Thẩm Trí thờ ơ lau tay, bác sĩ Tưởng đi tới phía trước, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh rồi hỏi: “Vừa rồi anh ở cùng phòng với cô gái đó, cảm giác của anh thế nào? Có tức ngực, bứt rứt không? Hay xuất hiện tâm trạng cáu kỉnh?”
Thẩm Trí vẫn cụp mắt xuống, không phát ra tiếng, bác sĩ Tưởng lại hỏi: “Tôi cùng Ansel gọi điện thoại, ông ấy hy vọng sau khi kết thúc tôi sẽ liên lạc với anh để tìm hiểu xem trong suốt quá trình đó anh có phản ứng gì đặc biệt không?”
Thẩm Trí để khăn tắm sang một bên, quay đầu nhìn bác sĩ Tưởng, khẽ mím đôi môi mỏng, không đưa ra bất kỳ trao đổi gì thêm.
Anh không thể nói với bác sĩ Tưởng rằng vừa rồi tâm trạng của anh dao động nhưng đó là vì một số nguyên nhân khác, không liên quan gì đến bệnh tình của anh. Bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không thể xác định được.
Dù sao đã nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra loại tình huống này, anh cũng có chút kinh ngạc.
Ansel là giáo viên của bác sĩ Tưởng, một nhà tâm lý học nổi tiếng quốc tế. Năm ấy Thẩm Trí bị phát bệnh nên đã quen biết ông ấy.
Khi bác sĩ Tưởng đang học ở California, ông ấy đã tiếp xúc với trường hợp của Thẩm Trí cùng với giáo viên Ansel của mình, vì vậy lần này Thẩm Trí nhất quyết muốn trở về Trung Quốc, Ansel không yên tâm nên đã sắp xếp học trò của mình túc trực bên cạnh Thẩm Trí.
Thấy Thẩm Trí im lặng, bác sĩ Tưởng đổi cách thức để hỏi: “Gần đây tiếp xúc với người khác giới có bao giờ anh cảm thấy xung đột mâu thuẫn tâm lý không?”
Thẩm Trí nghĩ về việc bắt tay với Quan Phẩm Nghiên vừa rồi và gật đầu với bác sĩ Tưởng.
Bác sĩ Tưởng không thể tin được nói: “Nói cách khác, cô gái trong phòng đối với anh không có ảnh hưởng gì. Chuyện này đã từng xảy ra chưa? Đối với từng cá nhân cụ thể có sự thay đổi cảm xúc đặc biệt.”
Thẩm Trí đáp gọn lỏn: “Không.”
Bác sĩ Tưởng cau mày: “Ansel không đề cập đến tình huống này với tôi. Theo lý mà nói trạng thái của anh đối với tất cả các nhóm là như nhau, sẽ không có trường hợp ngoại lệ như vậy. Tôi phải liên lạc với thầy giáo của mình để trao đổi thêm và đợi phản hồi.”
Thẩm Trí tháo chuỗi hạt trầm hương trên cổ tay rồi lau sạch vết nước đọng trên từng chuỗi hạt.
Bác sĩ Tưởng cùng Ansel trao đổi một lúc, cúp điện thoại quay sang nói với Thẩm Trí: “Ansel nhờ tôi nói với anh, nếu như lần này anh không cảm thấy quá khó chịu, có thể thử tiếp tục tiếp xúc xem sao. Hai năm trước, ông ấy cũng đã khuyên anh nên tiến lên một bước, dù sao anh không thể ở một mình mãi như thế được. Ông ấy sẽ tìm thời gian để trao đổi cụ thể với anh.”
Thẩm Trí không lên tiếng đáp lại, bác sĩ Tưởng cầm lấy chiếc hộp, nói với anh: “Đây là tín hiệu tốt cho anh. Tất nhiên, tôi khuyên anh nên bắt đầu từ giao tiếp và dừng lại kịp thời nếu cảm thấy khó chịu.”
Thẩm Trí vuốt v e chiếc vòng trầm hương Kỳ Nam và trầm ngâm suy tư.
Khi bác sĩ Tưởng chuẩn bị rời đi, anh ấy đột nhiên quay lại và nói với Thẩm Trí: “À, nhân tiện, vì anh đã trở về Trung Quốc, tốt nhất là nên sử dụng WeChat để tiện cho việc liên lạc. Anh vừa gửi tin nhắn cho tôi, may mà đã kịp check sau khi tư vấn, nếu không thì rất dễ bỏ sót.”
Thẩm Trí gật đầu rồi thì bác sĩ Tưởng rời đi.
Bên kia, Cố Diễu và Cố Lỗi đã về đến trung tâm thành phố, Cố Diễu dọc đường lải nhải suốt: “Cái áo lót nữ này làm sao mà mua đây chứ? Thứ này tôi chưa mua bao giờ, khi đến cửa hàng làm sao mà nói được, lão đại cũng chẳng nói là mua cho ai. Tôi cũng không phân biệt phong cách. Cúp ngực của phụ nữ cũng có các kích cỡ khác nhau phải không? Không ai trong số những người yêu cũ của tôi có đề cập đến việc mua món đồ này trước đây. Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế, người ta sẽ không xem tôi như là tên bi3n thái chứ?”
Cố Lỗi ngồi bên cạnh nghe Cố Diễu cằn nhằn suốt dọc đường đi, thực sự rất chán, đến nơi, cậu ấy chỉ mở cửa xe nói: “Dông dài lằng nhằng quá, mua có một món đồ thôi mà cứ làu bàu suốt, anh đừng đi lên đó làm chi.”
Vì vậy, Cố Lỗi đang mặc một chiếc quần bó sát với thân hình vạm vỡ tương đương với kẻ hủy diệt Schwarzenegger và cậu ấy dừng lại ở một cửa tiệm đồ lót với vẻ mặt đầy sát khí.
Người biết thì cho rằng cậu ấy tới đây để mua đồ lót, người không biết thì cho rằng cậu ấy định cướp cửa tiệm nhưng qua một hồi lâu vẫn không có một nhân viên nào của cửa tiệm dám bước ra tiếp đón.
Khi Cố Lỗi từ cửa tiệm đồ lót bước ra thì trên vai cậu ấy vác theo sáu chiếc túi lớn, bước đi với vẻ uy nghiêm, vài nhân viên nữ của cửa tiệm bắt đầu thì thầm phía sau cậu ấy, đoán rằng người đàn ông cơ bắp này chắc có sở thích đặc biệt nào đấy. Thời buổi như hiện nay thì loại người gì cũng có cả.
Sau khi bác sĩ Tưởng đi rồi, Thẩm Trí mang thêm tấm chăn quay trở lại căn phòng vừa rồi, cô gái trên ghế sofa vẫn giữ tư thế như trước, mùi thơm dịu nhẹ thanh nhã trong không khí khiến cô ngủ một giấc thật bình yên.
Thẩm Trí lấy tấm chăn đắp lên cho cô nhưng anh không nhìn cô nữa mà đi đến bàn làm việc bên cạnh, mở máy tính chuẩn bị làm việc. Vài phút trôi qua, anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình không nhúc nhích, suy nghĩ của anh lan man trôi dạt đến mùa hè năm ấy, người đó lần đầu tiên trao một sinh mệnh bé bỏng mềm mại vào tay anh, cảm giác đó thực sự rất tuyệt vời.
Tạ Tiền Thiển thực sự chỉ ngủ trong hơn mười phút, trong mơ hồ cô dường như đã trở lại bờ biển Tân Thành, trước cửa nhà, cô bước trên cát mềm bằng đôi chân trần, cảm giác rất chân thực. Trước mặt cô là một khoảng sân nhà với những cánh cửa gỗ sơn đầy màu sắc, sự phản chiếu của tấm kính qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của bà Mộc Tử.
Cô chạy về phía cửa gỗ nhưng chân nặng trĩu, chạy hồi lâu cũng không tới được, đột nhiên cát dưới chân bắt đầu lún xuống. Bên tai là tiếng sóng lớn vỗ vào vách đá ngầm thật ù tai như sắp nuốt chửng lấy cô. Cơ thể cô dần dần lún vào trong cát và không ngừng kinh hãi kêu lên.
Sau đó, cô đột nhiên mở mắt ra rồi ngồi dậy, ngọn đèn trên đầu cô đã bị Thẩm Trí chỉnh cho mờ đi nhưng trong chốc lát cô vẫn lơ đãng chưa thể hoàn hồn. Trước giờ cô luôn rất tỉnh táo và hiếm khi dễ dàng ngủ thiếp đi trong một môi trường xa lạ.
Và rồi nghe thấy một giọng nói trầm trầm từ phía sau vọng lại: “Gặp ác mộng à.”
Tạ Tiền Thiển đột nhiên nhảy xuống ghế sofa xoay người, Thẩm Trí lẳng lặng ngồi ở trên chiếc ghế bành lớn và cơ thể chìm trong bóng tối, nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ nhíu mày: “Chậm một chút, đừng đụng đến vết thương.”
Tạ Tiền Thiển một lúc sau mới ý thức được và sờ vào bả vai của mình. Quần áo đã được Thẩm Trí kéo lại chỉnh tề, mặc dù vết thương vẫn hơi đau nhưng không còn cảm nhận được dị vật nữa.
Lúc này Cố Diễu và Cố Lỗi đã trở lại, Cố Lỗi vừa vào đã xách theo mấy túi mua sắm cực lớn. Vừa nhìn thấy Tạ Tiền Thiển thì Cố Diễu liền vô cùng kinh ngạc vì trước giờ Thẩm Trí chưa từng dẫn cô gái nào về nhà.
Có lần tại nhà riêng của anh ở Beverly Hills, một phụ nữ thuộc kiểu trưởng bối lớn tuổi ghé thăm anh và sau khi rời đi thì anh liền cho dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn vứt luôn chiếc ghế sofa mà người phụ nữ đó vừa ngồi.
Để tránh những rắc rối không cần thiết như vậy, sau đó anh đã từ chối tất cả các cuộc thăm viếng, chứ đừng nói đến việc mời người khác giới đến nhà mình.
Vì vậy, khi nhìn thấy Tạ Tiền Thiển ở đây, Cố Diễu cảm thấy như mình đã nhìn thấy ma và sau đó anh ấy nhận ra rằng không có người phụ nữ thứ hai ở đây, vì vậy đồ lót mà lão đại yêu cầu họ mua chắc chắn là cho cô nhưng tại sao anh lại mua nó cho cô. Ngày đầu tiên đi làm đã phát đồ lót cho nữ nhân viên sao? Cố Diễu không dám hỏi, không dám nghĩ và càng không thể đoán được.
Vì vậy, anh ấy thúc vào Cố Lỗi rồi nói với cậu ấy: “Đưa đồ cho người ta đi.”
Cố Lỗi ngờ nghệch một lúc rồi đưa sáu chiếc túi trên cả hai vai cho Tạ Tiền Thiển, trực tiếp che lấp hết cả cơ thể nhỏ bé của cô.
Thẩm Trí nhìn chằm chằm vào túi mua sắm, sau đó nhìn Cố Lỗi rồi xoa trán và nói với Tạ Tiền Thiển: “Phòng bên cạnh không có người, cô có thể vào trong đó.”
Tạ Tiền Thiển không hiểu mở túi mua sắm nhìn một chút liền thấy một chiếc áo lót màu đỏ viền ren, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên và ửng hồng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tuy nhiên, Cố Lỗi là một người đàn ông thẳng như thép với ánh mắt hết sức thẳng thắn. Mặc dù mua rất nhiều áo ngực với các kích cỡ khác nhau nhưng đều dựa theo gu thẩm mỹ của mình mà chọn lấy, chúng cực kỳ gợi cảm với phong cách Âu Mỹ tạo hiệu ứng chèn ép thật tuyệt vời và còn có cả loại xuyên thấu nữa. Rõ ràng là cậu ấy không phân biệt được loại đồ lót thông thường và loại đồ lót gợi cảm.
Tạ Tiền Thiển mở tất cả các túi hàng, ngơ ngác nhìn một đống đồ sặc sỡ, sửng sốt hồi lâu, cuối cùng đành chọn cho mình một chiếc màu trắng cùng với lớp vải dày dặn nhất trong số đó để mà thay vào.
Lúc cô thay áo lót, Cố Diễu ngồi xổm ở bậc thang bên ngoài, “hừ” một tiếng rồi hỏi: “Vì sao lão đại lại bảo chúng ta mua nhiều đồ lót như thế cho Tiền Đa chứ?”
Cố Lỗi từ trong ngăn đá lấy ra một miếng ức gà lớn, đắc ý nói: “Anh vẫn không nhìn ra sao và cũng không phải không biết anh Thẩm, với cái bộ điệu ấy đi đến đâu anh ấy cũng hấp dẫn theo cả đống người và rồi anh ấy lại sợ Tiền Đa có ý đồ bất chính với mình. Từ giờ trở đi, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, anh nói thử xem như thế có phải là quá ngại ngùng đi không chứ? Vì vậy mới phải mua cho cô một loạt đồ lót để dằn mặt, cái chiêu này của lão đại quả là cao tay đấy.”
Cố Diễu lúng túng hỏi: “Tặng đồ lót thì có liên quan gì đến việc dằn mặt cơ chứ?”
Cố Lỗi chán ghét nói: “Sao anh còn chưa nghĩ thông vậy? Anh xem thử cô gái Tiền Đa này đột nhiên nhận được một đống đồ lót. Cô chắc chắn cho rằng anh Thẩm đang ám chỉ cô và không ngoài dự tính thì ngày mai cô sẽ không dám xuất hiện nữa đâu, chỉ tiếc thay cho cái thân tuyệt kỹ võ công quá thôi.”
“……” Cố Diễu gật đầu, đột nhiên ý thức được và sáng tỏ ngọn ngành, thiên tài logic.
Sau khi Tạ Tiền Thiển thay xong đồ lót thấy cửa phòng làm việc khép hờ, cô gõ cửa, Thẩm Trí ngẩng đầu nhìn lên, cô đi vào vài bước và cảm thấy lúng túng c ởi đồ thể thao ra.
Ánh mắt Thẩm Trí tựa hồ rơi vào bộ phận nhô ra của cô, anh còn tưởng rằng cô còi cọc nhưng sau khi thay đồ lót xong nhìn cô lại tinh tế và đầy đặn như vậy, trong đầu anh lại hiện lên những điều ám muội và thế là anh lại cụp mắt xuống tiếp.
Tạ Tiền Thiển lớn tiếng hỏi: “Dị vật được lấy ra đang ở đâu?”
Thẩm Trí cúi đầu lật xem tài liệu trong tay trả lời cô: “Đã cho bác sĩ mang về xét nghiệm rồi, cô có biết trong nước còn người nào sử dụng loại này nữa không?”
Tạ Tiền Thiển nhíu mày, đáp: “Có, rất nhiều là đằng khác, sư phụ có chút thành kiến với ám khí, cho rằng người luyện võ nên quang minh lỗi lạc, vì vậy rất xem thường những thuật bàn môn tà đạo này. Võ quán của chúng tôi không bao giờ dạy môn võ như thế này.
Nhưng trước đây tôi có nghe sư phụ nói rằng có rất nhiều môn phái ở Trung Quốc chuyên dạy ám khí, có thể bỏ tiền ra để học, những môn phái này cũng sẽ thu nhận học trò rồi sau đó họ lại tản ra khắp mọi ngõ ngách với lực lượng hùng hậu.”
Vừa nói, ánh mắt Tạ Tiền Thiển cứ dán vào chuỗi hạt trơn đơn giản trong tay Thẩm Trí, hương thơm dịu dàng lan tỏa trong không khí tựa hồ như có như không, thoang thoảng ngào ngạt khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.
Thẩm Trí vẫn cúi đầu, thấp giọng nói với cô: “Vài hôm nữa tôi phải đi Hải Thành, cô đang bị thương thì đừng đi cùng tôi.”
“Anh sẽ không an toàn” cô trả lời mà không cần suy nghĩ.
Thẩm Trí nhếch môi như không có việc gì, ôn nhu nhìn cô: “Sợ tôi sẽ xảy chuyện sao?”
Tạ Tiền Thiển thành thật gật đầu: “Đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, rất quan trọng.”
“……” Thẩm Trí nhướng mày, chậm rãi đặt tài liệu trong tay xuống, tựa vào lưng ghế, đột nhiên cảm thấy dường như bản thân là sản phẩm mà cô đang kinh doanh. Sau khi kinh doanh thành công thì sẽ mang ra khắp nơi.