Ngôi nhà Tổ của họ Thẩm từ thời xa xưa tọa lạc ngay trên đường Xuân Giang, về sau khi khu vực này được cải tạo thì nhà họ Thẩm cũng xây lại một biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc tráng lệ ngay trên địa điểm ban đầu. Phía sau gian nhà chính có phòng dành cho người giúp việc và phòng khách. Hai bên trái phải là bể bơi và sân tennis, ở nơi Đô Thành tấc đất tấc vàng từng này mà nhà họ Thẩm từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên được cả ngôi nhà Tổ, điều này thực sự đã chứng tỏ được thế lực hùng mạnh của một gia tộc.
Các thành viên của nhà họ Thẩm đều có phòng riêng trong ngôi nhà Tổ nhưng kể từ khi Thẩm lão gia qua đời thì người duy nhất thực sự sống trong ngôi nhà Tổ là Thẩm nhị gia và cũng chính là gia đình của Thẩm Từ Khiêm. Nguyên nhân là vì người gả qua nhị phu nhân-Trang Hiền và tam phu nhân-mẹ của Thẩm Ngọc chung sống không được hòa hợp lắm. Chỉ cần hai chị em dâu gặp nhau thì họ sẽ choảng nhau, nhìn đối phương không vừa mắt. Vì vậy sau khi Thẩm lão gia qua đời thì Thẩm tam gia mang cả gia đình chuyển đến một ngôi nhà mới ở ngoại ô thành phố.
Sau khi Tạ Tiền Thiển lo ổn thỏa cho Căn Bậc Ba, cô vội vàng bắt taxi trở lại ngôi nhà Tổ nhưng tình hình giao thông ở Đô Thành vào giờ cao điểm thực sự đáng lo ngại. Đợi đến khi cô đến đó thì phía sân ngoài của ngôi nhà xe đã nối đuôi nhau mà xếp hàng dài, có hơn chục chiếc ôtô.
Vừa bước vào sân, cô đã bị sự bày binh bố trận của những người đàn ông làm cho giật mình, trong sân nhà đầy vệ sĩ mặc âu phục màu đen. Bọn họ đều cao lớn cường tráng, tuy rằng không thể so với sự vạm vỡ của Cố Lỗi nhưng dù sao thì cả đám đàn ông mặc đồ đen như này vẫn tràn đầy khí thế.
Hơn nữa đám vệ sĩ này cũng không phải do một người mang theo, người nhà họ Thẩm ở khắp các lĩnh vực đều là những nhân vật tầm cỡ top đầu, đương nhiên bản thân mình đáng giá cả gia tài nên khi ra ngoài đều sẽ có vệ sĩ tháp tùng. Do vậy, cả nhà họ Thẩm tụ tập lại với nhau như thế thì sân nhà tự ắt sẽ đầy ắp vệ sĩ thôi.
Kể từ khi ông nội Thẩm ra đi, Tạ Tiền Thiển chưa bao giờ thấy có nhiều người đến ngôi nhà Tổ như vậy và một số gương mặt nói là họ hàng chứ thực tế trước nay cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy họ dù chỉ một lần. Trong đại sảnh, nhìn đâu đâu cũng có thể bắt gặp người nhà họ Thẩm trong trang phục chỉnh tề, mọi người đều ăn mặc tươm tất và tinh tế.
Tạ Tiền Thiển chỉ liếc nhìn rồi chui vào tầng hầm bằng cửa hông kín đáo và cứ chạy một mạch xuống đó. Lúc này trời rất nóng, cô chỉ muốn tìm một ít nước đá.
Ở phía bên kia, Trang Hiền kéo Trang Ty Thiến từ hành lang của nhà bếp phía sau đến phòng chứa đồ dưới tầng hầm.
Trang Hiền nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói với Trang Ty Thiến: “Thím nghe chú nói rằng cháu đích tôn của nhà họ Thẩm đã không đề cập đến bất cứ điều gì về Thiển Thiển cả. Chuyện này tám phần chắc là toang rồi, vốn dĩ trước khi đi lão gia nhắm mắt xuôi tay cũng có chút hồ đồ.”
Trang Ty Thiến hỏi: “Điều này có nghĩa là nhà họ Thẩm chuẩn bị đuổi cô ấy ra ngoài?!?!”
Trang Hiền trên mặt có chút tự đắc: “Năm đó, Thẩm lão gia vốn có ý nuôi cô để gả cho cháu trai. Hiện tại con bé cũng đã 18 tuổi, nếu Thẩm Trí không muốn cô thì nhà họ Thẩm cũng xem như đã hoàn thành nghĩa vụ. Cố đợi chút nữa, không bao lâu thì ngày tháng tốt đẹp của con sắp đến. Chút nữa Thẩm Trí sẽ đến đây, con nên chuẩn bị để ứng xử cho tốt vào.”
Trang Ty Thiến lộ ra vẻ mặt nhát gan: “Thím, con có nên thay một bộ váy gợi cảm hơn không?”
Trang Hiền lập tức vỗ lưng cô ấy: “Tự tin lên nào, chẳng hề có chút phong độ năm nào của thím. Hơn nữa, thím ở nhà họ Thẩm này cũng không có con cái, Từ Khiêm đến giờ vẫn chưa hề nhìn thím một cách đường hoàng, vì vậy con hãy nên người một chút.”
Vừa dứt lời, một tiếng “nhóm nhép” cực kỳ nhỏ đã cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người. Trang Hiền và Trang Ty Thiến liếc nhau, vội vàng đi tới phía sau tủ đựng đồ, vừa rẽ vào một góc liền nhìn thấy Tạ Tiền Thiển ngồi trên nóc tủ đông nhàn nhã cầm cây kem đung đưa chân qua lại.
Lúc này đây, người của nhà họ Thẩm đều đang ở trong sảnh, người giúp việc đều đang chuẩn bị bữa tối nên dưới tầng hầm lẽ ra sẽ không có ai, đâu ai ngờ rằng cô lại trốn tới đây ăn kem?
Trên mặt Trang Hiền thoáng hiện lên một ít cảm xúc không rõ nhưng dù sao bà ta cũng là bậc trưởng bối trong nhà cho nên dặn dò Tạ Tiền Thiển: “Bớt ăn đồ lạnh đi.” Sau đó, bà ta rời đi như không có chuyện gì.
Tạ Tiền Thiển nhảy xuống từ chiếc tủ đông lớn, chậm rãi đi về phía cầu thang, tâm thái của Trang Ty Thiến không vững như bà thím của cô ấy. Cô ấy lẽo đẽo đi theo Tạ Tiền Thiển từng bước, yếu ớt hỏi: “Cô đều đã nghe hết rồi?”
“Tai không bị điếc.”
“Cô không tức giận?”
Kem đã tan chảy, Tạ Tiền Thiển cắn que gỗ nhỏ rồi trả lời: “Tức giận vì chuyện gì?”
Trang Ty Thiến an ủi cô với lương tâm cắn rứt: “Thật ra, cô không cần phải quá nghiêm túc. Tuy tôi chưa gặp Thẩm Trí nhưng tôi nghe nói rằng anh ấy tuổi cũng đã sắp hàng ba rồi, nếu anh ấy luôn sống trong lo âu có thể là một người đàn ông hói đầu hoặc bụng phệ đúng không? Anh ấy không thích cô, cô cũng không cần quá đau lòng, dù gì thì cô cũng đã trúng tuyển vào Đại học Q rồi. Học tập vài năm, sau đó tốt nghiệp thì cho dù nhà họ Thẩm không cần cô thì cô vẫn có thể là một nữ cường.”
Tạ Tiền Thiển dừng bước, đặt thanh que nhỏ sang một bên và nhìn Trang Ty Thiến một cách vô cảm: “Lần trước cô từng nói nếu bị Thẩm Trí từ hôn thì những người có tiếng tăm ở cả đất Đô Thành sẽ không có người nào muốn rước tôi nữa?”
Trang Ty Thiến cười và nói: “Vậy thì cô có thể tìm một người không có địa vị. Ý tôi là cô không cần phải kết hôn với một người quá ưu tú. Không phải, ý của tôi không phải là cô nên kết hôn với một người không ưu tú. Dù gì thì cô cũng đâu có cần đàn ông…… Úi trời, tôi đang nói cái gì vậy?”
Trang Ty Thiến cảm thấy xấu hổ với những toan tính của riêng mình nhưng điều đó dường như không hề có nghĩa lý gì trong đôi mắt điềm tĩnh kia của Tạ Tiền Thiển.
Bọn họ vừa hay đi về lại sảnh chính, từ khi quản gia Đào nhận được tin tối nay cậu cả trở về thì đã cùng bọn người giúp việc bận rộn tất bật. Chỉ có mấy giờ đồng hồ mà đã trang hoàng xong đại sảnh, bữa tối cũng chuẩn bị xong xuôi. Lúc này, ông ấy vừa hay bắt gặp Tạ Tiền Thiển trong góc khuất với chiếc T-shirt cùng quần jean, dép lê. Ông ấy liền giật mình, vội vàng bước tới, gật đầu với Trang Ty Thiến, sau đó kéo Tạ Tiền Thiển sang một bên và vội vàng nói: “Cô Thiển Thiển! Bữa tối sắp được bắt đầu, cô nhanh chóng lên trên thay quần áo đi, cậu cả sắp về đến rồi. Bữa tối hôm nay đối với cô rất quan trọng.”
Tạ Tiền Thiển cau mày: “Tại sao lại quan trọng với tôi?”
Lúc này, trong sảnh dường như có người phát hiện sự tồn tại của Tạ Tiền Thiển, có vài ánh mắt liếc qua, quản gia Đào kịp thời ngăn cản những ánh mắt đó, trầm giọng nói với Tạ Tiền Thiển: “Hôm nay cậu cả về nhà, cô có biết điều đó có ý nghĩa như thế nào với cô hay không?”
Cho dù Tạ Tiền Thiển có đần độn đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn có thể nghe ra ý tứ của Trang Hiền trong cuộc đối thoại khi nãy. Thái độ của Thẩm Trí đối với cô trong buổi tối hôm nay sẽ quyết định vị thế của cô ở nhà họ Thẩm trong tương lai. Hầu như tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều đang đợi bản án cuối cùng dành cho cô nhưng chỉ riêng mình cô là không coi trọng vấn đề này, dưới sự thúc giục liên tục của quản gia Đào, cô đành lên lầu đi tắm, miễn cưỡng thay một bộ quần áo khác.
Cô cảm thấy bộ bodysuit mà Cố Diễu chuẩn bị cho cô đã mặc qua trước mặt Thẩm Trí rồi, chỉ là một bữa ăn tối thôi có cần thiết phải làm ầm ĩ lên không?
Vì vậy, cô đã thay quần áo sau khi tắm nhưng là thay từ T-shirt trắng sang T-shirt đen, quần đùi thành quần dài, thế thôi!
Lúc Thẩm Trí bước vào nhà thì đã là lúc hoàng hôn buông xuống, gần như tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, những bậc trưởng bối cùng nhau trò chuyện uống trà. Khi thấy Thẩm Trí trở về thì tất cả đều đặt tách trà xuống, đứng dậy chào hỏi.
Cho dù những lời hỏi han quan tâm này là mang theo bao nhiêu phần chân thành hay giả dối cũng chẳng sao, vì chí ít nó đã tạo ra bức tranh đoàn tụ của một gia đình.
Thẩm Ngọc, người vẫn nép mình trên chiếc ghế tựa trong góc, cuối cùng cũng mở mắt, Thẩm tam phu nhân lườm anh ta vài lần nhưng anh ta vẫn dửng dưng như một ông cụ già. Cuối cùng, Thẩm tam phu nhân không thể nhịn được mà lên tiếng nói: “Mau đến chào hỏi anh hai đi, từ lúc về đến đã nằm ì ra đó, bộ dáng thật khó coi mà.”
Thẩm Ngọc vừa dẫm một chân lên bàn cà phê, chậm rãi đứng lên, kéo kéo cổ áo xô lệch, trên mặt mang theo nụ cười đi về phía Thẩm Trí: “Đã lâu không gặp, A Trí.”
Nhìn cái bộ dạng đó không hề có một nửa sự hoan nghênh chào đón, khuôn mặt lộ rõ sự lười biếng.
Thẩm Trí từ nhỏ đã lạnh nhạt với người khác, ở nhà họ Thẩm này cũng chẳng có người nào thân thiết cả nhưng bây giờ bọn họ lại đối với anh nồng nhiệt như vậy, chẳng qua một phần là vì họ tôn trọng thân phận cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, một phần khác là vì họ đề phòng thế lực sâu không thể lường được trong tay anh. Thực sự rất ít người trong số họ thật tâm chào đón anh trở về nước.
Nhưng không ai sẽ thể hiện điều đó, ngoại trừ Thẩm Ngọc, anh ta luôn tỏ ra khinh thường những tư thế cử chỉ điệu bộ đó.
Thẩm Trí liếc anh ta một cái với giọng điệu bình tĩnh nói: “Cao lên rất nhiều đấy.”
Thẩm Ngọc sắc mặt lập tức tối sầm lại, anh ta là một đứa trẻ chậm phát triển, từng là người thấp nhất trong nhà họ Thẩm, ngay cả Tạ Tiền Thiển lúc tiểu học cũng cao hơn anh ta. Khi đó, chỉ cần mấy đứa trẻ ở cùng nhau thì anh ta sẽ luôn bị đem ra chế nhạo. Sau khi học cấp ba, chiều cao anh ta đột nhiên tăng vọt như thể đã nuốt phải phân bón tăng trưởng, một câu nói nhẹ nhàng của Thẩm Trí giống như đang trêu chọc một đứa trẻ, nhắc anh ta nhớ đến sự xấu hổ trong những năm thơ ấu và anh ta lẳng lặng nhận thua.
Thẩm Trí liếc nhìn đám đông và khi ánh mắt của anh lướt qua Trang Ty Thiến, anh đã dừng lại một chút. Đồng tử của Trang Ty Thiến co rút mạnh và não cô ấy dường như đóng băng cục bộ ngay lập tức. Hình ảnh vào ngày hôm đó ở vix đột ngột hiện ra, cô ấy xấu hổ đến nỗi quặp chặt ngón chân xuống sàn nhà như thể sẽ đào được cả một cái nhà xác trên đó.
Đến nỗi khi Trang Hiền tươi cười đon đả tiến tới, định giới thiệu cô ấy với Thẩm Trí thì cô ấy lại trốn tránh và hận mình không thể biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, không biết là ai đã lên tiếng nói: “Thiển Thiển đâu? Không phải đã về từ sớm rồi sao?”
Và cũng không biết là ai đùa giỡn đáp: “Thiển Thiển trở về phòng thay quần áo rồi.”
Thẩm Trí chậm rãi thu lại ánh mắt của mình và nghịch chuỗi hạt trầm hương trên tay anh rồi hơi híp mắt lại, còn biết phải sửa soạn cho đẹp đẽ à.
Tạ Tiền Thiển vừa thay xong quần áo rời khỏi phòng, Trang Ty Thiến tay cầm váy chạy tới tìm cô, vội vàng nói: “Toi rồi, toi rồi. Tôi đã nhìn thấy Thẩm Trí, cô đoán xem anh ấy là ai?”
“Là một con gấu trúc khổng lồ.”
“Cô đang nói cái gì vậy? Nhanh chóng xuống dưới đi.”
Vừa nói Trang Ty Thiến vừa kéo tay Tạ Tiền Thiển xuống cầu thang. Cùng lúc đó, Thẩm nhị gia mời Thẩm Trí uống trà ở sảnh phụ.
Mặc dù là nhà của anh nhưng đã nhiều năm rồi anh chưa về. Thẩm Trí cứ như với tư cách khách mời, được người nhà họ Thẩm tiếp đãi hệt kiểu các vì tinh tú quay quần vầng trăng sáng.
Tạ Tiền Thiển bị cô ấy kéo đến rìa phòng ăn ở tầng một, Trang Ty Thiến nhìn sảnh bên một cách thần bí và nói với Tạ Tiền Thiển: “Người đàn ông ngồi cạnh chú tôi là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm. Cô trông người đó có quen mặt không?”
Trong sảnh phụ rộng mở, những bậc trưởng bối đang hỏi về tình hình gần đây của Thẩm Trí, Tạ Tiền Thiển nhìn theo ánh mắt của cô ấy rồi liếc sang người đàn ông ngồi bên cạnh Thẩm nhị gia, anh đang mặc một chiếc áo cardigan vải lanh màu xám đậm, họa tiết nếp gấp phong cách đơn giản, dáng người cao thẳng ba thước với bộ trang phục vừa vặn cùng vẻ mặt điềm tĩnh giống như kiểu vẻ đẹp của tiên nhân bị đày ải.
“……” khá quen, mới gặp hồi sáng.
Trang Ty Thiến đứng bên cạnh nhắc lại: “Anh ấy là người đàn ông lúc trước giúp chúng ta thanh toán hóa đơn ở vix. Lần này tôi chết chắc rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Tạ Tiền Thiển là: “Tiền đó cô có thể không cần phải trả lại.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông nghịch chuỗi hạt trầm hương trên tay khẽ đảo mắt, hướng ánh mắt về phía góc khuất nơi bọn họ đang đứng, bóng dáng tuấn tú ẩn sau cặp kính không gọng toát ra vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm.
Khi nhìn thấy chiếc áo T-shirt đen trên người Tạ Tiền Thiển, khóe miệng anh ta vô tình nhếch lên. Ừm, ăn diện đẹp đẽ.
Quản gia Đào ra mời mọi người vào bàn dùng cơm tối, Thẩm Ngọc chậm rãi đi tới dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Tạ Tiền Thiển cùng Trang Ty Thiên, nói: “Hai người các người thân thiết như vậy từ khi nào thế?”
Trang Ty Thiến ngay lập tức buông bỏ Tạ Tiền Thiển rồi nhanh chóng chiếm lấy chiếc ghế bên cạnh Thẩm Từ Khiêm như thể đột ngột bị chuột rút vậy và mỉm cười khiêu khích cô.
Ở loại yến tiệc gia đình này, thứ tự chỗ ngồi phản ánh rất tinh tế địa vị của một người trong gia đình, Tạ Tiền Thiển liếc nhìn Trang Ty Thiến, cảm thấy sao cô ấy có thể lật mặt còn nhanh hơn lật sách, các biểu cảm trên khuôn mặt có thể chuyển đổi một cách dễ dàng như thế.
Thẩm Ngọc cười cười vỗ vào vai của Tạ Tiền Thiển rồi nói với cô: “Chúng ta ngồi đối diện đi.”
Thẩm Trí vừa từ sảnh phụ đi ra chậm rãi dừng lại, anh không ngồi xuống nên những người khác đều đứng đó, Tạ Tiền Thiển đột nhiên cảm thấy ánh mắt của anh đang nhìn vào mình nên cô quay đầu lại, với giọng nói vừa đủ nghe Thẩm Trí bình tĩnh nói với cô: “Lại đây.”