Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi - Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi


Chương 369: Hồi hai mươi chín (14)


Đoàn Công Uẩn ngó Hàn Than một cái, không nói gì cả. Nhưng ánh mắt lóe lên đầy vẻ bất hảo khiến Nguyệt Ma không khỏi lạnh người. Y thấy thế, lại nghía sang sư tỷ một cái bụng cười thầm:

[ Bà sư tỷ hờ này của mình thế mà tài, trong cái lúc này mà vẫn có thì giờ ngó xem người ta đẹp hay xấu được. ]

Đoàn Công Uẩn nhún vai, lại nói với thánh nữ rằng:

“ Cô thấy đấy, tôi thân là sư đệ, bối phận kém hơn, không tiện khuyên ngăn can gián. Nếu sư tỷ tôi đã quyết thì đành thôi vậy, không trao đổi tù binh nữa. ”

Nói đoạn lại đưa hai ngón tay, nhứ hờ vào mạng che mặt của Hàn Than. Y thị từ trước đến nay hành tẩu giang hồ tuy mang tiếng là ma nữ nhưng thủ thân như mai, đến giờ vẫn là thân băng thanh ngọc khiết, đến giờ vẫn chưa từng bị ai chọc gheo sàm sỡ thế bao giờ. Nay Đoàn Công Uẩn thái độ ngả ngớn, động tác lớn mật, khiến y thị vừa tủi vừa tức đến phát nghẹn, mặt đỏ thấu lên như mặt gà chọi.

Ba người Thị Nghi tuy xót chị thương em, hận y thấu xương nhưng võ nghệ không bằng, chẳng làm gì nổi. Nếu bây giờ lỗ mãng xông tới, cứu được người hay không còn chưa biết, rủi y bẻ cổ Hàn Than, hoặc bản thân bị bắt, thì thánh nữ lại càng bất lợi. Nên cả ba chỉ đành chôn chân tại chỗ, cắn răng ghé tai thánh nữ mà giải thích rằng một nam một nữ kia thực chất đang trêu đùa bốn người bọn họ mà thôi. Bấy giờ thánh nữ mới vỡ ra, nàng bình thường lạnh nhạt lãnh cảm, bây giờ cũng thấy mặt đỏ tai hồng. Song thánh nữ dù sao cũng không phải kẻ tầm thường. Nàng ta chỉ nhẹ hô hấp một cái, tâm tình đang nổi sóng lại trở lại bình thường. Chỉ thấy nàng ta khẽ nhích chân, nói:

“ Nếu đã không muốn đi, giữ lại đôi chân này có ích gì. ”

Lại nghe xoạt một tiếng, thanh gươm kỳ quái đã rời vỏ.

Đoàn Công Uẩn đảo mắt một cái, tay đang để không hơi run run như muốn đưa lên, nhưng lại thôi. Y đoán được phản ứng của Nguyệt Ma, nên mới cố tình dùng nội lực khóa lại huyệt đạo của nàng ta. Bằng không, để Hàn Than nhởn nhơ, e là y thị đã tự đoạn kinh mạch để không phải làm gánh nặng của tam ma và thánh nữ. Thành thử, Đoàn Công Uẩn biết rõ có đe dọa cũng vô dụng, chẳng nhẽ dọa người đang muốn tự tử sẽ giết y thị? Huống chi nếu thực sự giết Nguyệt Ma, vả mặt thánh nữ, thì chỉ e Tuyệt Tình điện sẽ khai chiến với phái Hy Cương. Đây là điều y không muốn thấy tẹo nào.

Nhưng Nguyễn Hạ Băng không giống Hàn Than. Nàng chỉ muốn trêu chọc một chút, không thực sự muốn táng mạng ở đây tí nào.

Đoàn Công Uẩn hít một hơi, đoạn đẩy một cái vào lưng Hàn Than:

“ Đi đi. ”

Cái đẩy này vừa hay điểm vào huyệt ngứa của Nguyệt Ma, khiến y thị vừa đi người vừa run lên từng cơn, eo cứ uốn éo, bước chân lúc xiên trái lúc xẹo phải, trông vừa quái dị vừa buồn cười.

Nguyễn Hạ Băng vừa thấy Đoàn Công Uẩn đẩy Hàn Than ra đã đứng lên toan chạy, nhưng thánh nữ đã xoay đốc kiếm đánh vào huyệt cười, khiến cô nàng cứ vừa đi vừa gập bụng cười sằng sặc mãi không thôi.

Đoàn Công Uẩn và thánh nữ đồng thời đỡ người của phe mình, rồi đều thử giải huyệt, nhưng đều hoài công cả. Bấy giờ, hai người đều nhận ra, té ra con bài chưa lật của song phương đều là thủ pháp điểm huyệt độc môn người ngoài không biết cách giải. Lúc này Đoàn Công Uẩn chỉ có nước phẩy tay, cười mà rằng:

“ Thánh cô quả thực là cao tay. ”

Mồm nói, tay đã điểm vào huyệt ngủ của Nguyễn Hạ Băng. Cô nàng chỉ kịp kêu á một tiếng, hai mí mắt đã nặng chịch, ngất lịm đi không biết gì nữa.

Thánh nữ thấy hành vi ấy, bắt đầu ngờ vực trong lòng, song vẫn đáp gọn lỏn:

“ Quá khen. ”

Nàng lại nhìn Hàn Than đang run rẩy bên cạnh, mắt quét về phía Đoàn Công Uẩn và Nguyễn Hạ Băng một cái, lại nói:

“ Không biết thiếu hiệp muốn nói gì? ”

Đoàn Công Uẩn chặc lưỡi khen thầm, lại bảo:

“ Chuyện này không tiện để sư tỷ tôi biết, tránh y thị lại nói linh tinh với người trong phái. ”

Y nói đến đây bỗng vung tay, tung một hòn sỏi vào giải huyệt ngứa cho Hàn Than. Tức thì cô nàng thấy cả người thư thái, cái cảm giác toàn thân có hàng ngàn con kiến bò lổn nhổn biến mất cả. Y thị bèn đứng thẳng dậy, phủi lại nếp áo, lườm Đoàn Công Uẩn một cái thật dài.

Đoàn Công Uẩn nhún vai, coi như không thấy. Y hất đầu về phía thánh nữ, nói:

“ Tôi đã giải huyệt ngứa cho cô này, thế chắc đủ thành ý rồi chứ? ”

Thánh nữ gật đầu, khoanh tay thu kiếm, cũng giải huyệt cười cho Nguyễn Hạ Băng. Mất công một lát nữa nàng ta tỉnh, lại tiếp tục cười như nắc nẻ thì người ta chửi là điên. Nói đoạn thánh nữ chợt lên tiếng:

“ Nói! ”

Đoàn Công Uẩn bèn cười:

“ Không biết thánh cô đã từng nghe đến Tứ Ngưu Ngũ Mã chưa? ”

Thánh nữ cau mày, hỏi:

“ Ý là sao? ”

Thị Nghi bèn nói:

“ Thưa thánh cô, gần đây quần hào nổi dậy kháng Minh rất đông. Trong đó ở Hạ Hồng có Trịnh Công Chứng và Lê Hành, Phạm Thiện ở Tân Minh là cưỡi trâu ra trận. Cộng thêm chiến thần Đinh Lễ từng đầu quân cho Hậu Trần nữa là đủ bốn con trâu, hợp xưng là Tứ Ngưu. Gọi chung như vậy chứ trâu của ba người kia không thể bì được với trâu thần Đại Thắng của chiến thần. ”

Hai Nhị Khanh bèn tiếp:

“ Ngũ Mã là thế lực dưới trướng của năm người Nguyễn Đặc ở Khoái Châu, Nguyễn Đa Cấu và Trần Nhuế ở Hoàng Giang, thổ tù Lạng Sơn Bế Thuấn, lại có tên Trần Thiên Lại cát cứ vùng Thiên Trường nữa là năm. ”

Thánh nữ gật đầu, lại liếc Đoàn Công Uẩn, lạnh giọng:

“ Ra là gian tế. ”

Chỉ thấy người nọ nhếch mép cười nhạt, hơi cúi người, nói:

“ Thánh cô thứ cho thân phận tôi đây đặc thù, ở phái Hy Cương này vốn là có lòng riêng, không tiện nói ra mình hầu ai kẻo chủ tôi phải vạ. Hôm trước đắc tội với thánh cô cũng là hiểu nhầm cả. ”

Thánh nữ nghe y giải thích, cũng đã xuôi xuôi. Nếu là tử sĩ trung thành của Tứ Ngưu Ngũ Mã cài vào phái Hy Cương thì cũng giải thích được tại sao y có võ công cao cường chỉ dưới Tạ Cổ Tùng như thế lại cam chịu làm một đệ tử nhỏ nhoi. Chỉ là không biết y đang nhắm tới thứ gì… Còn nguyên nhân tại sao y lại cứu Bạch Thanh Lâu và Trần Liên Hoa thì cô nàng không tiện dò hỏi. Thân là gian tế, ai chẳng có chuyện khó mà nói ra?

Đoàn Công Uẩn đảo mắt như điện, nói:

“ Không giấu gì thánh nữ, bây giờ hào kiệt nước ta cứ chia năm xẻ bảy, chưa đánh quân Minh thì đã tự tranh làm chủ đến người chết ta sống. Chủ tôi thấy thế, tự hỏi phải làm thế nào thống nhất được các lộ anh hùng, mới có thể đánh bại giặc Minh hung ác. ”

Y ngừng một chốc, chờ, quả nhiên Hàn Than đã lên tiếng hỏi:

“ Chủ nhà ngươi cũng muốn chiếm kiếm Thuận Thiên? ”

Buột miệng chưa hết câu thì đã bị thánh nữ liếc một cái, nàng ta bèn im lặng.

Thánh nữ lạnh giọng:

“ Y giết được Tạng Cẩu, nếu muốn sớm đã độc chiếm kiếm thần. Không cần trà trộn vào phái Hy Cương làm chi cả. ”

Đoàn Công Uẩn cười nhạt mà gạt đi, bảo rằng:

“ Kiếm Thuận Thiên mà tên phản tặc Tạng Cẩu mang về, ai biết được là đồ thật hay của giả đây? Nhưng phái Hy Cương thì lại có một thứ, tuy uy vọng kém hơn kiếm báu, nhưng thiết tưởng cũng có thể thay thế được để mà hiệu lệnh quần hùng. Đến lúc ấy, hi vọng thánh cô có thể nể mặt trợ giúp tôi một tay, đoạt được bảo vật, chủ tôi ắt sẽ hết lời tạ ơn thánh chủ. ”

Tuy là y mồm năm miệng mười, ăn nói trơn như mỡ, nhưng những gì y nói ra quả thực khiến kẻ có dã tâm động lòng. Mà Tuyệt Tình điện thực ra cũng nuôi chí lớn, bằng không cũng chẳng đến tận Sơn Vi tranh chấp kiếm Thuận Thiên làm gì.

“ Nói ra nghe thử. ”

Thánh nữ rốt cuộc cũng lên tiếng.

Xem ra, nàng ta cũng tò mò muốn biết bảo vật có thể thay thế kiếm Thuận Thiên để ra lệnh cho quần hùng, hợp nhất các lộ nghĩa binh kháng Minh về một nhà.

Đoàn Công Uẩn cười cười, chậm rãi đọc:

“ Đao báu Tượng Nha. ”

Nhắc đến Tượng Nha, thì phải nhắc đến chủ nhân đầu tiên của nó: nữ tướng Triệu Thị Trinh.

Thưở ấy là lúc nhà Hán mạt vận, ba nước Ngụy Thục Ngô tạo thành thế chân vạc ở Trung Quốc. Khi ấy Đại Việt là quận Giao Chỉ, nằm dưới quyền quản hạt của nước Ngô. Bà Triệu có hùng tâm muốn lật đổ ách đô hộ, ngặt nỗi không biết bắt đầu thế nào. Một hôm tinh sương anh trai bà là Triệu Quốc Đạt khuyên rằng nên lên quả núi bây giờ là núi Nghĩa Lĩnh cầu khẩn chư vị quốc tổ chỉ cho đường sáng.

Hương vừa tàn thì từ trong rừng sâu xuất hiện một con voi trắng mắt đỏ, hung dữ vô cùng, xé cây mà xông tới chỗ Bà Triệu. Nữ tướng là người tài cao bắc đẩu, rành nghề côn quyền cung kiếm còn hơn cả đàn ông. Bà quần thảo với con voi suốt bảy ngày bảy đêm, lách cây luồn bụi mà né, lại dùng tên nỏ và ná vải đánh trả. Đến sáng ngày thứ tám thì cả người lẫn thú đều mệt lả, Bà Triệu chém đứt một cái ngà voi, còn con voi dẫm nát một cánh tay của bà.

Nhưng từ ấy voi ta thần phục, thành thú chiến của Triệu Thị Trinh. Huyền thoại voi trắng một ngà lưu truyền trong dân gian cũng từ đó mà ra. Triệu Thị Trinh tuy mất một tay, nhưng được ngà quý, cho là điềm lành, bèn bảo thợ giỏi đẽo gọt, pha thêm đồng đen sắt quý vào, lấy cái ngà làm lõi, đúc thành thanh đao ngà. Đao cùn nhưng nặng đến gần trăm cân, đánh vào người thì nát giáp tan xương, khiến quân Ngô hãi sợ, gọi là Tượng Nha.

Bà Triệu lúc mới rèn được đao cũng không dùng nổi, bèn nghĩ ra cách đeo hai quả sắt nặng ở cổ, mặc áo chẽn bằng sắc đặc dày cộm, tay chân đều đeo mấy vòng sắt nặng liền, cốt để luyện thêm khí lực. Qua mấy năm thì vung đao Tượng Nha tự nhiên như người ta cầm quạt lông, bay nhảy không khác gì hoẵng giữa đồng cỏ, tung hoành chiến trường khiến kẻ khác thấy mà phát lạnh. Nhưng trong lúc bà luyện tập, có đánh mấy trận, bị người khác trông được từ xa, thấy hai quả nặng dài đến hơn ba thước treo ở cổ lại tưởng nhầm là bộ ngực. Từ ấy mới có truyền văn rằng Triệu Quốc Trinh vú dài ba thước như huyền sử.

Chuyện xưa chỉ có như thế…

Nhưng nay thánh nữ nghe Đoàn Công Uẩn kể rằng đao Tượng Nha nằm trong tay phái Hy Cương, bất giác nghĩ thầm:

[ Lòng sư phụ mang chí lớn muốn học Bà Trưng Bà Triệu, nhưng thời này khinh nữ trọng nam, thân gái hô khản giọng không ai hưởng ứng. Nay đã chiếm được đàn của Trưng Vương, nếu có cả đao của Triệu tướng thì lo gì người ta không phục? ]

Bèn hỏi Đoàn Công Uẩn định bao giờ thì ra tay. Gã họ Đoàn cười mà rằng:

“ Mấy ngày nữa đợi quần hùng tụ hội, Tạ Cổ Tùng sẽ đưa kiếm Thuận Thiên ra cho anh hùng các phái định đoạt chủ nhân của nó. Thời buổi này ai chẳng muốn ăn trốc ngồi trên, chẳng ai chịu ai đâu, thể nào cũng phải dùng võ mà tranh đoạt. Khi ấy hai ta liên thủ, đến lúc cuối cùng thánh cô đánh bại tôi, lại đòi Tạ Cổ Tùng đổi kiếm báu lấy đao ngà thì kiểu gì cũng xong. ”

Thánh nữ nghe xong, chỏ tay vào cây sấu mọc gần đấy, nói:

“ Nếu có chuyện cần gặp, đến cái cây đó buộc chỉ đỏ vào cành cây. Hôm sau giờ Tý quay lại chờ. ”

Nói rồi gọi cả bốn ma cùng về theo.

Đoàn Công Uẩn giải huyệt ngủ cho Nguyễn Hạ Băng, lại lấy nước sông vẩy vào mặt nàng ta cho tỉnh hẳn. Bấy giờ y mới cười mà bảo:

“ Sư tỷ, dậy thôi. Ngủ ở đây muỗi nó cắn cho không ra hình thù nhân dạng gì nữa đâu. ”

Nguyễn Hạ Băng ậm à một chốc, rồi sực tỉnh, mồm năm miệng mười chửi thánh nữ hạ thủ bất ngờ khiến mình không kịp trở tay. Lại trách móc Đoàn Công Uẩn một hồi, y cũng không để trong lòng.

Hai đoàn người cùng rời khỏi bờ sông, nhưng ai cũng có tính toán của riêng mình.

Kiếm Thuận Thiên vừa xuất hiện, nay lại có một thanh Tượng Nha, e rằng con sóng cồn thật sự hãy còn ở phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN