Thực Vật Khế Ước Sư - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Thực Vật Khế Ước Sư


Chương 8


     Mà tiểu lão bản này còn có tay nghề, không nói đến đào tạo thực vật, chỉ cần có thể làm ra được điểm tâm như thế liền có đầy đủ phẩm cách.
    
     Ánh mắt mọi người chuyển tới Đổng Trận, thời điểm lúc trước y luôn đi theo lấy lòng tiểu lão bản không ít người lén lút cười nhạo, hiện tại mới phát hiện, không nghĩ tới trên này lại tinh mắt như thế.
     
     Đổng Trận cười khổ, tiểu lão bản bất quá mới chỉ cho chén trà vậy mà ánh mắt của vị kia như muốn đông chết y.
   
     Đổng Trận không biết Kiều Tu có quan hệ gì với tiểu lão bản, mấy ngày qua thấy y lấy lòng tiểu lão bản Kiều Tu cũng không nói gì nhưng nếu quan hệ của họ đơn thuần chỉ là hợp tác, vậy lúc chiều tiểu lão bản cho y chén trà tại sao y lại cảm nhận được áp lực từ phía Kiều Tu?

     Kiều ra ở thế giới Tinh Lịch là gia tộc cấp cao, bọn họ khác với những gia tộc nhỏ chỉ có thể xưng bá ở cầu Tangol, sinh ý của Kiều ra trải rộng khắp toàn bộ tinh vực, bên trong gia tộc tuy rằng con cháu không nhiều, nhưng lại là quái vật khổng lồ đến cả hoàng thất cũng không dám khinh thường.

     Hai mươi năm trước, Kiều gia đột nhiên mai danh ẩn tích, là do hoàng thất liên thủ với các gia tộc cấp cao khác làm, ngay cả Quyền ra đời đời có quan hệ tốt cũng thờ ơ lạnh nhạt. 

     Trong một buổi tối, Kiều gia sụp đổ, Kiều Tu trốn đến tinh cầu Tangol hẻo lánh này, Đổng Trận vì trước đó đã từng gặp nhắn ở Đế tinh nên mới nhận ra, cha của y lại nghiêm túc căn dặn lần nữa rằng nhất định không được đắc tội Kiều Tu cũng không cần tiếp xúc với hắn, cách càng xa càng tốt.

     Hiện tại Đổng Trận đã có chút hiểu rõ ý tứ của cha. Người của Kiều gia  cho dù không phải là con cháu quý tộc cao cao tại thượng nhưng cũng không phải là người mà bọn họ có thể khinh thường.
  
     Đổng Trận có chút không cam lòng.

    Y nhìn ra được tiểu lão bản có hảo cảm với Kiều Tu, ánh mắt chuyên chú nhiệt liệt nhìn hắn nhưng đến cùng Kiều Tu xem tiểu lão bản là cái gì? Người hợp tác? Bạn tốt? Hay là đồ chơi?
  
     Đổng Trận đã được nhìn thấy sinh hoạt thối nát của những người tự nhận mình là quý tộc cao quý, y là thật tâm yêu thích tiểu lão bản, thậm chí đã từng ảo tưởng rằng bọn họ nhận nuôi hai đứa bé, một nam một nữ, nam hài giống y, còn nữ hài thì đáng yêu giống tiểu lão bản.

     Nếu như Kiều Tu là thật tâm với tiểu lão bản vậy thì y chỉ có thể buông tay, nhưng nhìn điệu bộ của hắn căn bản là đang đùa giỡn cảm tình của tiều lão bản, tiểu lão bản vì hắn mà đào tạo thực vật chống đỡ cửa hàng, vậy mà hắn lại cùng cậu dây dưa không rõ, hiện tại lại không cho y tới gần quả thực là đem tiểu lão bản thành sủng vật mà đối xử.

     Đổng Trận kìm nén một hơi, mắt lạnh nhìn Kiều Tu, một bước cũng không nhường.

     Nhưng căn bản ánh mắt của Kiều Tu không có để trên người Đổng Trận mà đang theo sát Đường Tiểu Trì.

     Tả Khâu Tự cùng Đường Tiểu Trì nói vài câu liền trở nên thân cận. Đường Tiểu Trì lấy ra mấy cái bình thủy tinh  bên trong là trà hoa nhài bọn họ mới uống, Tả Khâu Tự chần chờ một chút  chỉ về chiếc lọ có chứa chanh phiến*

(*): chanh cắt lát, mỏng.

     Đường Tiểu Trì lại nói cái gì đó, Tả Khâu Tự gật đầu, tiếp nhận cái lọ có chứa trà xanh. Đối thoại của hai người làm mọi người hiếu kỳ muốn chết nhưng không tiện đến gần, hận không thể biến thành Thuận Phong Nhĩ* để nghe được hai người học đến tột cùng là nói cái gì.

(*): Vị thần có tai nghe được những âm thanh theo gió.

     Tả Khâu Tự ôm bình thủy tinh, lại cùng Đường Tiểu Trì nói mấy câu, còn vỗ vỗ cái ngực ưỡn cao rồi chạy về bên người anh họ Tả Phán Sơn.

     “Khục khục.” Tả Phán Sơn không ngăn nổi ánh mắt của mọi người, lắng giọng hỏi: “Tiểu Tự, vừa rồi em cùng tiểu lão bản nói gì vậy?”

     Thấy đứa em họ cảnh giác dùng ánh mắt hoài nghi, Tả Phán Sơn vội bỏ thêm một câu: “Đã cảm ơn tiểu lão bản chưa? Chờ ca mua được điểm tâm của Phúc Lâm Ký thì chia cho tiểu lão bản một ít.”

     Tả Khâu Tự lúc này mới hơi nới lỏng bình thủy tinh đang ôm ở trong ngực.

     “Em nói điểm tâm của Tiểu Trì đang an thì bị đoạt đi, Tiểu Trì nói điểm tâm không có nhưng có thể cho một bình trà.” Tả Khâu Tự đưa lọ chứa trà ra cho Tả Phán Sơn nhìn, “Vốn là định lấy cây chanh phiến nhưng Tiểu Trì nói rằng có thể trực tiếp cắt chanh ra để pha, còn nói trà xanh có lợi đối với thân thể của người già, vì vậy em lấy cái này để đưa cho tổ phụ.”

     Tả Phán Sơn nghe xong câu cuối cùng mới gian nan rời tầm mắt khỏi bình, mọi người cũng thất lạc dồi dần thở dài, nếu là đưa cho Tả lão gia tử thì cho dù bọn họ có gan lớn hơn nữa cũng không dám cướp a.

     “Ai, ta nói,” Phạm Thường nghịch nghịch tóc, nghênh mặt sang liếc mắt đưa tình, “Nếu Tiểu Tự lấy được điểm tâm cùng trà, vậy thì dựa vào nhan sắc của tỷ, chẳng lẽ còn không bắt vào tay được, không chừng còn có thể trực tiếp bắt tiểu lão bản về nhà đi?

     “Không được!”

     Còn không đợi mọi người nói, Tả Khâu Tự đã bước lên che trước mặt Phạm Thường, “Không cho!”

     “Vì cái gì a?” Pham Thường mỉm cười duỗi một ngón tay nâng cằm Tả Khâu Tự lên, gương mặt mang theo diễm lệ cùng mê hoặc,”Tiểu Tự là đang đố kỵ đi? Đừng nóng giận, chờ tỷ mang thiểu lão bản về nhà, Tiểu Tự nếu muốn ăn điểm tâm liền tìm đến tỷ, tỷ sẽ bảo tiểu lão bản làm cho, muốn ăn lúc nào thì ăn.”

     Những người thường đến của hàng thực vật Bách Thảo đều là thiếu gia tiểu thư gia đình có chút thế lực, có tiền, có rảnh rỗi, hầu hết đều quen biết lẫn nhau, dung mạo Phạm Thường tươi đẹp, nhưng mà tính tình lương bạc*, nam nam nữ nữ không biết có bao nhiêu người bị nàng câu lên tay, thời điểm yêu mến ngàn vạn hảo vạn**, có thể sủng ái ngươi lên tận trời, nhưng đến khi tình thú qua đi liền lập tức vứt bỏ như đôi giày cũ, cho dù có tình nghĩa sâu nặng thì quay đầu lại nhìn một chút

(*): Trăng hoa, bạc tình?
(**): Tốt đẹp.

     May mà Phạm Thường biết đúng mực, chỉ ra tay với người bình thường, chưa bao giờ đụng tới quý tộc hay Khế Ước Sư, thậm chí ngay cả người có quan hệ với Khế Ước Sư, Đào Tạo Sư hay Tu Phục Sư cũng không, thế nên trong nhà mới không gặp tai họa.

     Lần này Phạm Thường thật sự là có mấy phần tâm tư đối với tiểu lão bản nên mới phá vỡ quy củ. Bất quá trong lời nàng nói cũng có khinh bỉ, coi như là có lòng, cũng không biết có bao nhiêu là thật.

     Đổng Trận cau mày, lửa giận quả thực muốn bùng phát phía chân trời. Tiểu lão bản có bao nhiêu đáng yêu cùng dễ thân, vì cái gì lại trêu chọc đến những người như vậy?

     Tả Khâu Tự còn bạo phát nhanh hơn Đổng Trận.

     “Không cho! Tiểu Trì là bạn tốt của ta, không cho ngươi bắt nạt cậu ấy!”

     Tả Khâu Tự là người của Tả gia, tuy rằng tuổi còn nhỏ, được bảo hộ tốt, không có nghĩa là mấy chuyện xấu xa này một chút cũng không biết.

     Ánh mắt cùng lời nói của Pham Thường rõ ràng là chỉ đem Đường Tiểu Trì thành thú vui, thậm chí là coi như vật phẩm quý báu, làm công cụ khoe khoang, căn bản là không phải thật tâm yêu thích cậu.

     Tả Khâu Tự che ở trước mặt Phạm Thường, Cương đằng do hình xăm tiểu nhất hào trên vai biến thành, nóng lòng hóa thành roi thép trong tay, nếu không phải còn nhớ rằng đây là cửa hàng của Tiểu Trì, không thể tùy tiện phá hoại, đã sớm phẫn nộ vung roi.

     Mặc dù Tả Khâu Tự tuổi còn nhỏ nhưng có thể phú, hiện tại đã là Thực Vật Khế Ước Sư cấp bốn, có thể chỉ huy thực vật trung cấp Cương đằng công kích.

     Phạm Thường thay đổi vẻ mặt, gương mặt kiều diễm thu hồi ý cười, hướng về Tả Phán Sơn gừ lạnh nói: “Làm sao? Tả gia đây là ỷ vào gia thể lớn, muốn đè đầu bắt nạt nhóm chúng ta* sao?”

(*): nhóm người gia thế nhỏ, có chút thế lực.

     Thần sắc Tả Phán Sơn cũng nghiêm lại, nắm chắc cánh tay đang cầm Cương đằng của Tả Khâu Tự, nói: “Tiểu Tự chớ có hồ đồ, tiểu lão bản không phải là người có thể tùy tiện bắt nạt, có thiên phú Khế Ước Sư, Đào Tạo Sư, Tu Phục Sư, ba tháng sau có thể tham gia sát hạch Tu Phục Sư và Đào Tạo Sư, còn có thể mở được cửa hàng thực vật trên đường Trọng Thị, há có thể để người xem thường, Phạm Thường tỷ tỷ bất quá chỉ là đang nói đùa, mau thu hồi Cương đằng lại, cẩn thận đụng hỏng cửa hàng của tiểu lão bản.”
    
     Tả Phán Sơn mặc dù là đang nói chuyện với Tả Khâu Tự nhưng mắt lại cứ liên tục nhìn Phạm Thường, rõ ràng là đang uy hiếp nàng.

     Phạm Thường tuy rằng có chút không phục, nhưng cũng biết lời nói của Tả Phán Sơn là thật, hôm nay nàng có chút lỗ mãng, còn Tả Khâu Tự tuy rằng tính cách đơn thuần nhử tiểu hài tử nhưng đến khi động tay động chân lại cuồng bạo hung mãnh khô g khác gì dã thú, nằng căn bản đánh không lại.

     Mặc dù là vậy nhưng cũng không thể ném mặt mũi đi được, Phạm Thường cười lạnh một tiếng: “Thủ đoạn của Tả gia, ta coi như đã được chứng kiến.” nàng lui về sau hai bước rồi nói tiếp: “Đường Tiểu Trì trước bị học viện thôi học, sau lại bị Đường gia đuổi ra khỏi nhà, còn không phải là đã đắc tội người khác? Ta ngược lại muốn xem xem này sau cậu ta có thể có được bản lãnh gì!”

      Phạm Thường nói xong liền hung ác rời khỏi, Tả Phán Sơn đang kêu Tả Khâu Tự thu hồi Cương đằng, lại nghe được hỏi truyền đến từ phía sau, “A, ngươi là đang nói Tiểu Trì sao?”

     Tất cả mọi người đều bị cuộc tranh cãi của Tả Khâu Tự và Phạm Thường hấp dẫn sự chú ý nên không biết Kiều Tu đã đứng ở phía sau bọn họ từ lúc nào, mái tóc dài của hắn chưa cột lên, theo đường nét kiên cường ở vai và lưng uốn lượn xuống, Kiều Tu lười nhác dựa trên kệ, “Tiểu Trì có bản lãnh gì ngươi không biết, thế nhưng ta lại không biết ngươi lại có thể có được bản lãnh gì.”

     Sắc mặt Phạm Thường hết xanh rồi trắng, cuối cùng biến thành đỏ chót. Đây là lần đầu tiên Kiều Tu nói chuyện với bọn họ, nhưng lại không nể mặt, tuy rằng bọn họ đến cửa hàng thực vật Bách Thảo là vì yêu mến Kiều Tu, nhưng nhiều hơn là bị hoàn cảnh thanh tĩnh ở đây hấp dẫn, bất tri bất giác thành hói quen, vì vậy cũng không hẳn là hoàn toàn yêu mến hắn.

     “Ngươi nói cái gì?”

     Phạm Thường hoàn toàn bị làm cho tức giận. Anh em Tả gia thì thôi, Tả gia không phải là tầm thường, hơn nữa bọn họ có chút quen biết, ầm ĩ hai câu cũng không coi là gì. Kiều Tu này lại là từ nơi nào chui ra? Cư nhiên dám trào phúng nàng!

     Sau khi gặp qua Kiều Tu, bọn họ liền cho người điều tra hắn nhưng lại không tra ra được cái gì, Đổng Trận là người duy nhất biết thân phận của Kiều Tu nhưng không dám tùy ý nói ra. Thường này Phạm Thường còn có khả năng kiêng dè Kiều Tu không rõ thân phận, sợ chọc phải người không nên đắc tội, hiện tại lửa giận không tâm, không nhớ được nhiều như vậy, chỉ muốn hung hăng giáo huấn gia hỏa dám trào phúng nàng.

     Đổng Trận hãi hùng khiếp vía một trận, vội vàng tiến lên ngăn cản nàng, lại bị Phạm Thường dùng hoa bích lan hóa thành kiếm lấy từ trong túi khế ước một kiếm bức lui.

     Phạm Thường ánh mắt âm lãnh nhìn Đổng Trận, lớn tiếng quát: “Làm sao, ngay cả ngươi cũng muốn bắt nạt ta? Vậy đừng trách ta không khách khí!”

     Đổng Trận sợ nàng chọc tới Kiều Tu nên mới tiến lên ngăn cản, nhưng Phạm Thường lại cho rằng y bất mãn vì nàng xem thường tiểu lão bản, muốn bảo hộ Kiều Tu.

     Không đợi Đổng Trận đáp lời, đường kiếm rinh xảo bỏ qua y hướng về Đổng Trận. Kiều Tu vẫn như cũ tựa vào trên kệ, đưa tay đã che cây lan điếu được một buông gia. Vậy mà Phạm Thường lại giống như chịu phải trọng kích*, trường kiếm được hoa bích liên hóa thành tròn tay trở về nguyên hình, bản thân Phạm Thường ngã nhào trên mặt đất, vừa vặn ngã trước mặt một đôi chân**.

(*): Đòn đánh mạnh.
(**): nguyên văn là “một đôi đùi” :))

_————-

_Zen_

25/6/2019

     
    

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN