tới các chủng binh sĩ khác. Hồ Xạ cố tình để chừng năm ngàn quân lại thuyền. Lệnh họ hễ thấy động dùng sang pháo bắn yểm hộ cho đại quân tiếp cận thành giặc.
Lớp rào gỗ bị chặt tung lấy đường, quân tướng nhà Hồ túa thẳng vào địch doanh, ai nấy đều dớn dác nhìn quanh đề phòng. Họ mường tượng ra trong đầu mình hình ảnh của một trận khổ chiến. Họ chờ đợi một rừng mác xồ tới, một cơn mưa tên ập lại hay một trận bão đạn xả thẳng vào mặt đại quân.
Nhưng…
Im lặng tuyệt đối.
Đáp lại quân tướng nhà Hồ chỉ có cái lặng câm đến không tưởng. Suốt một góc phía nam rặt những lều vải nằm lăn lóc khắp nơi. Căng mắt ra tìm cũng chỉ thấy được lác đác vài ba thương binh người Minh nằm trong đống đất mới bị xới tung, rên rỉ.
Trái tim trong ngực Hồ Xạ bắt đầu gia tốc. Y đánh hơi thấy có gì bất thường trong doanh trướng quân Minh:
[ Khắp một vùng doanh trướng rộng lớn mà bóng địch chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thật đáng ngờ làm sao. ]
Hồ Đỗ hai tay nắm hai thanh việt lớn, đề khí mà chạy. Cứ một bước của y dài bằng bốn năm bước chạy của thường nhân nên chẳng mấy chốc đã xộc thẳng đến soái doanh ở trung tâm. Trên đường, y dẫn quân vượt qua không biết cơ man nào là lều trại, song không hề có một bóng người.
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến soái trướng của quân Minh. Hồ Đỗ nheo mắt mà nhìn, phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa doanh trại. Bộ kim giáp ánh lên nắng vàng, càng thêm uy vũ. Cây siêu dài nắm chắc trong tay, lưỡi thép như hãy còn vương mùi máu.
“ Mộc Thanh!! Nộp mạng đây! ”
Hồ Đỗ thấy kẻ địch, máu lại nóng lên. Y tung mình tới, song việt vung xuống đầu địch, uy thế khác nào núi sạt đất long?
Xoạc!!!
Một tiếng giòn khô khốc vang lên, lưỡi việt của Hồ Đỗ lẹm toác cả kim khôi. Đà đi vẫn chưa dứt, trọng lực kéo hai lưỡi việt xuống đến non nửa bộ giáp, khiến nửa trên kim giáp toẽ làm ba mới chịu dừng lại.
Song, không hề có máu tươi toé ra…
Trái lại, lả tả bay trước mặt Hồ Đỗ là cả một trời rơm rạ. Một cục rơm tròn tròn bị tiện làm ba mảnh rơi xuống dưới chân y. Mộc Thạnh đứng trước soái trướng chỉ là một con bù nhìn.
Hồ Đỗ tức mình vận sức, giật mạnh hai thanh việt ra hai bên. Con bù nhìn và bộ giáp bị y xé bung từ chính giữa, hoàn toàn biến dạng.
“ Thằng khốn họ Mộc, con thỏ đế! Ra đây cho tao!! ”
Hồ Đỗ gào lên, vác việt cày thẳng vào doanh trướng. Đôi mắt beo của y trợn tròn xoe, nhớn nhác nhìn quanh tìm kiếm kẻ thù. Song chẳng có một ai hết. Trong soái trướng, ngoại trừ bàn ghế đổ nghiêng ngã ngả ra thì không có lấy dù chỉ một con chuột.
Y tức giận vung việt bửa một phát thật mạnh, chém vụn luôn cái bàn tre gần nhất. Nói đoạn, Hồ Đỗ phất áo choàng định bỏ đi.
Nhưng rồi… y chợt khựng lại, mồm tự lẩm bẩm mấy câu. Có lẽ do trong doanh trại quân địch quá yên ắng, nên y đã tự độc thoại luôn cho đỡ căng thẳng.
“ Tả tướng quốc dặn là doanh trống thì đừng vào. Mình và Hồ Xạ chia làm hai hướng đột kích, nhưng xới tung cả nửa cái doanh trại lên chẳng thấy bóng ma nào hết. Không được! Có gì đó không đúng ở đây. ”
Hồ Đỗ vò vò tóc, mũ giáp lệch nghiêng ra trước.
Thế rồi, một cơn gió chợt luồn qua sau gáy. Hồ Đỗ giật mình, quay ngắt ra sau. Té ra chỉ là vải lều bị rách làm gió lọt vào, chứ không có tên nào mai phục trong chỗ tối như y tưởng. Hồ Đỗ chặc lưỡi, tự chửi mình thần hồn nát thần tính.
Chính vào cái lúc ấy, có một vật mỏng dính, hơi vàng thu hút sự chú ý của y. Là một mảnh giấy! Cơn gió thổi vào đúng lúc khiến nó thoáng lay động, bay về phía y. Chất giấy ngày xưa thô nhám và vàng, khá giống màu đất. Lúc xộc vào soái trướng, Hồ Đỗ đang cáu nên không chú ý tới nó.
Y thổi một hơi, khiến đám đất bám lên mảnh giấy bay hết đi để lộ ra hình vẽ một vùng sông nước. Hoá ra là một tấm địa đồ. Cứ nhìn vị trí và hướng các nhánh sông chảy thì nơi được vẽ lại trên mảnh giấy này chính là Hàm Tử quan chứ không đâu khác.
Hình vuông lớn nằm ở bờ bắc sông, Hồ Đỗ đoán ấy là doanh trại của quân Minh. Còn hình tam giác đỏ phía nam kia thì chắc chắn là quân doanh nhà Hồ rồi. Cánh rừng phía tây được khoanh tròn.
Có một đường kẻ mảnh đi ra từ quân doanh của giặc Minh, xuyên qua khu rừng phía tây rồi dừng lại ở bờ nam. Phía trên còn viết rõ hai chữ “ cướp doanh ”.
“ Hỏng bét!! Chúng bỏ quân doanh tập kích trại ta. Đám giặc này gian xảo thật. ”
Đỗ chạy vội khỏi lều, đề khí hét vang ba lần. Tiếng y oang oang như chuông đồng, sĩ tốt Đại Ngu trong bán kính năm dặm ai cũng nghe được. Tuy làm thế e rằng đánh rắn động cỏ khiến địch có chuẩn bị, song lúc này Hồ Đỗ cũng chẳng lo được nhiều như thế.
Binh sĩ biết rằng tướng quân gọi khẩn, bèn vội vã kết đội chạy theo hướng có âm thanh. Chỉ mất có một khắc, hơn ba ngàn binh tướng đã chạy tới, sẵn sàng đợi lệnh. Số khác vì toả đi khá xa chưa kịp tập hợp, song cũng đang nhanh chóng hướng về nơi Hồ Đỗ đang đứng.
Hồ Đỗ nói, giọng gấp gáp.
“ Anh em nào nhanh chân nhất, mang tờ giấy này đến cho Hồ Xạ tướng quân, y tự biết sẽ phải làm gì. Số còn lại mau theo ta giết địch. ”
Binh sĩ dạ ran một tiếng, sau đó gần ba ngàn người rục rịch tiến về phía tây. Hồ Xạ băng băng vác song việt chạy trước dẫn đầu nhánh quân, lòng như có lửa đốt.
[ Té ra ngay từ đầu giặc đã không có ý định thủ trại, mà muốn sống còn với ta trận này. Mình và Hồ Xạ chủ quan quá. Tại sao không ngờ tới chiêu này của Trương Phụ ngay từ lúc y đặt phục binh ám hại quân ta kia chứ? ]
Y dẫn quân theo cửa tây Minh doanh xông ra, cứ men theo dòng nước mà đi. Chẳng mấy chốc đã gặp được chiến thuyền Cổ Lâu của quân đồng minh neo ở hai bờ sông.
Hồ Đỗ cao giọng gọi, nhưng không có tiếng đáp lời.
Quân Hồ liên tiếp trúng mai phục, sĩ khí uể oải. Các bách hộ Đại Ngu không còn cách nào khác phải cho thuyền xuôi dòng tiếp để tránh sự truy kích của địch. Song, họ cũng không dám khinh suất tiếp cận quá gần địch doanh, thế nên đành bỏ thuyền lẩn vào rừng trốn trước, rồi từ từ tìm cách hội họp với nhau.
Hồ Đỗ dẫn quân đi thêm nửa dặm thì bắt gặp một cánh tàn binh nhà Hồ.
Binh sĩ thua trận phải trốn chui trốn lủi khác nào con chuột chạy qua đường. Nay gặp được người mình, chẳng ít người mừng đến nỗi kìm không được hai dòng lệ.
Hồ Đỗ hỏi han vài câu trấn an quân tâm. Y cúi xuống cùng quân y băng bó vết thương cho thương binh, lại dặn:
“ Ta đây đang chui đầu vào chỗ chết, đáng lẽ không nên liên luỵ mọi người. Song doanh ta đang trong hiểm cảnh trên đe dưới búa, không dám trễ nải. Lát nữa mọi người cứ men theo dấu chân đại quân mà đi, ắt gặp được Hồ Xạ. Y nhanh trí hơn ta, sẽ an bài mọi người an toàn. ”
Sơ cứu cho người cuối cùng, Đỗ đứng vụt dậy, song việt vắt chéo sau lưng. Bóng lưng y hắt lên đất, dưới cái nắng đang tàn bất giác trở nên sao mà cao và thế rộng. Đoàn thương binh thấy y quả quyết, tròng mắt ai nấy đều đỏ lên:
“ Nếu tướng quân không chê đám người chúng ta vướng tay cản chân, xin được góp một phần sức lực. Chỉ mong sau khi chúng ta chết rồi, vợ dại con thơ được các vị trên cao đoái hoài đôi chút, để hàng năm bên mồ phảng chút khói hương. ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!