Căn bản sự tập trung của Tạ Tiền Thiển không có đặt trên người Thẩm Trí mà đang cảnh giác quan sát phía bên ngoài bức tường cho nên không phát hiện biểu cảm kỳ quái của Thẩm Trí, anh cẩn trọng nói: “Cô đừng động đậy.”
Đúng lúc này, điện thoại di động trên người Thẩm Trí bất ngờ vang lên, anh giơ tay bắt máy, hai người cách nhau rất gần, Tạ Tiền Thiển nghe rõ giọng nói của Cố Lỗi trong điện thoại: “Anh Thẩm, đã khống chế được rồi.”
Trong mắt Thẩm Trí sau cặp mắt kính lóe lên một tia u ám, anh nói với Cố Lỗi: “Biết làm sao để thẩm vấn chưa? Liên hệ với cảnh sát Tào, phía chúng ta sẽ tra hỏi hắn ta trước rồi mới giao người qua cho cảnh sát.”
Sau đó anh cúp điện thoại, trầm giọng nói với cô gái trước mặt: “Đứng dậy đi.”
Tạ Tiền Thiển nhảy lùi lại, trong nháy mắt đã cách anh hai mét, Thẩm Trí cau mày chậm rãi đứng dậy, kéo lại quần áo trên người rồi chớp mắt nói với cô: “Đi thôi.”
Lúc này Tạ Tiền Thiển mới phát hiện sắc mặt của anh đang căng thẳng, tựa hồ có chút tâm sự nặng nề. Cô vốn tưởng rằng là vì đã bắt được người rồi nên nóng lòng muốn tìm hiểu đầu đuôi lai lịch của đối phương nên không chút suy nghĩ liền đi theo hắn.
Vừa ra khỏi chùa, chiếc xe vừa mới đưa bọn họ tới lại chạy đến rồi dừng ở cửa nhưng lần này Cố Lỗi không ngồi trên xe. Thẩm Trí ngồi ở ghế sau, cô vẫn theo như thông lệ leo lên ghế lái phụ phía trước.
Dọc đường, Thẩm Trí không nói lời nào, đôi mày nhíu chặt, Tạ Tiền Thiển xuyên qua gương nhìn anh tận hai lần, nhịn không được quay đầu hỏi: “Chúng ta không phải đi gặp người kia sao?”
Đôi mắt sau cặp kính của Thẩm Trí chậm rãi ngẩng lên, thâm thúy nhìn cô chằm chằm, anh không hiểu tại sao vừa rồi khi cô gái vồ lấy anh, hai cảm xúc chợt dâng lên trong lòng anh lại triệt tiêu lẫn nhau một cách thần kỳ như thế.
Thậm chí, anh cũng không có cảm giác ghê tởm như mọi khi. Đó là cảm giác hơn mười năm nay anh chưa từng trải qua, ngay giây phút này anh chỉ nhìn cô chằm chằm với vẻ tò mò, nóng lòng muốn biết cô có ma lực gì mà có thể khiến tâm lý của anh chuyển biến một cách kỳ diệu như thế.
Tạ Tiền Thiển không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ là ánh mắt anh như vực sâu nhìn chằm chằm vào cô một cách vô cớ như thế nên cô cứ trực diện mà nhìn lại anh.
Thật lâu sau, khóe miệng anh đột nhiên cong lên, âm thanh tựa hồ có lực hấp dẫn, vừa trầm ổn bình tĩnh lại mang theo vài phần thả lỏng: “Người chạy không thoát, không nên nóng vội, chúng ta đi xử lý chuyện khác trước.”
Không biết có phải Tạ Tiền Thiển xuất hiện ảo giác hay không, tựa hồ cô cảm giác được tâm tình của Thẩm Trí đột nhiên trở nên tốt hơn hẳn.
Hôm nay là buổi dạ tiệc từ thiện thường niên của Hải Thành, quy tụ rất nhiều minh tinh, còn phát sóng trực tiếp trên một số nền tảng và xu hướng tìm kiếm trên Weibo một lần nữa bị thống trị bởi trang phục của những minh tinh này.
Họ đã bị trì hoãn một lúc vì những sự việc vừa xảy ra khi nãy nên khi họ đến đó, tiết mục thảm đỏ nơi các minh tinh tranh tài sắc đẹp đã kết thúc. Tiết mục biểu diễn trên sân khấu và buổi gây quỹ vừa được bắt đầu.
Cố Diễu sau khi làm xong công việc liền trực tiếp chạy tới bữa tiệc từ thiện, xe của Thẩm Trí vừa đến, anh lập tức tiến lên nghênh đón, trong tay cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ, nói với Thẩm Trí: “Chú Thái đã xem qua. Năm ngoái cũng xuất hiện một miếng như thế nhưng chất liệu không giống. Chú Thái bảo rằng không phải từ cùng một mảnh tạo ra, chú sẽ giúp chúng ta lưu ý xem, nếu có phát hiện gì thì sẽ báo qua đây ngay.”
Thẩm Trí gật đầu, lại cúi đầu nhìn hộp gấm, thản nhiên hỏi: “Cái hộp này từ đâu ra?”
Cố Diễu nói với anh: “Là cái bán đấu giá hôm trước đấy.”
Khóe miệng Thẩm Trí nhếch lên: “Không thích hợp, vứt đi.”
Cố Diễu sửng sốt: “Bây giờ?”
Thẩm Trí hai tay đút túi, bình tĩnh nhìn anh ấy: “Bằng không thì sao? Ngựa tốt phối liền với yên tốt, ngọc tốt biết phối với cái gì không?”
Cố Diễu tiếp tục nói: “Ngọc tốt phối hộp tốt.”
Thẩm Trí cười khẽ, không trả lời. Cố Diễu chỉ đành mở hộp gấm lấy đồ bên trong ra.
Tạ Tiền Thiển đứng phía sau Thẩm Trí, nhìn thấy bên trong chiếc hộp là mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo hình giọt nước mà Thẩm Trí đã mua trong buổi đấu giá ngày hôm đó. Một sợi dây thừng mỏng màu đen được bện thành nút thắt để buộc chặt mặt dây chuyền trong suốt hình giọt nước.
Vào ngày đấu giá, Tạ Tiền Thiển ngồi ở rất xa và chỉ có thể nhìn thấy vật phẩm qua màn hình nhưng lúc này mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo đã ở rất gần trong tay.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn chìm trong lòng đất, ánh sáng xung quanh bên ngoài bữa tiệc phản chiếu lên mặt dây chuyền bằng ngọc. Nó nằm trong hộp gấm, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lục tựa như có một sức sống nào đấy.
Cố Diễu cẩn thận lấy miếng ngọc ra.
Thẩm Trí liếc xéo cô gái phía sau, nói với Cố Diễu: “Giao cho Tiểu Thiển giữ.”
Cố Diễu nghĩ rằng Thẩm Trí thực sự đang gọi cô là “Tiểu Tiền”, vì vậy anh ấy không mảy may suy nghĩ nhiều về nó. Dù sao thân thủ của Tạ Tiền Thiển rất nhanh nhẹn, vào ban đêm như thế sẽ an toàn hơn nếu đặt thứ đồ này bên người cô.
Vì vậy Cố Diễu đưa mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo cho Tạ Tiền Thiển, Tạ Tiền Thiển không ngờ rằng Thẩm Trí sẽ để cho cô giữ mặt dây chuyền này. Cô có chút hưng phấn khi nhận lấy, cầm trong lòng bàn tay và soi nhìn nó rất kỹ, cố gắng so sánh miếng ngọc này và miếng ngọc trong trí nhớ của mình.
Nhưng ký ức quá xa xôi, cô cũng không am hiểu về ngọc nên cũng không so sánh được gì.
Tuy nhiên, Thẩm Trí đột nhiên quay lại, ánh mắt dường như lơ đãng rơi vào cô và anh nói một cách đầy ẩn ý: “Cô sẽ giữ trong tay thứ mà tôi đã bỏ ra hàng chục triệu tệ để chuẩn bị chụp ảnh.”
Tạ Tiền Thiển sau đó sờ vào bộ bodysuit ôm sát toàn thân, ngẩng đầu và nói với anh: “Tôi không có túi.”
Thẩm Trí nghiêng đầu liếc nhìn Cố Diễu, Cố Diễu đang chăm chú thưởng thức kiệt tác của mình, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Thẩm Trí xoa xoa chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trong tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Vậy thì đeo vào đi, nơi dễ thấy nhất mới là nơi an toàn nhất.”
Tạ Tiền Thiển gật đầu, cảm thấy cũng có lý, thứ quý giá như vậy nếu cứ cầm trên tay khư khư như thế quả thực không thích hợp cho lắm. Vì vậy, cô đeo mặt dây chuyền ngọc vào cổ, miếng ngọc lạnh lẽo buông thõng xuống ngực, cô cúi đầu nhìn. Giọt nước dường như vẫn còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến cô nhớ đến ánh mắt dịu dàng của bà Mộc Tử và một số cảm xúc phức tạp bất giác lộ ra trong mắt cô.
Tuy nhiên, khi cô nhìn lên, một lượng lớn các phóng viên trước mặt cô đang ngồi xổm ở lối vào của nơi diễn ra bữa tiệc. Vì vậy cô dứt khoát kéo chiếc kính râm đang để trên đầu đeo vào.
Trưởng ban tổ chức cử lãnh đạo đã ra tận cửa để đón Thẩm Trí, Cố Diễu liếc cô một cái, ánh mắt sáng ngời nói: “Mắt thẩm mỹ của tôi thật tốt mà, cô ăn mặc như thế rất giống như nữ thần của tôi.”
“Ai là nữ thần của anh?”
“Scarlett, đó là người đóng vai góa phụ đen. Bộ dạng hiện tại của cô là góa phụ đen phương Đông.”
Thẩm Trí đi ở phía trước nghe thấy từ “góa phụ” liền quay đầu nhìn Cố Diễu, không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, cứ cảm thấy ánh mắt của lão đại không được thân thiện cho lắm.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Diễu vang lên, chú Thái gọi điện thoại nói với anh ấy. Sau khi anh ấy rời đi không lâu đã nghe được một số tin tức, nếu Thẩm Trí không vội rời Hải Thành chắc chắn hai ngày này sẽ dành chút thời gian đến thăm, sẽ gặp mặt trực tiếp.
Cố Diễu đáp lại liên tục, trước khi cúp điện thoại còn hỏi thêm vài câu: “Nhân tiện hỏi chú một câu, ngựa tốt thì đi với yên tốt, vậy ngọc tốt đi với cái gì?”
Chú Thái cười nói qua điện thoại: “Tất nhiên ngọc tốt xứng giai nhân rồi.”
Cố Diễu cứng ngắc quay đầu nhìn Tiền Đa, nghĩ đến vừa rồi vẻ mặt cười khúc khích của lão đại, hóa ra ngọc bội sánh cùng giai nhân à.
Vào buổi chiều, trong cuộc trò chuyện với Chủ tịch Nghiêm, Thẩm Trí tiết lộ rằng anh dự định hợp tác với các quỹ từ thiện để tạo ra các dự án cứu trợ quy mô lớn như hỗ trợ sinh viên, hỗ trợ y tế, hỗ trợ người già và cứu trợ thiên tai. Thẩm Trí sẽ đổ một số tiền lớn vào sự nghiệp phúc lợi công ích.
Cho nên anh vừa đến, những người đứng đầu ban tổ chức liền lũ lượt kéo đến cứ như những vì tinh tú cõng vầng trăng sáng tiến vào. Như thể một vị Thần Tài đã được mời đến, một mặt trận lớn như vậy ngay lập tức thu hút sự chú ý của giới truyền thông tại cửa ra vào và những người nổi tiếng đến tham gia tại sự kiện.
Ngoài ra, độ nhận diện của cậu cả nhà họ Thẩm gần đây rất cao, hầu như ngày nào tên anh cũng thuộc top đầu hotsearch xuất hiện đầy trên các mặt báo, tên anh còn được đặt cùng với Kỳ Trần thì hẳn nhiên sẽ sớm nổi tiếng thôi. Ngoại trừ những người thuộc giới kinh doanh thì những người trong giới khác cũng rất tò mò về anh.
Mấy ngày nay, xuất thân của Thẩm Trí bị đồn thổi ngày càng bí ẩn nhưng những bức ảnh trên mạng Internet ở Tụ Nhã Lang vào đêm hôm đó chỉ có thể thấy góc chụp nghiêng mặt không rõ ràng, cứ như là chỉ nghe thấy giọng chứ không thể thấy được bóng hình nơi đâu.
Vì vậy, ngay khi anh xuất hiện, vô số ánh đèn nhấp nháy xung quanh anh đồng thời sáng lên và ngày càng có nhiều người ở hội trường đổ dồn ánh mắt về phía Thẩm Trí.
Thân hình thanh thoát, dáng người mảnh khảnh nhưng không gầy của Thẩm Trí cùng với ngũ quan tuấn tú, không khí náo nhiệt tại đây bị cản lại không ít bởi ánh mắt phía sau cặp kính không gọng, khí chất cô độc toát ra vẻ ung dung tao nhã bất khả xâm phạm.
Nhiều máy quay trong hội trường lập tức tập trung vào Kỳ Trần đang ngồi trong bữa tiệc. Kỳ Trần tối nay rất đẹp, chiếc váy sang trọng khiến cô ta tỏa sáng quyến rũ, cô ta rất hào phóng vừa đứng tên quyên góp một triệu tệ. Đúng lúc đó Thẩm Trí xuất hiện, cô ta vẫn giữ nụ cười giương giương tự đắc trên môi và không còn nghi ngờ gì nữa cô ta chắc chắn đã trở thành tâm điểm lớn nhất của đêm nay.
Tuy nhiên, nụ cười của cô ta chỉ kéo dài nửa phút trước khi nó đột ngột tắt ngấm, bởi vì cô ta nhìn thấy một cô gái khác đi phía sau Thẩm Trí với cả bộ đồ màu đen và mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo chói mắt trên cổ cô giống y hệt như mặt dây chuyền đang đeo trên người cô ta.