Hai mắt TCY sáng rực.
“Muội cũng muốn chơi hả? Cứ đi đi.”
Không biết mà có phải do tác dụng của cổ trùn Chi Chi đưa không mà dạo gần đây, sắc mặt ta đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dù vậy, ta cũng chỉ chọn cách ngồi bên cạnh ngắm nhìn mọi người vui đùa.
Muội ấy xoay người nhìn về phía ta, ta xua tay ý bảo: Đi đi.
Mặc dù Thôi Chi Ý không thể nói chuyện, nhưng bản thân muội ấy luôn ngây thơ hồn nhiên, cực kỳ đáng yêu.
Muội ấy vừa đi tới đã nhanh chóng hòa mình vào đám tiểu thư thế gia.
Tiểu thư nhà Thượng thư đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Mọi người nhìn qua, hóa ra trong hốc cây có cả tá con côn trùng giống bọ xít.
Các vị tiểu thư đứng gần lập tức sợ hãi tới trắng mặt, chỉ có Thôi Chi Ý là đôi mắt sáng lên.
Ta lắc đầu với Thôi Chi Ý, muội ấy lập tức ủ rũ.
Thôi Chi Ý rút khăn tay ra, cầm mấy con côn trùng đó rồi ném đi xa.
Từng động tác đều rất thuần thục.
Muội ấy còn vung tay ra hiệu: Bây giờ có thể chơi tiếp được rồi.
Đám tiểu thư thế gia kia nhìn về phía muội ấy, lập tức đổi sang cực kỳ kính nể.
Sau mấy trò chơi, quan hệ của đám quý nữ với Thôi Chi Ý đã thân mật, gần gũi hơn nhiều.
Phụ mẫu vốn lo rằng Chi Chi không hiểu quy củ như vậy, sẽ chỉ biết làm bọn họ mất mặt, mà giờ…
Đám quý nữ kia không có gì làm là lại bắt đầu giở trò với Chi Chi.
Lúc thì bọn họ nhéo má, lúc lại xoa đầu.
Người không biết chút quy củ nào bỗmg nhiên lại biến thành quý nữ danh môn.
Thôi Chi Ý nhìn về phía ta với đôi mắt cầu cứu, ta đành im lặng cúi đầu uống trà.
Suốt ngày chăm sóc tiểu hài tử rất mệt, ta cần phải được nghỉ ngơi.
Tiểu thư nhà Thượng thư còn tặng cho Thôi Chi Ý một cây trâm.
Thôi Chi Ý rất biết nghe lời, hành lễ tạ ơn, nở nụ cười khiến đôi mắt cong lên hình bán nguyệt.
Các vị quý nữ quanh đó lập tức bị dáng vẻ dễ thương ấy làm xịt máu mũi, thét chói tai trong im lặng.
Đúng lúc này, một thiếu nữ trong bộ y phục màu đỏ bước tới chỗ mọi người: “Ô, đây không phải là Thôi Gia Ý sao? Người này là muội muội ngươi? Sao lại không tự giới thiệu vậy? Không nói lời nào? Chẳng lẽ, ngươi câm à?”
Nàng sở hữu vẻ đẹp kiều diễm, bàn tay đưa lên che hờ đôi môi đang cười khẽ.
Trong số các tiểu thư thế gia vọng tộc, người lúc nào cũng đối chọi gay gắt với ta, không ai khác ngoài Phúc Khang quận chúa, Cao Minh Ngọc.
Từ nhỏ, ta với Cao Minh Ngọc đã là đối thủ một mất một còn.
Nàng không phục ta, lại càng ghét bị ta hơn một bậc trong mọi lĩnh vực.
Cuối cùng, vẫn không cách nào phản kháng nổi.
Lúc này, nàng ta rõ ràng đang có ý nhắm vào muội muội kia của ta.
Các quý nữ vẫn chưa có ý định hùa theo nàng như thường ngày, ai cũng đồng loạt hướng ánh mắt an ủi về phía Thôi Chi Ý.
Thôi Chi Ý thì lại làm ra vẻ mặt u ám, bắt đầu vén tay áo lên.
Ta nhạy bén đưa tay ra véo mông muội ấy một cái.
Sau đó dùng tay mà nói chuyện: Bên ngoài không được dùng cổ.
Thôi Chi Ý tủi thân đáp: Tỷ tỷ hung dữ với muội.
Cao Minh Ngọc dám nói xấu Chi Chi, ta chắc chắn sẽ cho nàng ta nếm đủ hậu quả.
Nhưng nếu Thôi Chi Ý dùng cổ thuật ngay trước mặt mọi người, thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Thôi Chi Ý trề môi, đôi mắt đỏ hoe, bắt đầu thể hiện kỹ năng tất sát của mình.
Muội ấy ở ngay trước mặt mọi người bật khóc, khóc thảm thương muốn chết, như tủi thân hết phần thiên hạ vậy.
“Đừng khóc đừng khóc, vị nhị tiểu thư nhà tướng phủ cũng mười sáu tuổi rồi đúng không, sao lại nhỏ gầy thế này chứ, cứ như là muội muội nhà ta vậy.”
“Đúng thế, bật khóc như thế khiến người ta thật đau lòng.”
“Nghe nói từ nhỏ đã bị câm, quận chúa nói như thế khác nào đang xé rách miệng vết thương của người khác.”
Cao Minh Ngọc nghiêm mặt, đột nhiên không biết làm thế nào cho phải.
Hẳn nàng ta cũng không ngờ một người sở hữu trái tim sắt đá như ta lại có một muội muội yếu đuối như thế.
Thôi Chi Ý khóc tới mức làm trái tim người ta tan nát, khiến ai cũng có cảm giác như quận chúa đang ỷ thế hiếp người vậy.
“Ta… ta, ta có nói gì quá đâu? Ngươi khóc cái gì?! Đừng khóc, đừng khóc nữa!”
Cao Minh Ngọc vội vã lau nước mắt cho muội ấy, Thôi Chi Ý lại càng khóc to hơn.
Bộ dạng luống cuống đó của nàng ta trông cực kỳ bất lực.
Cuối cùng, Phúc Khang quận chúa phải dùng hai túi vàng lá mới dỗ muội ấy ngừng khóc được.
Nàng còn không quên đưa tay ra véo má của Thôi Chi Ý một cái.
Ngay khi muội ấy lại trực khóc, nàng ta vội vã nhét thêm một túi vàng lá nữa.
Thôi Chi Ý còn định khóc tiếp.
Cao Minh Ngọc lắc túi tiền của mình: “Hết rồi.”