Thuốc Giải Chết Người - Chương 31: C31: Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Thuốc Giải Chết Người


Chương 31: C31: Chương 31


Không một ai có mặt ở tại đó lại ngờ đến Tạ Tiền Thiển đột nhiên khống chế Thẩm Ngọc theo cách này và ngay cả bản thân Thẩm Ngọc cũng hét lên: “Thiển Thiển, cô đang làm gì vậy? Cô không nhận ra rằng tôi đang giúp cô, tại sao lại còn siết cổ tôi?”

Chỉ có Thẩm Trí chậm rãi đứng lên, mặc một chiếc áo cardigan vải lanh thanh lịch, khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh không vương chút bụi trần. Ngay phút giây anh đứng lên, từ trong cốt cách ấy đều toát lên khí chất tao nhã khiến người ta không thể ngó lơ, cao to tuấn tú thanh tao đều có đủ cả.

Anh cười nửa miệng nhìn Thẩm Ngọc rồi nói với Thẩm tam gia: “Là do cháu không hiểu xu hướng chung hay là do chú ba đã phán đoán sai tình hình?”

Sắc mặt Thẩm tam gia liền thay đổi ngay, ông ta nhìn Tạ Tiền Thiển rồi sau đó nhìn Thẩm Trí, lộ ra vẻ khó tin.

Thẩm Trí một tay đút túi, nói xong những lời nói ẩn ý sâu xa anh liền liếc xéo Tạ Tiền Thiển rồi nói: “Lên lầu thu dọn đồ đạc đi, tôi ở trong xe chờ cô.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng rời đi, dọc đường không ai dám ngăn cản Thẩm Trí, ngay cả khi anh ra đến cổng thì những người đàn ông mặc vest đen đang canh cổng khi nãy nhìn thấy ánh mắt áp bức của Thẩm Trí cũng phải run lên bần bật, còn chủ động hành xử như người gác cổng mà nhanh chóng mở cửa chính cho anh. Thẩm Trí cứ như thế mà thản nhiên bước ra khỏi nhà Tổ của Thẩm gia.

Thấy Thẩm Trí rời đi, Tạ Tiền Thiển đem chuỗi hạt thu lại vào trong lòng bàn tay, Thẩm Ngọc lập tức đứng dậy mắng cô: “Cô có nhầm lẫn không vậy?”

Tạ Tiền Thiển chỉ bình tĩnh nói với anh ta: “Xin lỗi, đó là trách nhiệm của tôi.”

Sau đó xoay người đi lên lầu, Thẩm Ngọc nhìn bóng lưng của cô nhất thời không nói nên lời.

Đáng lý ra quản gia Đào sẽ phải giúp cô mang đồ đến Nhất Gián Đường nhưng Thẩm Trí lại đích thân đi cùng cô quay lại lấy đồ.

Tạ Tiền Thiển chỉ đơn giản là thu dọn một số quần áo mùa hè và bỏ chúng vào một chiếc túi lớn. Khi cô vừa ra khỏi phòng với chiếc túi thì nhìn thấy một bóng đen đang tựa vào hành lang, mặc quần tây đen với thần thái nghiêm nghị.

Cô liếc nhìn Thẩm Nghị, không có bất kỳ phản ứng nào nên cứ bước đi đến trước mặt anh, lại nghe Thẩm Nghị đột nhiên nói: “Nếu sư phụ thật sự muốn tốt cho cô thì đã không sắp xếp để cô ở bên cạnh Thẩm Trí rồi.”

Tạ Tiền Thiển dừng lại, quay đầu nhìn anh ta: “Nhiệm vụ không phân sang hèn.”

Thẩm Nghị cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên thu hồi vẻ mặt, liếc nhìn bờ vai của cô như không có chuyện gì.

Đột nhiên đứng thẳng lên, từng bước một tới gần cô, như có ánh hào quang ẩn giấu xung quanh đang dần bao trùm lấy anh ta. Tạ Tiền Thiển toàn thân và tâm trí đột nhiên đều trở nên căng thẳng, ánh mắt cứng đờ.

Thấy phản ứng của cô, Thẩm Nghị đứng trước mặt cô nhếch môi giễu cợt: “Người cô cần đề phòng không phải tôi mà là ông chủ hiện tại của cô đấy.”

Tạ Tiền Thiển cau mày nhìn anh ta, Thẩm Nghị đột nhiên cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm: “Cô có muốn biết tại sao anh ấy lại đột nhiên ra nước ngoài không?”

Tạ Tiền Thiển căn bản không biết đầu đuôi sự việc. Trên thực tế, khi cô mới đến nhà họ Thẩm, cô còn quá nhỏ để có thể tự chăm sóc bản thân. Làm sao cô còn tâm trạng để quan tâm đến những gì đã xảy ra với nhà họ Thẩm chứ?

Thẩm Nghị lại đứng thẳng dậy và đứng trước mặt Tạ Tiền Thiển, nói với cô bằng một tia khát máu: “Anh ấy suýt nữa đã giết người.”

Sau khi Thẩm Nghị nói xong lời này, đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh của Tạ Tiền Thiển chợt lóe sáng lên, đôi đồng tử trong veo thường ngày cuối cùng lộ ra một chút kinh ngạc.

Thẩm Nghị nhìn thấy phản ứng như mong đợi trên mặt Tạ Tiền Thiển, khóe miệng hơi cong lên: “Cô xác định là sẽ đi với kẻ sát nhân chứ?”

Chiếc xe Cullinan đợi bên ngoài ngôi nhà Tổ, Thẩm Trí tựa vào lưng ghế, ngồi nhìn dáng vẻ ngôi nhà Tổ dần chìm trong ánh chiều tà qua ô cửa xe được hạ xuống quá nửa.

Hơn nửa ký ức thời thơ ấu của anh đều trải qua tại đây nhưng khi anh hồi tưởng lại một cách kĩ càng thì hình như không có nổi một ký ức nào đáng để lưu tâm. Hầu hết thời gian ở đây đều không mấy vui vẻ.

Chú Trịnh quay đầu hỏi: “Đã qua hồi lâu vẫn không thấy cô Tiền Thiển bước ra, chẳng lẽ cô ấy lại đổi ý rồi chăng?”

Thẩm Trí không phát ra âm thanh, một lát sau mới lên tiếng: “Đợi thêm chút nữa.” Ước chừng mười phút sau, bóng người của Tạ Tiền Thiển xuất hiện ở cửa sân, trên vai khoác một cái túi lớn, uy nghiêm đi về hướng chiếc xe.

Chú Trịnh nhanh chóng xuống xe sắp xếp hành lý cho cô. Sau khi đặt túi xuống, cô đi thẳng đến chỗ ghế lái phụ nhưng giọng nói của người đàn ông ngồi ở ghế sau lại truyền qua cửa sổ: “Ngồi ở phía sau.”

Khi đang nắm lấy tay nắm cửa, cô liền dừng lại rồi liếc nhìn anh, tiếp theo đó mới mở cửa ghế sau.

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi ngôi nhà Tổ của Thẩm gia vào màn đêm và lướt ngang qua một dãy các chiếc xe sang trọng vẫn còn chờ phía trước cửa nhà. Tạ Tiền Thiển trả lại chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam cho Thẩm Trí, anh nhận lấy và nói với cô: “Đưa tay cho tôi xem.”

Tạ Tiền Thiển giật mình, khi cô ném chiếc vòng tay vào một trong những người đàn ông vạm vỡ vừa rồi, chuỗi hạt nảy lên và đập ngược vào mu bàn tay của cô nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Trí sẽ chú ý đến chi tiết này.

Cô lật tay phải qua, không ngờ Thẩm Trí lại nắm lấy cổ tay cô, giơ lên ​​trước mặt để xem. Ánh trăng vàng nhạt trong veo chưa sáng tỏ tường cứ thế soi vào mu bàn tay sưng đỏ của cô, anh nhẹ nhàng nắm lấy nó rồi xoa xoa, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Chạm như vậy có đau không?”

Tạ Tiền Thiển không nói gì, chỉ yên lặng nhìn khuôn mặt anh. Đôi mày và ánh mắt chăm chú nhìn vào mu bàn tay cô, đường nét khuôn mặt hài hòa cùng với quai hàm tinh tế ưu mỹ khiến cô có cảm giác như mùa xuân trong trẻo lướt qua dòng sông xanh, ngay cả giọng nói của anh cũng tràn đầy sự ôn nhu êm dịu. Một hình tượng như vậy đang hiện diện trước mắt cô, làm cách nào cũng không thể khiến Tạ Tiền Thiển liên tưởng đến tên sát nhân tàn bạo được, cho nên chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Thấy cô im lặng, Thẩm Trí ngước mắt lên nhìn cô rồi nói: “Nếu bản thân không khống chế tốt phương hướng lúc ra đòn thì sẽ rất dễ làm cho chính mình bị thương đấy.”

Tạ Tiền Thiển lên tiếng hỏi: “Tại sao anh không dẫn theo Cố Lỗi đến?”

Ánh mắt Thẩm Trí đảo qua khuôn mặt cô, anh bình tĩnh trả lời: “Làm người lúc nào cũng phải chừa đường lui, huống chi ông ta lại là chú ba của tôi. Nếu có thể giữ mạng lại thì cứ giữ lại, tôi sẽ không dồn ông ta vào chỗ chết, trừ phi ông ta muốn tự đào mồ chôn mình. Tôi không dẫn theo ai đến vì tôi muốn xem điểm dừng của ông ta. Nhưng không ngờ ở trước mặt nhiều người của nhà họ Thẩm như thế mà ông ta vẫn muốn trở mặt với tôi. Điều đó cũng tốt thôi, còn hơn là để ông ta cứ bày mưu hèn kế bẩn sau lưng chúng ta không ngớt.”

“Tại sao chú ba lại cứ nhắm vào anh?”

Thẩm Trí thản nhiên nói: “Dựa vào việc ăn bánh bao hấp máu người để phát triển vốn liếng như thế thì đi đêm ắt có ngày gặp ma thôi. Tôi hỏi cô nhé, những năm ở nhà họ Thẩm cô hiểu bọn được bao nhiêu?”

Tạ Tiền Thiển chỉ là cô sinh viên vẫn còn cắp sách đến trường, cô không có bất kỳ mối liên hệ gì với việc kinh doanh của người nhà họ Thẩm. Ngoại trừ việc chú ba những năm gần đây có thể hô phong hoán vũ trên thương trường thì cô cũng không rõ việc kinh doanh của ông ta. Vì thế cho dù Thẩm Ngọc ở bên ngoài có gây chuyện thị phi khắp nơi thì cũng chẳng có ai dại dột mà động vào anh ta.

Thấy cô tỏ ra không hiểu, Thẩm Trí thay đổi góc độ và tiếp tục nói: “Cô học chuyên ngành kinh tế, để tôi kiểm tra cô. Cô mượn một sản phẩm có giá trị trung bình từ người khác rồi nhanh chóng khuếch trương nó thông qua cuộc chiến về lưu lượng và giá cả. Chiếm lĩnh thị trường trong thời gian ngắn, hình thành khuynh hướng độc quyền, nhanh chóng hấp thụ vốn, sau đó tiến hành IPO. Lúc này đây, sản phẩm ban đầu vốn không mấy có giá trị trong tay cô đã tạo ra tiếng vang lớn trên thị trường, đối với những người không am hiểu lại còn bị lượng lớn thông tin đóng chiếm gần như là hoàn toàn thì dễ dẫn đến việc tiềm thức của người tiêu dùng sẽ cho rằng sản phẩm đó thực sự có giá trị cao. Nếu cô rút ra vào lúc giá đang cao ngất ngưỡng thì chắc chắn cũng sẽ có người đồng ý mua lại với giá cao. Cô chỉ cần dùng một phần nhỏ số tiền rút ra để hoàn trả giá trị của sản phẩm ban đầu và cô sẽ có một núi vàng từ hai bàn tay trắng. Từ đó cứ dựa trên mô hình này mà tiếp tục chuyển nhượng sang thị trường thứ cấp. Tôi hỏi cô, kết quả cuối cùng của việc này sẽ như thế nào?”

Tạ Tiền Thiển nhanh chóng làm rõ suy nghĩ của mình. Bản chất không phải là kiểu kinh doanh sản phẩm như thường lệ mà là một trò chơi xoay vòng vốn dưới vỏ bọc của giao dịch hàng hóa. C**ng bức sử dụng vốn để quảng bá cho sản phẩm và phá vỡ trật tự thị trường thông qua đó có thể nhanh chóng thu được lợi nhuận trong thời gian ngắn nhưng nó đòi hỏi nguồn vốn phải liên tục được đầu tư để duy trì trò chơi, nếu tiền vốn bị đốt sạch hoặc giả thị trường trở lại sự hợp lý lúc đầu thì……

Sau đó…… Tạ Tiền Thiển nhìn Thẩm Trí và nói: “Giao dịch gãy đoạn!”

Đôi mắt dưới cặp kính của Thẩm Trí tràn đầy ý cười, mặc dù Tạ Tiền Thiển là người có đầu óc đơn giản thẳng thắn nhưng cô có đầu óc nhạy bén, mức độ nhạy bén cực cao trong vấn đề này.

Anh tiếp tục nói: “Trong mô hình này, những người ở lượt đầu tiên đương nhiên sẽ là người thắng lớn và người cuối cùng nhận mô hình này, nếu ở mức độ nhẹ thì mất hết tài sản, nặng thì vợ con ly tán tan hoang cửa nhà. Những gì tôi có thể nói với cô là bè phái của chú ba đã hoạt động thành công ở lượt một nên đám người gây rối xuất hiện tại buổi đấu giá, bao gồm cả Đại Phi phái Phong Tử đến đều là nạn nhân của lượt chơi cuối cùng. Họ chỉ là những người bình thường hoặc có một ít gia tài phòng thân để sống những ngày tháng thoải mái sau này nhưng lại bị cuốn vào vòng mưa bom lửa đạn như thế, chắc chắn có nhiều hơn một hoặc hai nạn nhân giống như những người này. Sở dĩ bọn họ cứ liên tục xuất hiện trước mặt tôi, phần nào đó là nhờ có tiểu minh tinh đã ra tay chuyển hướng mũi nhọn dư luận quay về phía tôi. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tôi là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm nên không thể thoái thác trách nhiệm này. Đây gọi là mượn dao giết người.”

Tạ Tiền Thiển hơi sửng sốt, Thẩm Trí nói tiếp: “Tôi sẽ không để bọn họ tiếp tục tự tung tự tác. Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Thẩm đã trải qua bao phong ba bão táp, không thể bị hủy hoại trong tay của bọn người chú ba.”

Tạ Tiền Thiển nhớ lại người chú mà anh gặp lần trước ở Hải Thành đã từng nói: “Những nhóm lợi ích như quả cầu tuyết lăn càng ngày càng lớn, các thế lực khác cũng tương đối tập trung. Hiện tại chỉ có nhà họ Thẩm là thế lực phân tán, còn có người đang thu thập chứng cứ muốn lấy nhà họ Thẩm ra để tiên phong mổ xẻ.”

Lúc đó cô không hiểu chú đang nói gì nhưng sau khi nghe Thẩm Trí nói, cô chợt rùng mình, Thẩm Trí nắm lấy tay cô đặt vào trong lòng bàn tay, nhẹ giọng hỏi: “Có sợ không?”

Tạ Tiền Thiển chỉ nhìn thẳng vào anh mà nói: “Tôi sẽ bảo vệ sự an toàn cho anh.”

Đôi mày và đôi mắt của Thẩm Trí dần dần giãn ra và một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt anh.

Về đến Nhất Gián Đường thì thấy Cố Lỗi đang luyện tập đu xà, Tạ Tiền Thiển vừa vào trong sân liền trực tiếp đi tìm Căn Bậc Ba, Cố Diễu từ trong phòng đi ra đón Thẩm Trí, nói: “Lão đại đã trở về, vẫn thuận lợi chứ?”

Thẩm Trí chỉ “ừm” một tiếng, Cố Lỗi nhảy xuống và cười: “Anh Thẩm, anh có nhìn thấy cô vợ bé bỏng của anh không? Da vẫn còn rất đen à?”

Thẩm Trí ngồi xổm trong góc, từ xa xa nhìn cô gái đang ôm chằm lấy Căn Bậc Ba, sau đó quay đầu nhìn Cố Lỗi. Vẫn giữ khuôn mặt háo hức ấy, Cố Lỗi dường như tỏ ra rất có hứng thú, Thẩm Trí mở miệng: “Tôi có nói là cô ấy rất đen sao?”

Cố Lỗi gật đầu: “Anh có nói qua, nhớ có lần chúng ta cùng nhau uống rượu và hỏi anh thì anh chỉ vào vết mực rồi nói rằng đen giống như thế.”

Thẩm Trí yên lặng nhìn Cố Lỗi vài giây, mới nói: “Cái kia hẳn là đang nói về cậu.”

Cố Lỗi ngay lập tức cảm thấy bị uất ức, gần đây cậu ấy cẩn thận đến mức còn bôi kem chống nắng trước khi ra ngoài.

Cố Diễu nói với Thẩm Trí: “Lão đại, Trever thông báo rằng tối nay có một cuộc họp mà anh cần phải tham dự.”

“Được, tôi biết rồi.”

Thẩm Trí vừa định vào phòng, đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Nhân tiện, lão cán bộ là có ý gì?”

Cố Diễu trịnh trọng trả lời: “Ồ, chung quy là chỉ những cán bộ đã tham gia cách mạng trước giải phóng.”

“Tôi không tham gia.”

Cố Diễu cười nói: “Lão đại, anh đương nhiên không có tham gia, anh cũng không có xuyên không.”

Nói xong, phát hiện biểu hiện của lão đại không đúng và quả nhiên anh lên tiếng hỏi tiếp: “Còn có cách giải thích nào khác không?”

Cố Diễu cùng Thẩm Trí phiêu bạt ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với tình hình ngôn ngữ mạng Internet trong nước thì không phải cái gì cũng biết cả. Vì vậy anh ấy cúi đầu, lục tìm tìm từ khóa này trên điện thoại di động.

Anh ấy đọc to cách giải thích đầu tiên cho Thẩm Trí: “Lớn tuổi.”

Thẩm Trí lập tức bước về phòng với vẻ mặt ủ rũ để lại Cố Diễu với những dấu chấm hỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN