Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 9 Hộ vệ tùy thân
Những cái đầu có thể dễ dàng nuốt chửng mọi thứ xung quanh trong phạm vi hoạt động của nó, toàn bộ bán kính bốn trăm mét đều bị loại thực vật này bao phủ.
Gặp phải ma thú nào hơi khó xơi, những chiếc đao gió phóng ra bắn tới tốc độ cực nhanh chẻ đôi kẻ thù rồi nhanh chóng bị Thực nhân thảo xơi tái.
“Ngươi gần lên cấp chưa?”
Đột nhiên một âm thanh non nớt lên tiếng hỏi, đứa trẻ đó tất nhiên là Quách Minh đang quan tâm vuốt ve Tiểu Mộc ân cần quan tâm.
Luật lệ của thế giới này là cái mạnh nuốt chửng cái yếu, vậy nên cậu cũng không cảm thấy quá là khó chịu khi săn giết ma thú, bởi vì nếu ta không giết chúng thì kẻ phải chết chính là bản thân.
Tiểu Mộc gật gật nhẹ đầu đối với Quách Minh, nó đã tích tụ đủ một lượng năng lượng khá lớn trong người.
Đáng lẽ theo quy tắc thông thường thì một ma thú cấp thấp như Thực nhân thảo sớm đã đột phá tới Ma thú cấp hai rồi, ấy vậy mà nó vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ của Ma thú cấp một thượng phẩm.
“Hưm… xung quanh đây ngươi còn cảm nhận được loại thực vật nào chứa năng lượng nữa không?”
Quan sát xung quanh, cậu hỏi xem thử khi Tiểu Mộc đi săn mồi có tình cờ phát hiện ra cái gì đáng thu thập.
Đáp lại cậu là phản ứng vui mừng như muốn hiến đồ vật tốt của nó, Thực nhân thảo di chuyển không quá tiện lợi cho lắm, rễ cây được coi là điểm yếu to lớn của loài thực vật này, cho nên nó dùng đầu để chỉ đường cho Quách Minh.
Tiến sâu hơn vào bên trong, đập vào mặt của cậu là những bông hoa đang phát sáng ánh huỳnh quang, thật nhẹ nhàng và nhàn nhạt, nếu không để ý sẽ không phát hiện được.
“Huỳnh Qua Thảo?”
Ngạc nhiên bật thốt lên cái tên này, đây là thảo dược cấp một chân chính, được dùng để làm nguyên liệu của Linh lực đan, bổ sung năng lượng cho người dùng và hỗ trợ trong khi tu luyện.
Tất nhiên là không thể trực tiếp sử dụng nó làm đan dược, cần thêm phối tài để loại bỏ độc chất bên trong của nó đã.
Con người không thể tùy tiện hấp thụ bậy bạ một loại thảo dược nào, bởi vì cơ thể của bọn cậu khá là yếu ớt, đồng thời chức năng thải lọc độc tố thật sự rất nhạy cảm, liên tục dùng chúng sẽ mang tới ám thương về lâu dài.
“Ngươi muốn ăn nó??”
Thông qua khế ước mà Quách Minh biết được Tiểu Mộc mong muốn điều gì, cậu thì cũng chẳng ham muốn gì đến loại thảo dược này đâu.
Nếu như chiến sủng của bản thân mong muốn được ăn chúng thì cậu sẽ cho phép nó, cơ mà nếu chỉ ăn không thảo dược sẽ khiến hiệu quả của nó thấp kém đi nhiều, vậy nên với kiến thức nhiều năm trạch nam ở nhà đọc sách, cậu liền muốn thử nghiệm một chút.
“Thu thập chúng nó lại đã, giúp ta một tay đi, làm xong sẽ cho ngươi ăn!”
Gật đầu đối với Tiểu Mộc và bắt đầu kéo tay áo lên thu hái, làm thế nào để không làm tổn thương gốc rễ của nó mà thu thập vào bên trong túi.
Phải mất nguyên một buổi chiều để hái hết đống thảo dược này, Tiểu Mộc chỉ đường cho cậu về mấy cây thực vật ở cách nhau khá xa, nó khá là tốn thời gian.
Hái nhặt được khoảng năm chục cọng Huỳnh Sa Thảo, kết hợp thêm với một số loại thảo dược cấp một khác như Quy Nấm, Thiên La Thảo, Ánh Tím Cỏ,…
Loại công tác này thường không cần đến chính bản thân Quách Minh đi tìm, cậu có thể thu mua nó ở các chợ bằng tiền, vì cũng không phải dược tài quý hiếm gì nên chúng được bày bán với giá cả vừa phải ở trong thành.
Nhưng mà rất tiếc là cậu rất nghèo a… hắc hắc, chắc sau này phải đi làm cái gì đó kiếm tiền để trang trải cho bản thân mới được.
“Về thôi nhỉ?”
Ngáp một hơi dài, cơn buồn ngủ đang đánh ập vào người cơ thể bé nhỏ của cậu, Quách Minh liền trở lại Quách phủ.
Vừa tiến vào phòng liền đánh một giấc say nồng, không còn quan tâm tới đất trời, mặc dù cậu tính thử nghiệm vài điều với dược tài, nhưng mà hiện tại mệt quá rồi, chuyện khác tính sau.
Đến tận sáng hôm sau Quách Minh mới lần nữa thức giấc, hơn nữa còn không quá tình nguyện thức dậy, nếu không phải Tiểu Mộc kháng nghị cậu đã tiếp tục ngủ như một con sâu lười rồi.
Thức dậy vệ sinh rồi ăn sáng cùng gia đình, các thành viên khác trong gia tộc liền tu luyện một cách chăm chỉ, nhìn bọn họ mà sao tự nhiên bản thân cảm thấy mệt mỏi ghê, ôi cái xương sống của tôi…
“Chào mọi người”
Vẫy vẫy tay nhìn các đệ tử khác của gia tộc đang tập trung để nghe giảng và huấn luyện, bọn họ cũng đứng dậy cúi đầu chào Quách Minh một phát.
Dù không có tu vi hay năng lực gì đáng nễ, nhưng cách làm người hiền lành của Quách Minh cũng không khiến người khác ghét, vậy nên bọn họ vẫn còn tình nguyện cúi chào con trai út của tộc trưởng này.
Một người đàn ông trẻ trông khá trẻ tuổi với gương mặt dễ nhìn tiến tới chào cậu, đối phương hình như là một hộ vệ trung thành của Quách tộc thì phải, Minh Viễn phải không nhỉ?
Nhớ không nhầm thì đối phương vốn đang nằm chật vật bên ngoài và được cậu nhặt về trong ngẫu nhiên, sau đó thì cậu liền để cho ba mẹ phụ giúp chữa trị rồi cho anh ta một công việc trong phủ.
“Có chuyện gì sao Minh Viễn?”
“Cậu chủ, Quách Thiên tộc trưởng cho phép tôi từ này trở thành hộ vệ tùy thân của ngài, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ở gần nhau để tôi có thể bảo vệ ngài”
Quỳ một gối xuống thể hiện sự chân thành, dù cho đối phương có làm nô bộc trong gia đình này thì vẫn là một Võ sư cấp bốn trung phẩm, thế này có hơi quá rồi không.
“Mau đứng dậy đi, đừng có trang trọng như vậy chứ, ta không chịu nỗi đâu”
Vội kéo đối phương đứng dậy, Minh Viễn cũng không có kiên trì quỳ lâu mà cũng lập tức đứng dậy.
Anh đã xin phép tộc trường nhiều lần để được chính thức trở thành hộ vệ tùy thân của cậu chủ, mãi cho đến khi Quách Minh tiểu chủ nhân quyết định không hướng tới mục tiêu trở thành cường giả, ngài ấy mới cho phép anh theo hầu bên cậu chủ.
Được Quách Minh cứu ở bên bờ vực tử vong, đến giờ Minh Viễn vẫn còn nhớ rõ sự quan tâm săn sóc mà đứa trẻ hồn nhiên này dành cho mình, không ngại dơ bẩn mà băng bó vết thương, thậm chí còn cười hề hề như một tên ngốc chia bánh bao cho anh.
Kể từ khi ấy, Minh Viễn đã quyết tâm được phục vụ cho đứa trẻ này, dù cho con đường sau này sẽ bước đi thế nào vẫn nguyện ý.
“Ba ta đồng ý?”
“Vâng!”
Hỏi lại lần nữa, nhận được đáp án chính xác thì Quách Minh mới đau đầu nhìn về hộ vệ thân cận mới của mình, đối phương còn vui mừng dâng ra khế ước nô bộc với bản thân.
Để tránh sự phản bội diễn ra thì ký một loại khế ước như vậy là hiển nhiên, nhưng nó cũng không thông hành, bởi vì một khi điều này diễn ra một trong hai bên sẽ mất đi quyền làm người bình thường.
“Không cần chứ?”
“Đây là điều kiện để tộc trưởng cho phép thần ở cạnh ngài”
“Cái này…….”
Do dự một lát, cuối cùng vẫn làm theo nguyện vọng của Minh Viễn vậy, miễn là anh ta không hối hận là được, nếu sau này đối phương muốn rời đi thì cậu cũng không gượng ép.
Màu sắc của khế ước sáng lên, từ giờ bên cạnh bản thân liền sẽ có thêm một người tùy tùng trung thành, nhất nhất nghe lời của bản thân sau bản giao kèo này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!