Thực Vật Khế Ước Sư - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Thực Vật Khế Ước Sư


Chương 34


     Chất thịt của Hổ Răng Nhọn Hổ ngon, dẻo dai, ba phần mỡ bảy phần thịt, mỡ lúc quay nướng chảy xuống lửa bên dưới, phát ra tiếng vang xì xì.

      Tiếng vang truyền đến từ sâu trong rừng cây càng ngày càng lớn, vào thời điểm đám Tinh thú sắp không kiềm chế nổi, Gai Nhọn đằng bỗng vung roi xông lên.

      Sau khi nhóm Linh bảo khế ước với Đường Tiểu Trì, bản thân bọn nó cũng phát sinh ra biến hóa. Trong nhận thức của người ở thế giới Tinh Lịch, Khế thực sau khi khế ước đều phải do Khế Ước Sư điều khiển, bất luận là khế thực sơ cấp hay là Linh bảo cũng đều giống nhau, Linh bảo mặc dù so với khế thực sơ cấp, trung cấp có linh tính hơn chút, nhưng trên bản chất vẫn là một công cụ, có thể sẽ bởi vì bản năng mà biểu đạt tâm tình yêu thích hoặc là chán ghét, nhưng căn bản bọn nó không có năng lực tự chủ suy tư.

     Thế nhưng mấy cây Linh bảo mà Đường Tiểu Trì khế ước này, có tính hoạt bát đáng yêu không giống nhau, thậm chí có thể tự mình hóa thành vũ khí ngăn địch.

     Đường Tiểu Trì biết rằng điều này có quan hệ với thể chất của cậu và năng lực của Tiên linh.

      Ở Thiên Diễn đại thế giới, Linh thực đến một thời điểm nào đó liền có khả năng tự mình tu luyện, nếu có tư chất cao liền có thể trong trăm năm ngàn năm hóa thành hình người, hết thảy biểu hiện đều giống với nhân loại, hơn nữa còn có vũ khí bản mệnh thần thông, cho đến khi tu luyện đến tầng cao nhất, cũng giống với tu chân giả phi thăng thành tiên.

       Vì vậy Linh bảo ở thế giới Tinh Lịch chỉ có thể làm vũ khí trong tay Khế Ước Sư, không có ý thức tự chủ, có khả năng là bởi vì tư chất không đủ, hoặc là do năng lực của Khế Ước Giả không đủ, vì vậy Linh bảo mặc dù đã là khế thực cao cấp, nhưng lại không thể sản sinh đầy đủ linh tính.

      Trong khi Đường Tiểu Trì và Kiều Tu hài lòng vui vẻ ăn thịt nướng thịt, Gai Nhọn đằng đã một dùng một roi liền đem những Tinh thú rục rà rục rịch kia cong đuôi trốn chạy.

      Rau Má nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước quả lên, nhìn về phía Gai Nhọn đằng nghiêng nghiêng đầu. Bọn họ đều không hiểu vì cái gì mỗi lần gặp kẻ địch Gai Nhọn đằng đều hưng phấn như thế, ngược lại so với đánh nhau cậu yêu thích ăn trái cây hơn.

      Suy nghĩ chưa được hai giây đồng hồ, Sen Đá đã nhỏ giọng nói: “A, tớ đã cắn một ngụm rồi, đến lượt cậu.”

      Rau má vội vàng đáp ứng một tiếng, không tiếp tục phỏng đoán ý nghĩ của Gai Nhọn đằng nữa, nỗ lực hé miệng lộ ra răng nhỏ hung hăng cắn trái cây, a, hảo ngọt.

      Ăn xong thịt nướng của Hổ Răng Nhọn, Đường Tiểu Trì thoả mãn mò mò cái bụng, trong thịt Tinh thú có ẩn chứa chút ít linh khí, so trực tiếp hấp thu ôn thuần hơn nhiều lắm.

      Kiều Tu đưa tay lau khóe miệng đầy mỡ của cậu, hỏi: “Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

      Đường Tiểu Trì hơi đỏ mặt, bật người dậy thu lại bụng nhỏ hơi trướng, bày ra tư thái đàng hoàng trịnh trọng nói: “Không cần nghỉ ngơi. Vẫn là phải mau mau đi tìm thực vật chưa thuần phục đi, vạn nhất bị người khác thấy trước rồi lấy đi thì liền phiền phức .”

      Kiều Tu khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác, đi cạnh Đường Tiểu Trì tai hồng hồng, nhanh chóng đi theo hướng đã bói toán.

——

      Tinh La thảo, có bảy lá cây sắp xếp theo hình xoắn ốc, lá cao nhất vây quanh một chuỗi viên châu, trên lá cây có mấy tinh điểm màu bạc, trăm năm sau tinh điểm sẽ biến thành sợi tơ màu bạc, ngàn năm sau sợi tơ biến đổi, cả cây thực vật cũng phản phác quy chân, không khác chút nào so với cỏ dại phổ thông hỗn tạp mọc bên cạnh.

     Tinh La thảo hàm chứa lực lượng tinh thần không gian, là một trong năm chủ dược của Tử Linh đan.

      Tinh La thảo khác với Hư Linh thảo và Hỗn Độn hoa chỉ đơn thuần là linh dược, Tinh La thảo là Linh thực có tính công kích, bởi vì có chứa lực lượng không gian, xung quanh thân vờn quanh những khối khí có gió xoáy nhỏ bé, tuy rằng nhìn qua không có uy lực gì, thế nhưng lực lượng không gian pha tạp bên trong sẽ làm người coi thường gió xoáy này phải trả giá đau đớn thê thảm.

      Trước mặt Đường Tiểu Trì là Tinh La thảo trên đỉnh có viên châu hồng hào, quanh thân cành lá kiên cường, sợi tơ màu bạc trên mặt phiến lá như ẩn như hiện, như sắp biến mất, nhìn giống như sắp tiến hóa thành linh dược ngàn năm. Đường Tiểu Trì ngồi xổm xuống trước mặt nó cau mày trầm tư.

      Kiều Tu do dự nói: “Cây khế thực này… Hình như không tốt lắm.”

     Kiều Tu thân là Thiên linh thể, đối với linh khí rất mẫn cảm, khế thực trước mặt mặc dù nhìn như khỏe mạnh, nhưng lại có cảm giác nỏ mạnh hết đà.

     Đường Tiểu Trì nghe Kiều Tu nói, đứng lên xác định nói: “Xác thực không quá tốt.”

       Tinh La thảo ở Thiên Diễn đại thế giới là Linh thảo cực kỳ hiếm, hoàn cảnh sinh trưởng cực kỳ hà khắc, trừ Bách Thảo môn bọn họ ra, còn lại không ai có thể bồi dưỡng  thành công.

      Nhìn dáng vẻ của Tinh La thảo trước mặt, tuy rằng thân gốc kiên cường, phiến lá tươi mới, thế nhưng khối không khí gió xoáy có tính công kích quanh nó lại không thấy. Ngay cả năng lực bảo vệ thân mình cũng đã biến mất , có thể thấy được Tinh La thảo nàykhông phải là sắp tiến hóa thành linh dược ngàn năm, mà là bởi vì hoàn cảnh xung quanh không thể thỏa mãn điều kiện sinh tồn của nó, đã sắp muốn triệt để chết héo.

     Xem ra học viện cũng phát hiện dị thường của Tinh La thảo, nên mới đem nó tới hội Thí Luyện lần này, vạn nhất có người có thể cứu sống được Tinh La thảo, cũng coi như là một chuyện tốt, nếu như không thể cứu, cũng không có tổn thất gì.

     Bây giờ sợi bạc trên lá của Tinh La thảo đã sắp biến mất, đã hầu như hoàn toàn thoái hóa thành cỏ dại phổ thông, cho dù là Đường Tiểu Trì, cũng hết cách cứu sống nó.

      Bất quá, mặc dù là hầu như hoàn toàn thoái hóa, nhưng không phải tất cả đều hoàn toàn thoái hóa. Đường Tiểu Trì lại ngồi chồm hỗm xuống, đến gần hơn một chút, đưa tay ra chầm chậm trượt một vòng xung quanh Tinh La thảo, ngón tay dừng lại trên một chiếc lá.

      Không chần chờ lấy xuống chiếc lá kia, Đường Tiểu Trì cười cười, cùng Kiều Tu cùng rời khỏi địa phương kia.

      Bọn họ đi rồi, trong rừng rậm chui ra hai bóng người, so với hai lão sư Khế Ước Sư đi theo Đường Tiểu Trì lúc đầu, hai người này càng thêm gầy yếu trắng xám, giữa hai lông mày có cỗ dáng vẻ thư sinh.

     “Cậu ta lấy đi một chiếc lá, tại sao lại vậy?”

      “Đúng a, tại sao là lá cây? Lẽ nào là tôi nghĩ sai, hạt giống không là viên châu trên đỉnh?”

      “Làm sao có khả năng? Lá cây có thể sinh sôi nảy nở? Cậu cho rằng đây là nhiều thịt sao? Hai người này căn bản không là không biết gì về Tinh La thảo.”

      “Vậy cậu nói xem vì sao? Cậu không nói là khế thực này còn sống rất tốt, nhất định có thể có người khế ước thành công sao? Có người nào đến khế ước nó đâu? Ngươi nói a !”

      “Nó vốn là sống rất tốt! Cậu còn nói tôi, cậu còn không phải là hăng say nghiên cứu những viên châu kia sao, lâu như vậy cũng không thành công bồi dưỡng ra được một cây mới, ngay cả nẩy mầm cũng không!”

      “Tôi nghiên cứu viên châu thì làm sao? Lúc trước tất cả mọi người đều nói viên châu là hạt giống, cậu không là cũng đồng ý sao? Hiện tại lại bắt đầu nói này nói nọ.”

       “Nếu viên châu không phải hạt giống thì là cái gì? Lẽ nào thật sự là lá cây mà cậu ta hái?”

      “Bằng không thì bởi vì nguyên nhân gì?”

      “Có thể là bởi vì cậu ta đi một đoạn đường dài nên mệt mỏi vì vậy tùy tiện ngồi một chút, thời điểm ngồi xuống liền phát hiện sợi tơ màu bạc trên phiến lá nên mới tiện tay bứt một chiếc sao?”

      “Cậu cư nhiên nói Đào Tạo Sư có thể bồi dưỡng ra khế thực kiểu mới là người bởi vì tẻ nhạt nên thuận tiện hái lá? Cậu quả thực không thể nói lý !”

     “Cậu mới là tẩu hỏa nhập ma !”

     Hai người lăn vào rừng cây đánh nhau.

——

      Rời khỏi tầm mắt của lão sư học viện chuyên ngồi xổm ở phụ cận Tinh la thảo ôm cây đợi thỏ, Đường Tiểu Trì lấy ra lá cây giống như là tùy tiện lấy xuống kia.

       Cả cây thực vật chỉ còn lưu lại một ít lực lượng không gian trên chiếc lá này. Viên châu ở trên đỉnh mà các thầy giáo ở học viện tranh luận căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí ở thời điểm dùng Tinh La thảo làm thuốc, đều chỉ dùng lá cây. Viên châu hồng hào đáng yêu dễ khiến người khác chú ý kia cũng coi như là một cách ngụy trang của Tinh La thảo , nếu như sau khi mọi người đột phá được khối không khí gió xoáy chắc chắn sẽ  bởi vì viên châu dễ khiến người khác chú ý mà đem sự chú ý tập trung trên nó, như vậy Tinh La thảo liền có thể bảo lưu lại lá cây, thứ chân chính có thể dùng.

     Tinh La thảo căn bản không có hạt giống, mỗi 500 năm rễ cây Tinh La thảo sẽ sinh ra một nhánh, nhánh rễ đó sẽ mọc thành một cây Tinh La thảo mới.

      Hiện tại cây mẹ Tinh La thảo đã không có sinh cơ, chỉ có lá cây trong tay Đường Tiểu Trì, nếu có thể thông qua phương pháp đặc thù bổ sung lực lượng không gian cần thiết để Tinh La thảo sinh trưởng, không chừng còn có thể một lần nữa trưởng thành một cây mới.

     Đường Tiểu Trì suy nghĩ một lúc, Lực lượng không gian vốn là lực lượng huyền diệu khó nói nhất, nếu muốn bổ sung loại sức mạnh này, sợ rằng chỉ có dựa vào đan dược.

      May là Luyện Đan thuật của Đường Tiểu Trì coi như không tệ, bàn tính lặng lẽ tính toán một chút tài liệu cần dùng, sau khí liếc nhìn số điểm tín dụng trên vòng tay, Ân, một cây Tinh La thảo vẫn còn có thể nuôi sống.

      Tuy rằng như vậy, Đường Tiểu Trì vẫn lộ ra biểu tình đau lòng, mỗi ngày trông coi cửa hàng thực vật Bách Thảo, nhìn con số trên vòng tay tăng vọt là lạc thú của tiểu điếm chủ.

      “Đích.” Vòng tay vang lên tiếng nhắc nhở, Đường Tiểu Trì mắt mấy con số trên đó mặt sau nhiều thêm vài số không.

     “Tiền tiêu vặt của Tiểu Trì.”

     Đường Tiểu Trì mắt lóe sáng, như là thấy được sư phụ, sư huynh lần nào cũng cho cậu đống lớn đống lớn Linh thạch, dựa theo thông lệ tiến lên cho Kiều Tu một cái Hùng ôm.

     “Cảm ơn Kiều đại ca.”

      Kiều Tu không nhịn được đưa tay nặn nặn gò má đỏ thắm của cậu, lại xoa xoa.

      Đường Tiểu Trì có thói quen mặc hắn nhào nặn, thấp đầu đếm số điểm tín dụng trên vòng tay một lần.

      Đường Tiểu Trì cũng không tham tài, chỉ là yêu mến nhìn đống lớn bảo bối, đặc biệt là thời điểm được phát tiền tiêu vặt, có cảm giác đặc biệt thỏa mãn. Thời điểm còn ở Bách Thảo môn, mỗi lần phân phát tiền tiêu hàng tháng, tiền của mọi người đều do chưởng sự Chủ quản sắp xếp, chỉ có Đường Tiểu Trì, là do Lão tổ tông cùng Sư tổ tự mình đưa, lần nào hai thầy trò cũng đều tranh trước sau, bởi vì tiểu đồ đệ tiểu sư đệ ở thời điểm nhận được Linh thạch, sẽ có cảm giác đặc biệt ngây thơ, hơn nữa lúc này thì bất luận là nặn khuôn mặt mềm như trứng của cậu hay là nhu tóc, tiểu đồ đệ sư đệ đều sẽ không từ chối, hơn nữa còn lộ ra nụ cười mềm mại, làm hai lão nhân gia đã sống ngàn năm có cảm giác vui mừng tuổi già an lòng.

      Lần này Kiều Tu cũng được hưởng thụ đãi ngộ của Lão tổ tông và Sư tổ của Bách Thảo môn, cảm giác trong lòng hắn tuyệt nhiên khác với hai người.

     Vừa vặn Đường Tiểu Trì đã đếm xong số, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười mi nhãn cong cong, bầu không khí thích hợp làm những chuyện người yêu nên làm, cách đó không xa liền truyền đến một trận ồn nháo.

      Khu vực hoạt động chủ yếu của hội Thí Luyện là vùng rừng rậm này, bởi vì cho phép Khế Ước Sư sơ giai và học sinh học viện tiến vào, liền chỉ có thể coi là địa phương mài giũa Khế Ước Sư tuổi trẻ, bên trong không có Tinh thú và Khế thực đặc biệt cường đại.

      Thế nhưng mà bởi vì thử thách, Tinh thú có năng lực tương đương không thiếu, thậm chí lần này học viện còn để Trùng tộc vào.

     Tuy rằng chỉ là ấu trùng chưa trưởng thành, không hề giống Thành trùng* có thể nuốt chửng vật phẩm có chứa năng lượng, thế nhưng đối với Khế Ước Sư sơ giai, đã là đối thủ rất khó ứng đối.

(*): Trùng tộc trưởng thành.

——–

_Zen_

10/8/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN