Thuốc Giải Chết Người - Chương 22: C22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Thuốc Giải Chết Người


Chương 22: C22: Chương 22


Khi đó, Tạ Tiền Thiển đang khoanh tay trước ngực dựa lưng vào cửa, ánh mắt của ông lão đã có chút mờ đục, thị lực cũng không mấy rõ ràng cho nên khi ông gọi Tạ Tiền Thiển một tiếng “Tiểu tiểu thư” thì lúc ấy cô cũng vô thức ngoáy đầu về phía sau để nhìn nhưng phía sau cô cũng chỉ có mỗi mình Cố Lỗi mà thôi.

Thẩm Trí và Cố Diễu cũng nhanh chóng ngước lên nhìn về phía Tạ Tiền Thiển.

Ông lão dụi mắt, lại nhìn cô gái đứng ở cửa, liên tục lắc đầu: “Thật không thể tin được, lại có người giống như vậy.”

Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Giống ai?”

Ông lão vẫn giữ nguyên ánh mắt ấy cứ tham lam nhìn vào khuôn mặt Tạ Tiền Thiển, nghiêm túc nói: “Giống Tiểu tiểu thư.”

Nói xong, ông liền quay đầu chỉ mặt dây chuyền ngọc trên bàn: “Là em gái của chủ nhân mặt dây chuyền ngọc này.”

Cố Diễu sắp xếp lại lời nói: “Ý lão là Tiền Đa của chúng tôi trông giống như em gái của cặp chị em nhà giàu năm đó, ý lão là vậy? Nhưng đã nhiều năm như vậy, lão vẫn có thể nhận ra dung mạo của cặp chị em năm đó sao?”

Ông lão nói: “Năm đó, ở thành phố Tứ Cửu, Đông Thành giàu có và Tây Thành đắt đỏ. Sư thúc tôi chuyên kinh doanh ở Đông Thành, nghe đồn rằng có một giai nhân ở phía Tây Thành đến từ Tô Giai Uyển, là một cặp chị em của nhà họ Tô. Khi đó những người xuất thân như chúng tôi làm sao có cơ hội chạm đến những gia đình quyền quý ở Tây Thành. Lần may mắn được theo sư thúc đi giao mặt dây chuyền ngọc, tôi đã đứng nhìn ngắm từ xa và không thể nào quên được.”

Ông lão gần như thở dài nói ra hai chữ “không thể nào quên”, với một loại ý nghĩ ám ảnh.

Ông lão nói xong, lại nhìn về phía Tạ Tiền Thiển, hỏi: “Tô Cẩm Tú là quan hệ gì với cô?”

Đôi mắt sáng màu của Tạ Tiền Thiển chậm rãi cụp xuống, nhìn bóng đen dưới chân mình: “Bà ngoại tôi.”

Ông lão chợt nhận ra và lẩm bẩm: “Không ngoài dự đoán, không ngoài dự đoán.”

“Bà ngoại của cô?”

“Không còn nữa.”

Ông lão sửng sốt một hồi, đôi mắt đục ngầu nhất thời mất đi tiêu cự, sau đó nhìn về phía mặt dây chuyền ngọc, cảm khái nói: “Xem ra những lời đồn đại kia cũng không sai.”

Tạ Tiền Thiển nhướng mắt, nhíu mày: “Tin đồn gì?”

“Sau đó tôi nghe nói rằng đại tiểu thư của nhà họ Tô-Tô Cẩm Vân đã kết hôn với một nhà lãnh đạo nổi tiếng vào thời điểm đó nhưng vào năm thứ hai sau cuộc hôn nhân của họ, Bắc Bình đã bị bao vây và gia đình họ rời khỏi thành phố Tứ Cửu. Một số người nói rằng đại tiểu thư của nhà họ Tô bị giết trên đường bỏ trốn cũng có người nói sau khi nhà lãnh đạo bị giết, Tô Cẩm Vân cùng với vài người hầu còn sống sót đã trốn sang Đài Loan. Nhưng……”

Ông lão ánh mắt ý vị thâm trường nhìn vào mặt dây chuyền ngọc: “Bà ấy hẳn là không thể rời đi, nếu không cái này đã không xuất hiện trên thị trường. Đây là vật mang theo bên mình của đại tiểu thư. Khi rời đi khỏi thành phố Tư Cửu bà ấy vẫn chưa có hậu nhân, về sau cũng không biết tung tích của tiểu tiểu thư, những năm đó tình thế náo động, đợi đến khi dần dần ổn định trở lại thì cặp chị em nhà họ Tô đã sớm mờ mịt trong trí nhớ của mọi người. Nếu cô là cháu gái của tiểu tiểu thư, thì rất có thể cô là hậu duệ duy nhất của nhà họ Tô khi đó.”

Ông lão chỉ vào mặt dây chuyền ngọc rồi nói: “Ngọc tìm người là do duyên, ngọc vẫn đang đợi người, đi khắp nơi để rồi trở về. Đây đều là duyên phận.”

Những lời cuối cùng của ông lão khiến đôi mắt sáng màu của Tạ Tiền Thiển dấy lên vầng sáng phức tạp, đây là lần đầu tiên cô nghe về lịch sử gia đình mình từ một người ngoài cuộc mà cô không hề quen biết.

Từ khi cô sinh ra đã sống ở thành phố nhỏ ven biển đó, vô tư lự, chưa từng gặp bố mình, nghe nói khi bà Mộc Tử mang thai cô được sáu tháng thì bố cô chết đuối dưới biển ở ngay trước cửa nhà.

Cô vẫn không thể tưởng tượng được rằng bà Mộc Tử, người lúc đó bụng to vượt mặt đã chịu đựng sự ra đi đột ngột của chồng như thế nào, rồi sinh ra cô và nuôi nấng cô.

Nhưng trong ký ức của cô, bà Mộc Tử cô luôn nở nụ cười dịu dàng, bà ấy chưa bao giờ chán ghét thế giới vì những thay đổi trong cuộc đời mình. Khi cô còn rất nhỏ, bà Mộc Tử đã dành tất cả vẻ đẹp và tình yêu cho cô.

Mà bà ngoại, tiểu tiểu thư mà ông lão nói, Tạ Tiền Thiển vẫn còn có chút ấn tượng.

Bà ngoại sống ở viện dưỡng lão cách nhà không xa, chân bị tật không đi lại được, quanh năm phải nằm liệt giường hoặc ngồi xe lăn, bà Mộc Tử không thể cùng lúc chăm sóc người già và trẻ nhỏ nên bà ấy đã đưa mẹ của mình vào viện dưỡng lão.

Nhưng dù vậy, mỗi ngày sau giờ học, bà Mộc Tử vẫn đưa cô đến viện dưỡng lão gần đó để chơi với bà ngoại một lúc.

Người bà trong ký ức của cô là một bà lão tỉ mỉ, dù ngồi trên xe lăn và đeo kính đọc sách nhưng bên giường vẫn sẽ luôn có những bông hoa đẹp và vài cuốn sách dày cộp. Khi còn nhỏ, cô vẫn thường lật từng trang sách của bà ngoại nhưng những con chữ trong những quyển sách của bà ngoại nó khác với những gì bà Mộc Tử dạy cho cô và cô không biết bất kỳ chữ nào trong số đó, chỉ đến khi lớn lên, cô mới nhận ra rằng những quyển sách bà ngoại xem đều là sách tiếng Anh.

Bà ngoại khéo tay lắm, có thể may quần áo, làm dây buộc tóc, biết thắt bím tóc, nếu ở trường mẫu giáo có hoạt động gì, bà Mộc Tử luôn đưa cô đến viện dưỡng lão và nhờ bà tạo kiểu tóc thật đẹp cho cô. Những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều rất ghen tị với cô.

Sau khi đến Đô Thành, cô cắt phăng mái tóc dài của mình, vì…… sẽ không còn ai thắt bím cho cô nữa.

Đây là tất cả những ký ức của cô về bà ngoại.

Sau khi bà Mộc Tử rời đi, cô được đưa đến Đô Thành. Trước khi rời đi, bà ngoại nằm trên giường nắm tay cô nói: “Cháu đến nhà họ Thẩm phải ngoan ngoãn vâng lời, từ nay về sau họ sẽ là người nhà của cháu.”

Vào tháng thứ tư sau khi cô rời nhà, nhà họ Thẩm nói với cô rằng bà ngoại của cô đã qua đời, vẫn kiểu cách giống như giáo viên trong trường đã tìm thấy cô ở bốn tháng trước và nhẹ nhàng nói với cô rằng bà Mộc Tử bị tai nạn xe hơi.

Cô không gặp họ lần cuối, đó giống như một tin tức bình thường. Cô chỉ là một người được báo tin, sẽ không ai quan tâm đ ến cảm xúc của cô.

Kể từ lúc đó, Tạ Tiền Thiển cảm thấy rằng cô là người duy nhất còn lại trên thế giới này.

……

Sau khi ra khỏi cửa hàng đồ cổ, cô đi cuối cùng, cúi đầu không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đi theo bọn họ.

Hai chiếc xe vẫn còn đậu ở đầu ngõ, Thẩm Trí dừng phía trước xe rồi nói với Cố Diễu và Cố Lỗi: “Tôi đi gặp cảnh sát Tào, hai người không cần đi theo.”

Sau khi Cố Lỗi và những người khác rời đi, Tạ Tiền Thiển cúi đầu và chuẩn bị đi vòng qua ghế lái phụ nhưng Thẩm Trí đột nhiên mở cửa sau và nói với cô: “Lên đây.”

Cô quay đầu lại nhìn anh, Thẩm Trí vừa mới đứng ở cửa, ánh mắt thâm thúy, hình như hơi nhíu mày.

Tạ Tiền Thiển liếc nhìn ghế sau, ngập ngừng nói: “Cố Diễu bảo tôi cố gắng hết sức có thể đừng tới gần anh.”

“Cậu ấy còn nói gì với cô nữa?”

“Không còn gì nữa.”

“Cậu ấy trả lương cho cô hay tôi là người trả lương cho cô?”

Tạ Tiền Thiển mím môi, nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau.

Trong không gian chật chội, hai người mặc dù không ngồi đối diện nhau nhưng khoảng cách lại rất gần, gần đến nổi mùi hương của chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam đang đeo trên tay Thẩm Trí cũng vây quanh người cô, vô hình xua tan nỗi lo lắng thấp thỏm của cô.

Sau khi xe chạy ra khỏi đây, Thẩm Trí dựa vào lưng ghế, theo thói quen tháo chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam ra và nghịch nó, điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh liếc nhìn thì thấy dòng chữ “Quan Minh” trên màn hình.

Khóe miệng Thẩm Trí lười biếng nhếch lên bấm nút nghe, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng Quan Minh: “Ái chà, anh vẫn còn chịu nghe điện thoại của tôi à? Tôi nghĩ anh đã đưa số của tôi vào danh sách đen rồi đấy.”

Thẩm Trí bình tĩnh nói: “Anh là anh, chị anh là chị anh.”

Quan Minh ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả, anh ấy đương nhiên sẽ không cho rằng Thẩm Trí thật sự sẽ đem chuyện của Kỳ Trần đổ lên đầu của anh ấy. Nếu không, đêm hôm qua anh sẽ không nhẫn tâm vả vào mặt Quan Phẩm Nghiên nên nói cách khác chuyện này không liên quan gì đến Quan Minh.

Nhưng Quan Minh vẫn cười nói: “Miêu nữ lang bên cạnh anh đêm hôm qua là ai? Từ lúc nào có nữ đặc vụ bên người vậy? Sao không dắt ra cho tôi xem?”

Thẩm Trí nghiêng đầu liếc nhìn cô gái bên cạnh, cô chỉ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ dường như đang suy tư rất nhiều chuyện của bản thân mình.

Thẩm Trí nói: “Nói nhiều quá, không có việc gì thì cúp máy.”

Quan Minh lập tức nói: “Khoan, anh đừng vội như thế. Tôi đây là thật lòng xin lỗi. Dù sao chuyện này cũng là do chị gái tôi gây ra, để tỏ lòng thành, tôi sẽ tặng anh một món quà lớn. Quà đã được chuẩn bị xong rồi, là do tôi sẽ đích thân đi lựa cho anh đấy. Chờ lúc anh vừa trở về Đô Thành, tôi sẽ bảo người đưa tới cửa nhà anh.”

Thẩm Trí xoay xoay chuỗi hạt trong lòng bàn tay, hờ hững hỏi: “Quà gì vậy?”

Quan Minh cười nói: “Anh quanh năm không phải chỉ có một mình thôi sao? Sợ anh cô đơn lẻ loi nên tôi đã chọn một con mèo đẹp đẽ để bầu bạn với anh bước qua những đêm dài đằng đẵng……”

“Có bệnh à?” Thẩm Trí trực tiếp cúp điện thoại.

Tạ Tiền Thiển kinh ngạc liếc anh một cái, đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Trí mắng người khác nhưng sau khi cúp điện thoại, anh lại tỏ vẻ lãnh đạm như thể người mắng ra những lời vừa nãy không phải là mình vậy.

Khi họ đến đồn cảnh sát, cảnh sát Tào đã đích thân xuống đón họ, đưa họ vào một căn phòng thẩm tra nhỏ. Nghi phạm đã bị còng tay và ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cảnh sát Tào mời Thẩm Trí ngồi xuống.

Cậu nhóc gầy gò đối diện ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Trí một cái nhưng cậu ta không dám nhìn nữa, cảnh sát Tào đã kể cho Thẩm Trí nghe về tình huống của cậu ta, tương tự như những gì Cố Lỗi đã giải thích vào đêm qua. Cậu nhóc tên là Phong Tử—một kẻ lang thang thất nghiệp trong thành phố, quanh năm đi theo một người tên là anh Phi để kiếm sống. Anh Phi từng có một căn nhà mặt tiền nhưng đã bị người của tập đoàn Greentown cưỡng chế lấy đi vào năm ngoái. Vốn dĩ cũng sẽ không có gì, vì tệ đến đâu thì anh Phi cũng sẽ được một khoản tiền bồi thường không nhỏ. Nhưng không may, em trai anh Phi trong một lần tranh chấp với đội phá dỡ đã gặp tai nạn và bị liệt nửa người.

Đây cũng được xem là một vụ án có động cơ rõ ràng, bởi vì có liên quan đến việc tàng trữ súng đạn và anh Phi cũng đang bị truy nã.

Trong khi cảnh sát Tào đang trao đổi với Thẩm Trí, Tạ Tiền Thiển không ngồi xuống mà bình tĩnh đi vòng ra phía sau Phong Tử đấy, đi tới đi lui vài bước và tại một góc không ngờ mà đánh úp, cô bất ngờ ra tay với Phong Tử.

Cảnh sát Tào đang ngồi đối diện nhìn thấy, giật mình hét lên với Tạ Tiền Thiển: “Này!”

Tuy nhiên, bàn tay của Tạ Tiền Thiển vừa đáp xuống tai cậu ta và đột nhiên dừng lại nhưng Phong Tử hoàn toàn không nhận thấy điều đó, cho đến khi cảnh sát Tào hét vào mặt Tạ Tiền Thiển, Phong Tử mới kịp định thần lại, quay sang nhìn cô với phần nhận thức chậm chạp.

Khi đó, Tạ Tiền Thiển đã chắp tay sau lưng, lắc đầu với Thẩm Trí.

Trong mắt kính của Thẩm Trí lóe lên sự phản chiếu nhàn nhạt, anh chậm rãi đứng dậy chào tạm biệt.

Ra khỏi đồn cảnh sát, quẹo qua một ngã rẽ là một cái ngõ dài, ôtô đậu ở đầu ngõ, Thẩm Trí một tay để trong túi quần, lên tiếng nói: “Cô thấy thế nào?”

“Những người dùng ám khí thường rất nhạy bén. Người xuất hiện tại buổi đấu giá hôm đó phản ứng rất nhanh. Gã điên này chỉ là một kẻ liều lĩnh bình thường.”

“Phong Tử.” Thẩm Trí nhắc nhở.

“Gã điên.” Tạ Tiền Thiển bướng bỉnh nói.

Thẩm Trí đột nhiên nở nụ cười rồi dừng lại quay đầu nhìn cô, Tạ Tiền Thiển tiến lên một bước, thấy anh dừng lại khiến cô cũng quay đầu lại nhìn anh.

Con ngõ dài lúc này vắng vẻ, có tiếng gió vi vu và cô đứng ngược sáng với mái tóc ngắn tung bay trong gió.

Thẩm Trí nói với cô: “Cô quay người lại.”

Cô trầm mặc hai giây, nghe lời và xoay người, liền cảm giác được tiếng bước chân đi tới của Thẩm Trí. Sau đó mặt dây chuyền ngọc lạnh lẽo đung đưa trước mặt cô và lẳng lặng nằm yên trước ngực cô.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, vừa định nói chuyện, Thẩm Trí đã lên tiếng trước: “Là đồ vật của nhà cô, vật trả về nguyên chủ.”

Đôi đồng tử sáng màu của Tạ Tiền Thiển dần dần giãn ra, lông mày cau lại: “Cái này không phải của bà ngoại tôi.”

Thẩm Trí hờ hững nhìn cô: “Ngọc tìm người là do duyên, ngọc vẫn đang đợi người, người nó đợi không phải tôi, có lẽ cô chính là người thân duy nhất của nó.”

Không biết vì sao, Tạ Tiền Thiển nghe đến câu cuối cùng, ánh mắt đột nhiên nóng bừng, giơ tay nắm chặt mặt dây chuyền ngọc, ánh mắt lấp lóe, cúi đầu nói: “Nhưng nó quá đắt.”

Thẩm Trí tiến lên một bước, giọng đều đều nói: “Đã là của tôi, tôi cho cô thì cô nhất định phải nhận.”

Giọng nói của anh mềm mại như gió nhưng vẫn mang theo thanh âm trầm đục, lời nói của anh mang theo chút gì đó khó có thể chối từ, trên người anh vẫn luôn toát ra bên ngoài bầu không khí một cảm giác êm ả yên tĩnh. Tạ Tiền Thiển ngước mắt nhìn anh, cắn chặt môi dưới, cô vốn cho là mình nên nói lời cảm ơn nhưng lại không thể nói thành lời, cô không phải là kiểu người có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Từ nhỏ cô đã quen với việc bị người khác cười nhạo, lạnh lùng nói rằng cô miễn nhiễm với những trò đùa giữa sư phụ và sư huynh.

Duy nhất với món đồ giá trị quý báu này, cô vẫn chưa biết phải làm sao.

Thẩm Trí lại đột nhiên hỏi: “Cô có biết nuôi mèo không?”

“???” Chủ đề thay đổi quá nhanh, Tạ Tiền Thiển còn chưa kịp thoát ra khỏi cảm xúc đối với mặt dây chuyền ngọc.

Cô sửng sốt một chút, mới đáp: “Trước cửa võ quán luôn có mèo hoang quanh năm, tôi cũng chưa từng nuôi một con mèo.”

Thẩm Trí hơi nhướng mày: “Tôi cũng không.”

“Anh muốn nuôi mèo sao?”

Thẩm Trí thâm ý nói: “Nếu như cô cảm thấy mặt dây chuyền ngọc quá đắt tiền thì đổi lại cô sẽ giúp tôi nuôi mèo?”

Tạ Tiền Thiển suy nghĩ một chút, cảm thấy thương vụ này tựa hồ có thể làm được vì vậy gật đầu nói: “Được đấy.”

Đột nhiên cô lại ngửa cổ: “Nhưng tại sao anh lại đấu giá một mặt dây chuyền đắt tiền như vậy?”

Thẩm Trí ngước mắt nhìn cô, có lẽ là bởi vì thủy tinh thể phản chiếu, màu sắc trong mắt anh giống như sương mù buổi sáng sớm, ẩn chứa một tia sáng lung linh mà Tạ Tiền Thiển không hiểu nổi, anh uể oải nói: “Thì là tiền nhiều quá.”

“……”

Khi anh thu tầm mắt lại, ánh mắt uể oải vừa hay nhìn xuống đôi giày vải bạc màu của cô, sau đó anh nhìn chằm chằm bộ đồ thể thao của cô, ho nhẹ một tiếng: “Đi thôi.”

“Về nhà?”

Thẩm Trí nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Không cần gấp, còn sớm mà.”

Sau đó xe chạy đến một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, Tạ Tiền Thiển còn tưởng rằng Thẩm Trí đi mua gì đó, không ngờ Thẩm Trí trực tiếp đưa cô đến một cửa hàng quần áo nữ, sau đó anh ngồi trên sofa nói với cô: “Cô mua vài bộ quần áo đi.”

Tạ Tiền Thiển nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn đi chỗ khác: “Tôi không muốn mua quần áo.”

“Được thanh toán lại.”

“Thôi được rồi……” vì lợi ích của tiền.

Sau đó cô đi chọn vài bộ, chắc rằng cô cảm thấy phiền phức nên không muốn mặc thử và quần áo cô chọn lấy đều toàn màu đen, trắng và xám.

Mười phút sau là xong, cô quay lại chỗ Thẩm Trí và nói: “Chọn xong rồi.”

Thẩm Trí ngẩng đầu nhìn quần áo do nhân viên bán hàng phía sau mang tới, hơi nhíu mày: “Cô muốn xuất gia sao?”

Anh cam chịu đặt tờ tạp chí trong tay xuống, tự mình đứng dậy giúp cô chọn, Tạ Tiền Thiển ở bên cạnh khẽ lẩm bẩm: “Tôi không thích mặc váy.”

“Ừm.” Thẩm Trí hồi đáp một tiếng.

Sau đó, Tạ Tiền Thiển lẳng lặng lướt sang một bên, đó là lần đầu tiên trong đời Thẩm Trí giúp một cô gái chọn quần áo. Mặc dù anh không tiếp xúc với phụ nữ, thậm chí rất nhiều năm rồi bên cạnh anh không hề xuất hiện người bạn khác giới nào nhưng gu thẩm mỹ của anh thì hơn hẳn Tạ Tiền Thiển.

Chọn xong quần áo, anh xoay người nói: “Đại khái là như vậy trước, cô đi……”

Quay người lại, phía sau không có ai, cả cửa hàng quần áo nữ cũng không tìm thấy ai, Thẩm Trí buông bộ quần áo trên tay xuống, tìm cô khắp nơi, chỉ trong tích tắc, cô đột nhiên biến mất bên cạnh anh.

Thẩm Trí cau mày, sải bước ra khỏi cửa hàng quần áo nữ, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng trước cửa sổ đối diện, trái tim hốt hoảng của anh mới dần an yên trở lại, cảm giác này khiến trong đầu anh hiện lên một số ký ức xa xôi cũ kỹ.

Đứa bé mềm mại lăn đến mép giường, anh bay ập tới đập đầu vào thành giường. Cái va chạm vô cùng đau đớn, thân thể mềm mại nhỏ bé ngã vào trong ngực anh rồi ở trên người anh cười khúc khích, nước miếng chảy ra khắp ngực, anh vừa ôm chặt lấy đứa bé vừa chịu đựng đau đớn vừa sợ hãi.

Khuôn mặt tươi cười mềm mại hồng hào còn ở trong đầu nhưng ánh mắt sau cặp kính dần dần thu lại, rơi vào bóng lưng của cô gái đối diện. Trong mắt anh hiện lên một vầng sáng sâu thẳm và rồi anh nhấc chân đi tới.

Âm thanh nhẹ nhàng ở bên cạnh cô: “Đang nhìn cái gì?”

Tạ Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó chỉ vào bộ đồ lặn trên ô cửa sổ, ánh mắt sáng ngời hỏi: “Tôi có thể mua cái này mua được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN