Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel
Chương 129: Bọn họ xuyên không vô hạn
“Tôi muốn thuê một phòng.” Người nhân viên phục vụ đang cúi mặt ở quầy lễ tân, nghe thấy câu này thì lập tức ngẩng đầu nhìn nhưng vừa nhìn lên thì anh ta liền lộ ra một vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ta nhìn thấy một chàng trai trông có vẻ… hừ, ai thèm quan tâm hắn ta trông ra làm sao chứ? Chủ yếu là quan tâm đến mấy cô gái sau lưng hắn thôi, thật sự là… ôi, những cô nàng con lai xinh đẹp quyến rũ, mái tóc bồng bềnh, khí chất cao ngạo, hơn nữa còn là chị em sinh đôi. Ôi trời ạ, thế mà hắn ta lại có thể dẫn hết bọn họ vào một phòng khách sạn, đúng là kẻ đáng ghét, xứng đáng bị treo lên giàn hỏa thiêu, mãi mãi chịu sự dày vò bởi ngọn lửa thiêu đốt mà.
Không cần nói cũng biết đám người ấy chính là Evanson và Sarah, ngoài ra còn có cả cặp song sinh Eredar. Evanson trông thấy ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù của người nhân viên ấy thì vẫn vô cùng bình thản, bởi vì trên suốt quãng đường đến đây, anh đã phải chịu vô số ánh mắt tương tự như thế rồi nên đã dần cảm thấy quen thuộc.
Do khế ước giữa anh và cặp song sinh Eredar vốn không phải là khế ước chủ tớ, cho nên anh không thể đối xử với họ giống như thủ hạ của mình, không thể dùng phép thuật triệu hồi để kéo họ đến được, thế nên đành phải lái xe chở họ về thôi, nhưng đừng quên chiếc xe ấy của anh vốn là xe đua chỉ dành cho hai người ngồi, hoàn toàn không thể chở hết cả bốn.
Theo ý định ban đầu của Evanson thì muốn cặp song sinh Eredar cố gắng cùng ngồi một ghế, còn các thủ hạ còn lại thì cố gắng chờ sau khi anh về nhà sẽ triệu hồi về, như thế thì sẽ xong chuyện.
Nhưng cặp song sinh Eredar lập tức phản đối, cho rằng hai người cùng ngồi một ghế trông thật chẳng ra làm sao. Những Demon cao cấp như họ sao có thể mất phong độ như vậy? Thế là hai người họ quyết định ngồi lên hai bên cửa xe, đặt chân vào trong thùng xe, tạo ra một dáng ngồi rất ngầu. Ngồi như thế thì ghế phụ lái sẽ còn trống, cho nên Evanson bèn chở luôn cả Sarah về.
Nói thật thì cách ngồi tự tiện này của họ đối với người thường mà nói thì rất nguy hiểm, nhưng cũng lại thu hút rất nhiều ánh nhìn. Từ lúc bắt đầu vào thành phố thì bọn họ nhận được vô số ánh mắt của mọi người, những ánh mắt ấy được chia ra làm ba vẻ: ngưỡng mộ, ghen tị và căm hận.
Ngồi trên một chiếc xe cực ngầu, chở theo những mỹ nhân khiến người ta muốn phạm tội, đã thế lại còn là ba cô, đây rõ ràng là một hình ảnh điển hình của một công tử nhà giàu ăn chơi khoe của.
Trước việc này, Evanson trong lòng nghĩ, hừ, tôi đúng là cũng có chút ăn chơi, nhưng mà khoe của à? Của ở đâu ra mà khoe chứ? Tôi vừa mới phải vét hết tài sản đi, lại còn phải làm không công cho SHIELD suốt một năm đấy có biết không hả?
Tuy nhiên, khi chuẩn bị về đến nhà thì Evanson đột nhiên nhớ ra, căn nhà của anh có vẻ không còn chỗ nữa.
Có gì lạ đâu? Căn nhà mặt tiền dùng để mở tiệm của anh vốn ở được một hai người đã là khá lắm rồi, nhưng giờ trong đó lại chứa đến sáu miệng ăn, nếu nhét thêm hai người này vào nũa thì đúng là… ha ha.
Vả lại hai nữ ma đầu này cũng chẳng phải loại người chịu ở chung phòng với người khác. Thế là, Evanson liền dẫn bọn họ đến một khách sạn lớn nhất gần đó, cũng là một trong những khách sạn hiếm hoi ở khu Brooklyn, đó là khách sạn Julie sang trọng, à không, là một khách sạn nhỏ bên cạnh thôi.
Đùa à? Khách sạn Julie một đêm bốn trăm đô, ai muốn vào chứ Evanson thì không đâu.
Sau khi lấy chìa khóa phòng, mặc kệ người nhân viên kia bỏ chạy vào nhà vệ sinh khóc than cho số phận độc thân của mình, Evanson vội vàng dẫn mấy cô gái vào phòng.
Tổng quan mà nói thì căn phòng này tuy nhỏ nhưng bài trí rất được. Có hai cái giường, nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, một ti vi và điều hòa. Với một khách sạn nhỏ với giá ba mươi đô một đêm thì thế này đã là sang trọng lắm rồi.
“Ta rút lại lời nói trước đó, ngươi không phải có thể là Warlock nghèo nhất mà ta từng gặp.” Sacrolash nhìn một lượt căn phòng rồi nói với Evanson: “Mà ngươi chắc chắn chính là Warlock nghèo nhất mà ta từng gặp.”
“Là Warlock duy nhất ở thế giới này, ta không mong ngươi sẽ có một tòa tháp hay cung điện pháp sư.” Alythess cũng tát thêm gáo nước lạnh: “Nhưng ngươi thế này đúng là quá thảm rồi.”
“E hèm.” Evanson ngượng ngùng ho nhẹ một cái: “Sự nghiệp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, sau này chắc chắn sẽ tốt hơn.” Sau đó anh phẩy tay, cố gắng chuyển sang chủ đề khác bớt xấu hổ hơn: “Để tôi giải thích cho các cô kiến thức cơ bản ở thế giới này, để tránh gây ra phiền phức không đáng có.”
Rất nhiều những bậc tiền bối xuyên không qua nhiều thế giới đã dùng các tài liệu chép tay (tiểu thuyết) và tư liệu hình ảnh (phim ảnh) để nói cho chúng ta biết rằng, sau khi bước vào một thế giới xa lạ thì sẽ luôn khó tránh khỏi gây ra một vài việc nực cười hoặc chuốc lấy một vài rắc rối.
Thế nên Evanson cảm thấy cần phải phổ cập kiến thức rằng, nơi này không phải là nơi cứ hễ không vui thì lại phóng hỏa thiêu rụi người ta, nhưng không ngờ ý định ấy lại bị từ chối thẳng thừng: “Hoàn toàn không cần phải làm thế.”
Sacrolash: “Chúng ta đã từng theo Quân Đoàn chinh chiến hàng triệu thế giới.”
Alythess: “Là phó quan của Kẻ Xảo Trá, chúng ta là những tiên phong xâm nhập.”
Sacrolash: “Tuy không thể sánh bằng với những Dreadlord như Tichondrius hay Mal”ganis…”
Alythess: “Nhưng những kẻ tầm thường như Nathrezim thì lại không sánh nổi với bọn ta.”
Sacrolash: “Thế nên chúng ta cực kỳ giỏi…”
Alythess: “Trong việc không cần kinh động bất kỳ ai…”
Sacrolash: “Mà cũng có thể hoàn toàn hòa nhập tốt vào một thế giới xa lạ.”
Bọn họ cứ người này tiếp nối người kia nói một hơi, khiến Evanson nghe mà ngẩn người, nhưng nghe kỹ lại thì thấy cũng rất có lí.
Nếu nói một lần vào thế giới mới là một lần xuyên không thì hai nữ Demon này… có lẽ đã xuyên không vô hạn rồi!
Sacrolash khoanh tay ngồi lên giường nói: “Ngươi chỉ cần nói cho bọn ta biết ai sẽ có thể là kẻ thù của chúng ta là được rồi.”
“Ai có thể là kẻ thù của chúng ta à?” Evanson cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười: “Ai cũng có thể cả, nếu mục đích của chúng ta bị lộ ra.”
Là một đám dẫn đường cho người ngoài hành tinh xâm lược Trái Đất thì thật sự chẳng ai có thể thông cảm cho cả.
“Ý của ta muốn hỏi…” Alythess cũng khoanh tay ngồi lên chiếc giường bên cạnh: “Ai hoặc tổ chức nào sẽ có khả năng khiến chúng ta dễ bị lộ nhất?”
“Nếu cô hỏi như thế thì hiện giờ có hai người.” Evanson đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: “Đó là Hội ẩn tu pháp sư và SHIELD.”
“Bọn chúng là gì?” Ngươi nói hai cái tên ra thì có tác dụng gì chứ?
“Hội ẩn tu pháp sư cũng tương tự như hội Tirisgarde ở Azeroth, nhưng thực lực kém hơn nhiều, đa số bọn họ, ngoại trừ người lãnh đạo ra thì đều có sức chiến đấu không mạnh lắm.”
“Nhưng mà lãnh tụ của bọn họ, Thượng Cổ Tôn Giả…” Nói đến đây, vẻ mặt của Evanson chợt trở nên nghiêm trọng: “Tôi chưa từng gặp ông ta, nhưng dựa vào tin tình báo không nhiều của tôi thì tôi đoán ông ta… không mạnh bằng Medivh nhưng có thể mạnh hơn Antonidas.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!