Ta đẩy cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Thôi Chi Ý núp trong phòng, để mở một khe cửa nhỏ lén lút nhìn ta, Tạ Từ thì lại quang minh chính đại ngồi trên đầu tường trong viện.
Đã nhiều năm như vậy, tật xấu thích trèo tường của hắn vẫn không hề thay đổi.
Hôm nay ta quên bảo Tiểu Quỳnh nhặt lại cây gậy sắt làm rơi trong chủ viện, không thì ta đã dùng nó đánh hắn ngã xuống đất rồi.
Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, lập tức nhảy xuống đất.
Hắn chăm chú nhìn ta, cả hai đứng đối diện nhau.
Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vừa toan đóng cửa sổ, hắn lại giữ chặt lấy tay ta.
Ta nhìn về phía căn phòng cửa còn khép hờ của Chi Ý.
“Chi Chi còn chưa ngủ, ta qua xem muội ấy chút.”
Tạ Từ lập tức nói: “Ta sẽ đóng cửa giúp nàng, tiểu hài tử không nên lén lút xen vào chuyện của người lớn, không ngủ đủ coi chừng không cao lên được.”
Ta nhìn hắn đầy ẩn ý: “Chi Chi bằng tuổi ta đấy nhé.”
Tạ Từ gãi đầu: “Quên mất. Nhưng cơ thể mười sáu tuổi này của nàng cũng chẳng khác nào hài tử mười hai mười ba, chứng tỏ chính nàng cũng không ngủ đúng giờ, để ta đi đóng cửa.”
Tạ Từ đi tới trước cửa, lớp đất quanh đó bỗng nhiên cuồn cuộn xuất hiện đủ loại độc trùng.
Tạ Từ lạnh cả gáy: “Thôi, chọc không nổi.”
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ta đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tạ Từ, đến khi ta với ngươi thành thân rồi, ta có thể đưa Chi Chi vào phủ cùng luôn được không?”
Tạ Từ sững sờ nhìn ta, rồi lại quay qua phía cửa phòng Thôi Chi Ý, vẻ mặt như bị sét đánh: “Không được không được, Thôi Gia Ý, ta chỉ thích mình nàng.”
“Thêm một người không được, thiếu một người cũng không được.”
Ta lạnh lùng cầm hộp phấn trên tay ném vào người hắn: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả?”
Tạ Từ nhanh nhẹn né tránh, nhưng nửa hộp phấn vẫn bám đầy mặt hắn.
Hắn đưa tay, quẹt ít phấn trên mặt cho vào miệng.
Tạ Từ nghiêm túc nói: “Phấn của Gia Gia cũng rất ngọt.”
Ta giận tới mức đóng cửa sổ.
Đồ lưu manh.
Lúc ta ngủ say, đột nhiên phát hiện có bóng người đứng ở đầu giường.
Ta sợ tới mức tim như ngừng đập.
Thôi Chi Ý không ngủ được, chạy qua phòng ta.
Ta đốt nến, thấy mặt Thôi Chi Ý đang hưng phấn đứng đối diện mình.
“Sao muội còn chưa ngủ?”
Thôi Chi Ý: Muội thấy, cái tên đầu ngựa kia có thể làm tỷ phu của muội.
Ta: “?”
Thôi Chi Ý: Ta vẫn luôn thấy tỷ tỷ rất giống nhân vật mà ta thích nhất trong thoại bản, ban đầu ta thấy hắn chẳng có gì tốt, nhưng giờ lại phát hiện hắn cũng rất có năng lực.
Ta: “Là thoại bản nào?”
Thôi Chi Ý giơ một quyển sách bìa cứng ra trước mặt ta như đang dâng hiến vật quý.
Ta thấy tên sách trên bìa: “Vương phi lạnh lùng xinh đẹp: Vương gia bá đạo theo đuổi không tha”.
Ngón tay muội ấy cử động linh hoạt: Dù tên đầu ngựa đó giờ mới chỉ là một hầu gia, nhưng hầu gia vẫn có thể thăng chức thành Vương gia đúng không? Vậy đợi khi nào hắn thành Vương gia, tỷ tỷ có thể gả cho hắn rồi.
Ta cố đè gân xanh trên trán xuống: “Thôi Chi Ý! Không được thức đêm, mau đi ngủ đi!”