Mẫu thân ngồi cạnh đầu giường, đôi mắt đẫm lệ.
“Gia Gia, con thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Ta đỡ ngực ngồi dậy, lồ ng ngực đau nhói.
Ta nắm chặt tay mẫu thân: “Mẫu thân, ta không sao.”
Nước mắt mẫu thân bỗng chốc rơi xuống, từng giọt nóng hổi nhỏ lên mu bàn tay ta: “Gia Ý, con nói thật cho mẫu thân biết đi, có phải con thấy khó chịu khi chúng ta dẫn Chi Ý về không? Gia Ý, từ nhỏ con đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ta với phụ thân con lúc nào cũng tự hào. Dù con không phải con ruột của mẫu thân, nhưng trong lòng ta, con mãi mãi là nữ nhi của ta, không ai có thể bắt nạt con.”
“Con đã bị bệnh từ nhỏ, vừa mới ổn định được chút, sao đang yên đang lành lại ngất xỉu được chứ? Mẫu thân biết con không muốn khiến mẫu thân phải khó xử, mới đối xử tốt với Chi Ý như vậy. Con cũng thật là, chẳng bao giờ bộc lộ tâm sự gì cả, dù có tủi thân cỡ nào đi nữa cũng chỉ biết giấu trong lòng.”
“Chi Ý, không hiểu lễ nghĩa, ở cạnh con sẽ làm con buồn bực không vui. Mẫu thân lập tức sai người tới biệt viện ở phố Tây dọn dẹp, để Chi Ý qua đó ở…”
“Mẫu thân!”
“Sao người cứ như vậy chứ? Ta biết phụ thân mẫu thân luôn yêu thương ta hết mực, nhưng Chi Chi mới là đích nữ của người mà, tất nhiên ta cũng muốn xem muội ấy như muội muội. Từ nhỏ trong nhà đã chẳng có ai bầu bạn với ta, giờ Chi Chi ở đây, ta vui mừng còn không hết. Muội ấy chỉ vừa mới được đón về phủ, khó tránh khỏi việc chưa kịp thích nghi. Chi Chi là đứa trẻ ngoan, ta cứ từ từ dạy dỗ muội ấy.”
Ta vội vàng đáp, nói nhanh quá nên lập tức che miệng ho khan mấy tiếng.
Đôi mắt mẫu thân phiếm hồng, vội vã đáp: “Được rồi, mẫu thân biết rồi, biết rồi.”
“Gia Ý, con cứ yên tâm, dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi nữa, con vẫn mãi là nữ nhi của mẫu thân. Năm đó phụ thân con vô tình bỏ qua một vụ án, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hậu quả của nó lại đặt hết lên con như vậy.” Mẫu thân che mặt, nước mắt tuôn rơi: “Gia Ý, con ngàn vạn lần phải chú ý thân thể, nếu có chỗ nào khó chịu nhất định phải nói cho mẫu thân biết ngay nhé.”
Ta gật đầu để mẫu thân yên tâm.