Thực Vật Khế Ước Sư - Chương 40-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Thực Vật Khế Ước Sư


Chương 40-1


Khi Dương Vịnh rời khỏi Thí Luyện hội, mấy Đào Tạo Sư và Khế Ước Sư đi cùng y cũng không tiếp tục ở lại.

Học viện bình thường tuy rằng điệu thấp, thế nhưng ở phương diện liên quan đến Khế Thực lại có quyền hành cao nhất.

Linh bảo đào tạo không dễ, Dương vịnh làm ra chuyện như vậy, Học viện sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.

Đường Tiểu Trì nhớ tới ánh mắt nhìn Dương Vịnh của Dương Phụng Viễn luôn là ý vị không rõ, chuyện này Dương lão gia tử nhất định đã sớm biết.

Dùng nhân phẩm của ông, nếu như Dương Vịnh cướp giật thành quả của người khác, Lão gia tử nhất định sẽ không nhẫn nại đến hiện tại. Khả năng cao nhất, chính là cây Linh bảo kia vốn do Dương lão gia tử đào tạo, chỉ là không biết Dương Vịnh nhất thời có ý nghĩ muốn trộm thành quả hay là đã dự mưu từ lâu.

Đường Tiểu Trì, Kiều Tu thuận lợi hội hợp với mất người Tả Khâu Tự, lại nhìn một vở kịch lớn như vậy, mấy người Đường Niệm Chân, Tả Phán Sơn vẫn còn có mấy phần thổn thức. Cũng không biết là thổn thức vì trước đó bọn họ sùng bái Dương Vịnh hay cảm thán Dương Phụng Viễn bị tôn tử hố nhưng không có biện pháp nói ra.

Còn Đường Tiểu Trì và Tả Khâu Tự căn bản là không đem chuyện này để trong lòng.

Kiều Tu cũng không để ý chút nào. Lấy chiếc lều vải đã được căng sẵn ở trong nhẫn cặp với Đường Tiểu Trì ra.

Địa phương này trải qua Công trùng nuốt chửng, trở nên trống không bằng phẳng, thích hợp cắm trại.

Đổng Trận cùng Tả Phán Sơn nhìn thấy Kiều Tu tự động lấy ra hai chiếc lều vải, lúng túng tìm vị trí cách bọn họ xa nhất.

Tả Khâu Tự hưng phấn chui vào nói: “Bên trong có hai chỗ a, Tiểu Trì, hai chúng ta cùng ngủ có được không?”

Tả Phán Sơn tâm mệt mỏi kéo Tả khâu tự ra, nhấn đầu của cậu đi đến chỗ lều vải của bọn họ.

Đổng Trận đứng tại chỗ, tay chân luống cuống một lúc, cũng đi vào theo. May mắn Tả phán sơn chuẩn bị chính là lều vải nhiều người, thêm hai người vẫn dư chỗ.

Đường Tiểu Trì mặt có chút đỏ. Này, còn chưa kết hôn, làm sao có thể song tu đây! Nếu như cậu thật sự làm như vậy, cũng quá thiệt cho Kiều Tu đi.

Nhưng là, lỡ như Kiều Tu cũng nguyện ý thì sao? Chỉ là cùng giường cùng gối, cũng không song tu… Đường Tiểu Trì càng nghĩ càng nóng, thành công đem bản thân xấu hổ khiến mặt đỏ như quả táo

Kiều Tu miệng hơi cười, vừa mới tới gần tiểu điếm chủ đang toả nhiệt, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan phẫn nộ!

Không khí xung quanh hai người trước mặt đều tản ra khi tức ngọt ngào màu hồng phấn, triệt để ló ngơ một người lớn sống sờ sờ là nàng. Đường Niệm Chân mắt mang e lệ cùng chờ mong nhìn ca ca, quả thực muốn hung hăng lung lay cạu, tiện đem cậu lung lay đến tỉnh táo.

Tên Kiều Tu kia có cái gì tốt! Ngoại trừ mặt dễ nhìn, nơi nào xứng với thiên hạ _ thượng đệ người anh trai tốt nhất của nàng?

Đường Niệm Chân hai mắt liếc Kiều Tu, hai tay ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Trì, đem hai người tách ra, ngây thơ mềm mại nói: “Anh, chúng ta đã thật lâu… Không ngủ cùng nhau, em với anh ở chung một cái lều vải có được không?”

Đường Tiểu Trì cả kinh, bắt đầu cấp tốc tìm tòi ký ức của nguyên chủ. Ân, ở trong trí nhớ, bọn họ lần trước ngủ cùng nhau là ở thời điểm Đường Niệm Chân năm tuổi, quả nhiên là rất lâu…

Nhìn dáng vẻ tràn ngập chờ mong ủa Đường Niệm Chân, Đường Tiểu Trì có chút mềm lòng.

Một tiểu cô nương hơn mười tuổi, người có thể dựa vào chỉ có anh trai, muốn thân cận nhiều hơn với người thân duy nhất cũng là bình thường.

Bất quá ngủ cùng nhau cái gì, tuyệt đối không thể!

Thế giới Tinh Lịch thế giới đối với việc nam nữ ngủ chung với nhau không để ý nhiều, thậm chí có rất nhiều người trước khi kết hôn đã, đã…

Tu chân giả bọn họ thực lực vi tôn, có vài Ma tu vì tu luyện mà sẽ có rất nhiều Lô đỉnh, vì vậy Đường Tiểu Trì cũng coi như là có chút kiến thức. Cậu từng nghe sư điệt điệt nói qua, bách tính bình thường không liên quan đến tu chân giả ở Thiên diễn đại thế giới, nếu như nữ tử không cẩn thận bị người ngoài nhìn thấy, sẽ phải chịu phạt, các nàng cả đời chỉ có thể sống trong tiểu viện.

Đường Tiểu Trì đương nhiên không muốn Đường Niệm Chân bị như vậy, bất quá lúc này cũng nên giáo dục cho cô chuyện nam nữ đại phòng, không thể để cho em gái đáng yêu của cậu mơ mơ màng màng liền bị tiểu tử thúi nhà người ta chiếm tiện nghi đi !

Đường Tiểu Trì hạ rõ quyết tâm, ngại ngùng nhìn Kiều Tu, Đường Tiểu Trì trước mặt người khác dám làm những hành động nhiệt tình cùng lớn mật với Kiều Tu, nhưng hiện tại, trước mặt  đứa em gái “Thuần khiết đơn thuần” này, cậu chỉ có thể phiền phiền nhiễu nhiễu mà trộm nắm lấy tay áo Kiều Tu, sau đó nhỏ giọng nói hai câu.

Kiều Tu nhướn mày, ánh mắt dần dần từ hứng thú chuyển thành bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là nhu vò đầu cậu một phát, gật đầu tiến vào rừng rậm.

Đường niệm chân đắc ý nhìn Kiều Tu rời khỏi, biểu tình sung sướng nhưng tại nhìn thấy người anh trai này vẫn “Si ngốc” như cũ nhìn bóng lưng Kiều Tu đến khi biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, chu mỏ một cái.

Đáng tiếc cô không thấy vẻ mặt của Đường Tiểu Trì, biểu tình của cậu tuyệt đối không là lưu luyến không rời, khó bỏ khó phân, mà là tràn đầy thèm muốn.

Tí nữa ăn cơm liền ăn Lý cô thú đi ~ hi vọng Kiều đại ca sớm quay lại…

Đợi đến khi thân ảnh Kiều Tu triệt để biến mất trong rừng rậm, Đường Tiểu Trì cuối cùng cũng nhớ đến cậu còn có chính sự chưa giải quyết.

Ngồi ngay ngắn mặt đối mặt với Đường Niệm Chân, Đường Tiểu Trì thật lòng nghiêm túc lại cẩn thận giảng giải sự khác nhau giữa nam và nữ với Đường Niệm Chân, về đạo lý trước khi kết hôn* hai người khác giới không thể ngủ cùng nhau.

(*cái “trước khi kết hôn” này là tui tự thêm vào)

Đường Niệm Chân: “…”

—————-

13/8/2020

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN