Thục Nữ PK Xã Hội Đen
Chương 38: Lạc lõng sau khi xả thân vì nghĩa
Tiền tiêu vặt của tiểu Nại Nại là tiền công làm việc nhà cho mẹ. Hồi nhỏ, mẹ Nại Nại không đủ thời gian chăm sóc cô nên đã đưa ra lời hứa: chỉ cần mỗi tháng tiểu Nại Nại tự hâm nóng cơm ăn, tự đi tới trường và về nhà thì sẽ lĩnh khoản ‘lương’ nho nhỏ là 10 tệ. Tiểu Nại Nại không địch nổi sức mê hoặc của khoản lương đó nên đương nhiên là cầm chìa khoá và trở thành nhi đồng đảm đang. Vào mỗi buổi tối khi nhà nhà xào nấu thức ăn nhộn nhịp thì cô đơn độc hâm nóng lại một phần cơm trong bếp, sau đó tự giác đọc sách làm bài tập.
Khoản tiền tiêu vặt 10 tệ so với các bạn học vẫn là ít, nhưng Nại Nại vẫn thấy thoả mãn. Sau này khi vô tình nhặt được một bóc tiền lớn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là: Nhiều tiền vậy chắc phải tự hâm nóng rất nhiều phần cơm!
Tiếp đó, cô thẫn thờ ngồi lại chỗ đó chờ người mất tiền đến tìm, mãi chẳng thấy người mất tiền mà lại thấy mẹ. Vậy là mẹ cô ngồi lại cùng tiểu Nại Nại mãi cho đến đêm tối mới thấy một người phụ nữ mặt trắng bệch nhớn nhác như đang tìm kiếm gì đó trên đường.
Sau khi hỏi đúng số tiền và vỏ bao bọc tiền, không nhiều lời, tiền vật quy nguyên chủ!
Mẹ cầm đôi tay lạnh buốt của Nại Nại chậm rãi đi về nhà, cô còn nhỏ nhẹ hỏi mẹ, chỗ đó là bao nhiêu tiền?
Mẹ liền nói đó là vô số các tháng “lương” của Nại Nại cộng lại.
Mới học hết cộng trừ, Nại Nại cũng chẳng biết là bao nhiêu, chỉ mím môi hỏi mẹ, mình làm như vậy liệu có đúng không?
Mẹ nói là đương nhiên đúng vì đó không phải tiền của chúng ta.
Nại Nại gật đầu, nghe lời mẹ chậm rãi quay về nhà. Tối hôm đó mẹ đích thân nấu cơm, đêm đó Nại Nại ôm mẹ ngủ rất ngon.
Chiếc sơ mi đen của Lôi Kính cởi đến 3 cúc, Nại Nại một thoáng là có thể trông thấy hết tấm ngực rắn chắc của anh. Anh im lặng nãy giờ cho thấy nỗi tức giận đang chực chờ bùng phát. Chuyên tâm lao về phía trước nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự bất an của Nại Nại, nhưng lúc này bắt anh miễn cưỡng nở nụ cười thì thật sự là khó khăn.
Anh lấy tay ôm vai cô, tới trước cửa xe, núp sau cánh cửa xe đó, anh ôm cô vào lòng, nghiêm nghị trách móc: “Không phải đã bảo em không để tâm tới cô ta rồi sao? Em tới làm cái gì?”
“Em không sao”. Nại Nại nhỏ nhẹ đáp: “Con người cô ấy không xấu”.
“Người xấu thì sẽ dán trên mặt hai chữ xấu xa sao? Lúc cô ta xấu xa thì em đâu nhìn thấy”. Lôi Kính mắng yêu.
Nại Nại ôm lấy vai anh, sau khi vỗ nhẹ lưng anh cô nói: “Bình tĩnh nào, yên tâm đi em thật sự không sao mà. Anh đừng lo lắng nữa”.
Dường như bị người ta nhìn thấu hết tâm sự, anh lườm cô một cái, thái độ thiếu tự nhiên, sầm lại một lúc rồi chẳng nói năng thêm điều gì. Tiếp đó đẩy cô vào xe, đóng cửa, ngồi xuống cạnh cô khẽ gọi “Tần Nại Nại!”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng cả tên lẫn họ, liếc sang Nại Nại nhận ra Lôi Kính có chút bất thường, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, giống đang nghĩ gì đó, sau đó lại như không có việc gì: “Không có gì!”
Nại Nại vì không thấy anh dặn dò thêm gì nên lại tự ti, cũng chẳng dám truy hỏi thêm, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi ghế bên từ từ sám hối. Lôi Kính khởi động xe, trái tim vẫn thình thịch loạn nhịp liên hồi.
Nửa cuộc đời anh nhấn chìm trong gió đao mưa máu, anh thừa biết làm nghề này sẽ phải trả giá và mất mát nhiều thứ. Những gì tươi đẹp, yên bình và vui vẻ đều không thuộc về anh, anh nhất định phải quen với cô đơn. Nhưng đúng vào lúc nhận được tin nhắn của Nại Nại anh mới thực sự phát hiện ra rằng anh sợ hãi! Sỡ hãi nếu phải mất đi cô, sợ cảm giác bên cạnh thiếu vắng cô.
Đôi tay nắm lấy vô lăng vẫn còn run run, rất nhẹ, chẳng ai có thể phát hiện ra. Mãi tới lúc dừng ở cột đèn xanh đỏ, anh mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm trạng. Bỗng nhiên lấy lại bình tĩnh, Lôi Kính thực không biết nên nói gì cùng Nại Nại hoặc làm điều gì đó cho cô.
Ngay vào giây phút đó, hai chữ nực cười tình yêu hiển hiện trong tâm trí anh.
Thế là anh cầm lấy tay Nại Nại, nói: “Em nói đi, giấu em vào chỗ nào thì mới yên tâm được? Hay là em về Húc Đô với anh, có thời gian hai chúng ta kết hôn nhé?”
Nại Nại như sét đánh ngang tai, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Xưa nay trước mặt anh, cô không bao giờ cần suy nghĩ, mọi lời anh nói đều như thánh chỉ. Thế nhưng không biết tại sao, liên quan đến việc hôn nhân, cô lại muốn phản bác, không hề uyển chuyển nhã nhặn lựa lời liền đáp luôn: “Em nghĩ chúng ta cần thương lượng”.
“Em không muốn kết hôn cùng anh?” Lôi Kính hỏi. Ngữ khí ôn hoà trầm dịu nhưng lại chất chứa biết bao tình cảm bên trong.
Nghe giọng nói của anh, Nại Nại cảm thấy, thoáng chốc hai mắt cô đã lấp lánh sương sa, hồi lâu mới nói: “Em không biết nữa”.
Đúng vậy, cô không biết. Giữa bọn họ không có cảm giác tự nhiên kiểu nước chảy đến đâu thuyền theo tới đó, cũng không phải cảm giác an bình nhàn hạ cùng nhau sinh sống, tính chuyện của tương lai. Hơn nữa cô lại không phải loại người sẵn sàng đối đầu với gió bão, mạo hiểm.
Nại Nại mím chặt môi kiềm chế tâm trạng, ra sức bình tĩnh hỏi tiếp: “Lúc nãy cô ấy có hỏi em, liệu có phải mỗi một đồng tiền em tiêu đều có thể phơi ngoài ánh nắng? Đây cũng là vấn đề mà em thực sự muốn biết. Em không sợ gian lao vất vả, nhưng lại sợ người mình yêu thương bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Thậm chí anh còn bị pháp luật áp chế ngay vào lúc bản thân cần anh nhất. Em không thể không oán trách không hối hận, lúc đó em nhất định sẽ rất hận anh. Nếu biết trước như vậy thà mình không tiến đến hôn nhân”.
Lôi Kính nhìn sâu vào mắt cô nói: “Vậy bây giờ em yên tâm để anh bị pháp luật áp chế?”
Lúc này đầu óc Nại Nại hỗn loạn vô cùng, cô không biết nên nói gì và càng chẳng nhớ mình đã nói gì. Cô ra sức tỏ ra chính mình đã làm cho mọi thứ trở nên loạn cào cào, nhưng lại chẳng cách nào thu lại những lời nói linh tinh trước đó.
Cứ như vậy hai người nhìn vào mắt nhau cho tới khi còi xe phía sau vang lên inh ỏi.
Lôi Kính sau khi thần trí tỉnh lại không nói lời nào lái xe phi thẳng về thành nam. Suốt hơn một giờ đồng hồ lái xe, anh không nói thêm bất cứ lời nào.
Lúc về biệt thự số 21, Hồng Cao Viễn đang ở lầu 1 chuẩn bị rời khỏi, trong nhà một nhóm người vẫn còn đang tất bật.
Lôi Kính xuống xe cầm tay Nại Nại đi thẳng lên tầng 2. Hứa Thụy Dương đang định hỏi thì Lão Thất ngặn lại rồi kéo ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng ra về. Tiếng đóng cửa như đoạn tuyệt mọi liên hệ giữa bên trong và phía ngoài khiến Nại Nại cảm thấy tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng không nói nên lời!
Sự tuyệt vọng không có tương lai!
Sao anh lại không đặt mình ở địa vị cô mà suy nghĩ?
Lôi Kính đạp cửa, đẩy Nại Nại lên giường, cúi đầu hôn liên tiếp lên môi và cổ Nại Nai. Cô muốn phản kháng, cố gắng ngồi dậy, nhưng bị anh ép xuống, cô liền ngã về chỗ cũ. Cô nghẹn lời: “Anh là đồ khốn!”
“Em quen biết anh lâu vậy, bây giờ mới biết anh là đồ khốn sao?” Anh cười nhạt. Sau đó càng hôn càng sâu hơn, một tay nắm lấy đôi tay cô, tay kia thâm nhập vào trong áo cô, tiến sát cận kề phần ngực cô. Nại Nại mãi mới thoát khỏi môi anh, hổn hển nói: “Lôi Kính, anh đừng coi tôi như đứa bé gái, anh mà làm bừa, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu”.
“Không phải em không chịu kết hôn cùng anh sao? Anh cần em tha thứ làm gì? Em cũng không phải vợ anh!” Lôi Kính lại chiếm lấy môi cô, một tay cởi chiếc quần bò của cô, mạnh bạo tiến tới.
Chuyện sao có thể tiến triển tới bước này? Sau khi bọn họ vừa cùng nhau vượt qua hiểm nguy, sau khi họ vừa hiểu rõ được tình yêu dành cho nhau?
Nại Nại bẽ bang từ bỏ kháng cự, lặng ra như chết, mặt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mất đi kiểm soát kia. Ánh mắt tuyệt vọng của Nại Nại đã khơi dậy cảm giác bất lực chưa từng có trong Lôi Kính. Anh hận không thể đối xử với Nại Nại như đã từng đối xử với Y Lệ trước kia. Anh kiềm chế không nổi sự tức giận trong lòng, đặc biệt khi cô thản nhiên nói không muốn kết hôn với anh.
Anh biết mình không phải là một quân tử nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng tiểu nhân trở mặt chỉ vì bị người ta cự tuyệt. Nhưng cảm giác khó chịu trong tim cứ luôn nhắc nhở anh, người phụ nữ này không cần anh, không muốn kết hôn cùng anh. Anh cho rằng có thể độ lượng tỏ ra không sao, nhưng thực tế anh lại chẳng vượt qua nổi “tảng đá” chèn trong tim này.
Nếu như… nếu như anh chỉ coi cô chỉ là một cô tình nhân thôi, thì anh đã không phải đau khổ khó chịu đến vậy.
Nếu như… nếu như anh có thể dễ dàng từ bỏ, vậy thì đã không cần phải day dứt vẫy vùng.
Cho nên anh muốn chứng minh rằng đối với anh Nại Nại chỉ là một người tình, đơn giản vậy thôi. Nhưng đến lúc phải ra tay thực sự, cứ nhìn thấy những giọt lệ dâng trào trong ánh mắt cô là anh lại không nhẫn tâm. Anh tức giận phủ đầu trên vai cô, giọng trầm trầm: “Nại Nại, anh muốn có em”.
Tiếng nói của anh rất nhẹ, nhưng không thể phớt lờ được, Nại Nại vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, đẩy bờ vai anh ra. Cô tưởng rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha, kết quả vừa đẩy nhẹ, anh đã lật người qua kế bên. Thân người trầm nặng của anh đè hằn lên chiếc đệm, anh quay lưng với cô, lặng lẽ lấy thuốc trong túi áo trên sàn nhà, bần thần hút thuốc.
Hương thuốc trầm tư bay quanh giường, làm tê dại trái tim hai người. Nại Nại nằm sau lưng anh, ngẩng mặt lên để nước mắt tự do rơi rớt.
Một lúc sau tâm trạng Lôi Kính mới bình tĩnh lại, trong lúc hút thuốc nặng nề đầy tâm sự, Nại Nại co ro ghé sát vào lưng anh, tay cô từ từ vòng tay qua và ôm lấy bụng anh, mặt áp vào nơi ấm áp nhất của anh.
“Thực ra…” Nại Nại đang định giải thích thêm về hành động của mình.
Lôi Kính liền quay lưng lại, tay giữ lấy vai cô, tiếp tục hôn cô.
Không còn nội y, Lôi Kính có thể thấy rõ các đường cong quyến rũ trên người Nại Nại, anh chơi đùa trên ngực cô, làn da bắt đầu phản ứng khi bị kích thích.
Nại Nại thở dồn dập, không còn chỗ nào trốn tránh. Dục vọng dâng trào trong Lôi Kính hoàn toàn không phù hợp với tâm trạng vừa mới bình tĩnh trở lại, nhưng động tác của anh vẫn cứ mạnh mẽ. Nại Nại không chịu nổi đau đớn nên thỉnh thoảng lại rên rỉ, nhưng những đau đớn này lại bị che lấp bởi niềm vui sướng trào dâng.
“Lôi Kính!” Nại Nại nhỏ nhẹ: “Nhẹ thôi!”
Lôi Kính bị thu hút bởi tiếng nói của Nại Nại, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể cô. Nại Nại trở tay không kịp nên cảm thấy có chút khó chịu, cô quay người đẩy lưng anh ra, ngăn cản anh tiến sâu hơn.
Không có tiệng động nào, Lôi Kính cũng chẳng chậm lại, mỗi một lần chiếm hữu đều là kết quả cho lòng kiên định của anh.
Sau cảm giác đau đớn, Nại Nại lại thấy sự thoải mái khó tả, cô không nỡ nhắm mắt, chỉ muốn mãi nhìn vào đôi mắt của anh.
Nại Nại không biết Lôi Kính có yêu cô hay không, nhưng cuối cùng cô đã biết tâm ý của bản thân.
Vô cùng rõ ràng, vô cùng chuẩn xác.
Đúng thế, cô yêu anh, bất chấp mọi hậu quả để yêu anh. Không rõ lí do, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào. Trong tình trạng không hề hay biết, cô đã đắm chìm vào tình yêu dành cho anh!
Niềm khoái cảm đó khiến cô buồn bã, sự dày vò của Lôi Kính khiến cô tan nát con tim, nhưng sức hấp dẫn không thể chống cự này đã làm tê dại thần trí cô. Cô ôm chặt lấy eo anh, để mặc cho anh tiến sâu thâm nhập.
Chính vào giây phút đó, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, trái tim Nại Nại bỗng trở nên trỗng rỗng.
Cứ như vậy, nếu hai người có thể tiếp tục đến với nhau.
Một người chung đụng không có tình cảm, những tháng ngày không có cảm giác an toàn và một đoạn tình duyên không kết quả.
“Tần Nại Nại.” Lôi Kính nói.
“Hả?” Anh nhấc cằm cô lên, hướng thẳng vào ánh mắt mình, Nại Nại đành nhìn vào khuôn ngực rắn chắc ngay trước mặt, cho thấy sức mạnh tiềm ẩn có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Nại Nại thở dồn dập cố gắng khống chế bản thân không nghĩ lệch lạc, nhưng mồ hôi của anh rơi trên người, rơi trên mắt khiến cô tránh không khỏi ánh mắt nhạt nhoà. Đôi mắt đó lờ mờ nhìn nét mặt của anh.
“Tần Nại Nại, em để anh suy nghĩ xem, liệu có nên buông tay không”. Lôi Kính nhỏ nhẹ nói.
“Ý của anh là…” Nại Nại run rẩy hỏi lại.
“Em đi đi”. Lôi Kính lạnh lùng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!