Thực Vật Khế Ước Sư
Chương 37-2
Đường Tiểu Trì sau khi nghe xong, cũng chỉ xa xa liếc mắt nhìn Dương Vịnh đang tỉ mỉ đào tạo Khế Thực, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.
“Dương Vịnh các hạ, các Khế Ước Sư đi cùng ngài sắp không chống đỡ được rồi, có cần chúng ta hỗ trợ hay không?”
“Đương nhiên là cần! Nhanh tới cứu ta! Ta nhất định sẽ cảm tạ các ngươi!”
Cung Lợi Hoa sắc mặt trắng bệch, trẻn cánh tay của y có một vết thương, tuy rằng không lớn, nhưng mà rất sâu, một lượng lớn máu từng giọt từng giọt chảy xuống, nhiễm ướt nửa bên quần áo.
Đường Tiểu Trì không để ý đến Cung Lợi Hoa, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Vịnh.
Cung Lợi Hoa thấy thế liền chửi ầm lên. Y vốn là Khế Ước Sư cao cấp, hơn nữa đã đạt đến cấp tám, là người mạnh nhất trong nhóm Khế Ước Sư ở đây, cũng là người muốn có được Linh bảo nhất.
Chính là bởi vì thực lực của y cao, mê linh lực ẩn chứa trong cơ thể càng thêm dồi dào, đối với Công trùng càng thêm mê hoặc. Vì vậy từ đầu đến cuối y đều bị Công trùng nhìn chằm chằm không dứt, muốn thoát thân cũng không được.
Cung Lợi Hoa thấy uy hiếp với dụ dỗ đều hông đả động được đến Đường Tiểu Trì, mà Dương Vịnh vẫn như cũ im lặng không lên tiếng, liền biết được là y* dự định hi sinh bọn hắn để đổi lấy quyền sở hữu Khế Thực.
(* Dương Vịnh)
Thế nhưng việc đã đến nước này, y không khả năng trở mặt với Dương Vịnh, chỉ có thể cược Dương Vịnh vẫn nhớ đến việc y đấu với Công trùng, trong tâm sẽ có hai phần áy náy, ngày sau cũng có thể có phần giao tình.
Hiểu rõ thế cuộc, Cung Lợi Hoa cũng không do dự nhiều, nhìn về phía nhóm Đài Tạo Sư cùng đội, nhờ bọn họ hỗ trợ bóp nát Thẻ Bài Thân Phận để giáo viên đến giúp đỡ.
Vốn là luôn luôn không nói một lời – Dương Vịnh nghe được Cung Lợi Hoa muốn rời khỏi Thí Luyện Hội, lập tức ngăn cản nói: “Không được !”
Dương Vịnh đang dùng Tinh thần lực cố gắng duy trì linh khí trong Năng Nguyên thạch tiến vào cây Khế Thực kia. Lăng Điềm Hoa vốn có màu vàng đang từ từ biến đổi, cuối cùng chỉ cò n lưu lại một vòng viền vàng ở mép cánh hoa. Sương mù quanh thân càng thêm dày đặc, đã biến thành giống như mây mù, xung quanh vốn không có lá cây bỗng dưng lại mọc ra chi chít, lộ ra Tiên khí mờ mịt, linh động xuất trần.
Nghe thấy Dương Vịnh ngăn cản Cung Lợi Hoa rời khỏi Thí Luyện hội, những người khác nhất thời không phản ứng kịp, còn tưởng rằng y muốn từ bỏ Khế Thực thỉnh cầu Đường Tiểu Trì hỗ trợ. sắc mặt mọi người trì hoãn, thậm chí trong lòng sinh ra mấy phần áy này vì trách lầm y.
Nhưng Dương Vịnh lại nói tiếp: “Cung đại ca, anh là Khế Ước Sư cấp tám, cho dù không thể giết được con Công trùng này, nhưng cũng đủ sức dây dưa với nó. Cây Lăng Điềm hoa này sắp thăng cấp thành công, nếu nó trở thành Linh bảo, vậy thì sẽ tùy anh khế ước sử dụng, đây chẳng phải tốt hơn so với việc rút lui sao?”
Dương Vịnh tự cao cho rằng mình có thiên phú tuyệt đỉnh, kiêu căng tự mãn, vì vậy y liền làm bộ dáng cao cao tại thượng, khiến cho tất cả mọi người đều sùng bái kính yêu. Y biết thân là Đào Tạo Sư, điều quan trọng nhất chính là năng lực đào tạo Khế Thực. Chỉ cần có thể bồi dưỡng ra được Linh bảo, cho dù phẩm cách của y có chút tỳ vết, thì người khác cũng sẽ bao dung nhường nhịn, thậm chí sẽ biện hộ rằng đây là tính cách đặc thù của thiên tài, giúp y tẩy trắng một cách hoàn hảo.
Mặc dù trước kia y luôn luôn biểu hiện ra dáng vẻ khoan dung rộng lượng, ôn văn nhĩ nhã, nhưng vào thời điểm này, cũng chẳng kịp nhớ đến cái gì mà duy trì hình tượng. Chỉ cần có thể thành công bồi dưỡng Lăng Điềm Hoa thành Linh bảo, y còn phải băn khoăn cái gì? Đến lúc đó, những người đắc tội y, làm bộ mặt y bị hao tổn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nguyện ý vì y mà trừ khử bọn họ.
Vì vạy y không kiêng kị những người này biết được bản tính của mình.
Thế nhưng trước mặt học viện thì không được.
Học viện đã được thành lập từ khi Trùng tộc xâm lấn, từ đó đến giờ đã được ngàn năm, tuy rằng thường ngày từ không lộ ra trước mắt người đời, chưa bao giờ tranh quyền đoạt thế, thế nhưng hầu như tất cả Khế Ước Sư của toàn bộ tinh tế đều tốt nghiệp từ Học viện mà ra. Không chỉ thế, phần lớn Đào Tạo Sư, Trị Liệu sư cũng là do Học viện bồi dưỡng, bởi vậy liền có thể suy ra được gốc gác và thế lực của nó.
Dương Vịnh tuy rằng không học ở Học Viện, nhưng mà Đào Tạo Sư cấp Đại Sư có thể bồi dưỡng ra được Linh bảo hầu như đều xuất thân từ nơi đó. Cho dù y có được nhiều Khế Ước Sư truy phủng đến thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể được coi là hậu bối mới lên cấp, không sánh được với mấy vị Đào Tạo Sư nổi danh và có thế lực kia.
Vì vậy Dương Vịnh không thể để cho tình huống bây giờ bại lộ trước mắt Học Viện.
Bởi vậy Cung Lợi Hoa cũng không thể rời đi, vì nếu y bóp nát thẻ bài thân phận, các giáo viên của Học Viện sẽ tới, điều đó chắc chắn không thể xảy ra.
Nghe xong lời Dương Vịnh nói, Cung Lợi Hoa trong mắt lóe lên một tia sáng.
Dương Vịnh nói không sai, nếu y có thể tiếp tục kiên trì, mà sự kiên trì này sẽ đổi được Linh bảo, vậy thì càng có lời. Cho dù không kiên trì được, y bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát thẻ bài thân phận, rời khỏi thí luyện hội.
Công trùng tuy rằng luôn quấn lấy y, thế nhưng ở thời điểm y thật sự không chống đỡ được, những học sinh kia không có khả năng nhìn mà không giúp như cũ, vì vậy, vì Linh bảo, y có thể thử cược một chút.
Đương nhiên, sau khi chiếm được Linh bảo, hành động ngày hôm nay của Dương Vịnh các hạ, y nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, hảo hảo báo đáp!
—————–
1199
8/8/2020
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!