Ngoại trừ việc có vài hành vi của muội ấy hơi quái dị.
Sở thích lớn nhất của Thôi Chi Ý là chơi bùn.
Có khuyên cỡ nào cũng không chịu bỏ.
Đến tối là muội ấy lập tức chui vào phòng, ngoại trừ ta thì không mở cửa cho ai nữa.
Tiểu Quỳnh đã cáo trạng rất nhiều lần.
Ta chỉ mỉm cười, để mặc muội ấy.
Muội ấy là muội muội của ta, ta muốn bảo vệ muội ấy, để muội ấy muốn làm gì thì làm.
Ta luôn dặn dò đám người hầu trong viện rằng phải đối xử với nhị tiểu thư như đối xử với ta.
Ta có thể quản lý được người trong tiểu viện mình, nhưng lại chẳng thể quản được bên ngoài.
Hôm nay, Thôi Chi Ý ra ngoài đi dạo, tới tận tối vẫn chưa về.
Tới khi ta tìm được thì toàn thân muội ấy đã toàn bùn đất và thương tích.
Ta hỏi muội ấy là ai làm, Thôi Chi Ý chỉ tủi thân khóc nức nở.
“Đúng là một ách nữ phiền phức.” Ta trừng mắt nhìn muội ấy: “Đã bảo muội phải nghe lời mà, là ai dám bắt nạt muội?”
Muội ấy thấy bị ta mắng thì há to mồm mà gào khóc.
Ta cũng hết cách, đành phải nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, không mắng muội nữa.”