Thượng Ẩn - Phần 2 - Chương 106: Nắm tay nhau một đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Thượng Ẩn - Phần 2


Chương 106: Nắm tay nhau một đời


Thượng Ẩn – Phần Cuối

Nguồn fb Cố Hải

Buổi tối đúng 7h, Khách khứa bắt đầu dần dần vào bàn. Nơi tổ chức tiệc cưới cũng phải rộng đến 2000 mét vuông, có khả năng chứa được hơn ngàn người. Ngoài đoàn phù dâu phù rể khổng lồ cùng với bạn bè ra còn có không ít những khách không mời tự đến, những người này hơn nửa là có công việc hợp tác với Cố hải, còn có 1 vài đại biểu ở lễ triển lãm đèn lần trước nhận được đèn quyên tặng, nhân dịp này cùng đến để biểu đạt cảm kích cùng với chúc phúc. Sân hôn lễ bố trí thật tinh mỹ, Sân khấu ngay tại trung tâm, tất cả khách khứa đều ngồi tại xung quanh sân khấu, tạo nên một không khí ấm áp và hạnh phúc.

Buổi chiều Dương mãnh đi ra bàn tiếp khách ngồi, cậu ngồi bên cạnh 2 nhân viên đều là nhân viên thống kê tiền mừng đám cưới. Theo khách khứa số lượng càng ngày càng tăng, lượng công việc càng ngày càng nhiều, Dương Mãnh phụ trách kiểm kê, người bên cạnh phụ trách ghi lại. Bởi vì tiền biếu ở mức khổng lồ nên phải dùng 1 loạt tủ sắt đựng. Tủ đầy, liền có 1 binh sĩ đem đi, lại thay 1 cái khác.

“Trương Tiểu Mai, 1688 nguyên”

“Tô Huy, 2888 nguyên”

“Trương Thành, 18888 nguyên”

Từ lúc Dương Mãnh bắt đầu kiểm kê đến giờ, từ trong tay cậu tiền nhiều vô số kể, ít nhất là 2000 nhiều hơn thì 10000. Ngay cả là 1 nhân viên bình thường, đến nơi này, không mất mấy nghìn khối liền không được. Dương mãnh đem tiền trong hòm đều lấy ra, nhìn ra mới thấy, cậu thẹn với 2 người đó quá, cho nên mới tự động nhận việc kiểm kê này coi như là làm công.

Diễm nhã tĩnh cùng đông triệt cùng nhau đến, Dương mãnh thấy đông triệt, cười trêu trọc 1 câu

“Hai chị em đến rồi à?”

« Nếu biết trước cậu là người kiểm kê thì tôi đổi thành tiền giấy rồi »

Dứt lời hướng Dương mãnh đưa qua 1 tấm séc « 131400 »

« Chị em, cậu thật hào phóng, cậu là người đưa tiền mừng cao nhất rồi đấy »

Đến lượt Diễm nhã tĩnh, cũng rút séc ra « 131401 »

Đông triệt liếc Diễm nhã tĩnh cảm giác không có gì để nói cả.

Rất nhanh, Vưu kỳ được bảo tiêu của mình hộ tống đi vào, Dương Mãnh đang vội vàng kiểm kê tiền mừng của người khác không phát hiện ra Vưu kỳ đang hướng đến cậu đi tới, thẳng đến khi có 1 thanh âm vang bên tai cậu « 521521 »

Dương mãnh không ngẩng đầu lên nói « Mẹ, đọc mật mã thẻ như vậy không sợ bị trộm à »

« Đây là tiền mừng đám cưới »

Nghe được con số kinh ngạc cùng với thanh âm quen thuộc, Dương mãnh ngẩng đầu lên, Gương mặt đẹp trai của Vưu kỳ xuất hiện trước mắt cậu

Mẹ nhà cậu… Dương mãnh trong lòng thầm oán, mừng nhiều như vậy, là cố ý làm tôi khó xử à ?

« Không hổ là bạn thân, thật là ý tứ » Một bên lấy lòng, một bên tại máy thanh toán quẹt ít đi 1 số 0 rồi đưa tới trước mặt vưu kỳ.

Vưu kỳ u u cười « Kết hôn thì nên tặng lì xì, quẹt thẻ điểm xấu, tôi có mang tiền mặt đến »

Dương mãnh nháy mắt mờ mịt

« Phiền cậu kiểm tra lại 1 lần đi »

Dương mãnh tìm 4,5 người cùng mình đếm tiền, đếm xong trở lại, nhìn đến có người không đưa tiền mừng mà đi thẳng đến phòng cho khách quý, lúc này dương mãnh đuổi theo tới.

« Xin hỏi anh không mừng hôn lễ sao? » Thẳng thắn hỏi

Chu Lăng vân mới mở miệng, Dương mãnh liền cảm thấy có một khí thế cường đại trấn áp mình

« Không »

Dương Mãnh lúc này mở miệng « Không mừng không được ăn cơm ! »

Chu Lăng Vân còn chưa nói gì, Lưu xung từ đâu chạy tới, trước tiên chào Chu lăng vân sau đó đem Dương mãnh kéo mạnh đến nói « Đây là lãnh đạo quân khu, cũng là lãnh đạo của bạch đội trưởng »

Lưu xung còn nói « Anh ấy mừng rồi, chẳng qua là không mừng tiền, mừng thuốc lá cùng pháo mừng, ít nhất cũng phải có giá trị 10 vạn »

Dương mãnh chợt nhớ buổi chiều hôm kia nhìn thấy mấy hòm pháo mừng,

Chu Lăng vân hướng Dương mãnh đi đến « Cần tôi cùng cậu đi kiểm kê một chút tiền mừng không ? »

« Không… không cần… »

Buổi tối 8h, hội trường đám cưới không còn chỗ trống, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu

Toàn hội trường đèn tối dần, âm nhạc bắt đầu vang lên, chạy theo ánh đèn nhấp nhoáng bao quát toàn hội trường, biểu diễn ánh sáng khoảng 1 phút. Ngay sau đó, màn hình lớn xuất hiện 2 khuôn mặt tươi cười vô cùng tuấn mỹ , trong nháy mắt trong im lặng khách khứa bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt

Âm nhạc dần trở nên nhu hòa hơn, ngọn đèn cũng phát ra ánh sáng mê ly, màn hình lớn bắt đầu chiếu bộ phim kể về câu chuyện của hai người

Từ khi mới bắt đầu gặp gỡ rồi quen lẫn nhau đến sinh ly tử biệt, từ gặp lại nhau đến tự tra tấn lẫn nhau rồi đến gương vỡ lại lành, tuy rằng chỉ ngắn ngủ 20 phút nhưng mỗi người khách ở đây đều có thể cảm nhận được phần tình cảm lưu luyến si mê cùng thâm tình kia.

Tiếng nhạc cuối cùng vang lên, ánh đèn bắt đầu sáng lên, MC hôn lễ vô cùng anh tuấn bình tĩnh xuất hiện tại sân khấu trung tâm

Lại một tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt vang lên

« Các vị tân khách, các bằng hữu, cám ơn mọi người đã tới tham dự hôn lễ của Bạch lạc nhân cùng Cố hải, hôm nay, chúng ta, 1314 cá nhân đang tề tụ đông đủ nơi đâu, cùng nhau chứng kiến tình yêu 1 đời 1 kiếp của họ » Nói xong, lại tự trong lòng xì 1 tiếng khinh miệt.

« Ngay bây giờ, xin mời 2 vị tân lang bước vào lễ đường »

Cố Dương hướng bên cạnh đi vài bước, sân khấu ở giữa bắt đầu bay lên, một chiếc xe vô cùng xinh đẹp xuất hiện tại tầm mắt mọi người, Ngay sau đó, khi mọi người không hề để ý, chiếc ô tô đột nhiên nổ mạnh, tân khách nhất thời truyền đến tiếng kinh hô. Những chiếc túi nhỏ nhanh chóng từ trên trời rơi xuống, bên trong là những viên kẹo đường sáng ngời trong suốt, đặt tại trong tay mỗi vị tân khách.

Đây chính là ý tưởng sáng tạo của hai vị tân lang

Cố Dương chút nữa thì tức giận chết, có cài mấy tiết mục này tại sao không cho tôi biết? Cố Dương bị trúng 1 đống bột phấn, tóc tai đều hỏng hết.

Cố hải đoạt lấy micro của Cố Dương, cao giọng cùng với tân khách nói « Màn thiết kế vừa rồi chúng tôi gọi là trọng sinh, tuy rằng chúng tôi đã từng trải qua tai nạn xe cộ, nhưng tai nạn này cũng đem đến cho chúng tôi một cuộc sống mới, và tất nhiên quan trọng nhất phải cảm ơn anh họ của tôi Cố Dương. Kìa anh, anh xúc động thành bộ dạng này hả?

Cố Dương ánh mắt âm hiểm nhìn Cố Hải, cậu tuyệt đối là cố ý!

Hôn lễ tiếp tục tiến hành.

« Mọi người hãy xem vị tân lang bên trái tôi, thật sự là một người không thể nhìn tướng mạo được, Đừng nhìn bộ dạng cậu ấy dễ nhìn cậu ta làm nhiều việc sau lưng cũng bằng khuôn mặt này đấy. Có thể nói là tập hợp đủ mọi « ưu điểm » vào 1 thân, vừa có sự gian trá của thương nhân, lại vừa có xấu xa của lưu manh, lại vừa ngốc nghếch, không tim không phổi, cũng có cả sự tính toàn chi ly của dân đen chợ búa. Cuộc đời của cậu ta lạc thú lớn nhất chính là tự đội nón xanh lên đầu, ảo tưởng vợ mình là đứa trẻ hư… »

« Lại nhìn sang vị tân lang bên phải tôi, cậu ấy là siêu sao diễn xuất, thường xuyên lấy ánh mắt mềm yếu che đi bên trong cứng tựa kim cương. Thường xuyên tự xây dựng hình tượng dân chúng lương thiện, quan quân chăm chỉ, không cười người dưới không nịnh kẻ trên… Lạc thú lớn nhất của người này chính là tẩy não người ta, cho dù ý chí của các người có cứng rắn bao nhiêu, cậu ta đều có thể ép các người đi vào khuôn khổ »

Bên dưới các vị tân khách vang lên một trận cười, những người này đều cảm thấy Cố Dương rất có khiếu hài hước, rất giỏi khuấy động không khí, nhưng mà thực ra người ta nói ra những lời như thế đều là những lời tâm huyết!!

« Xin mời, Người làm chứng lên đài đọc lời thề »

Ngon đèn ánh tới trên mặt Chu Lăng Vân, anh ta trao đổi một chút ánh mắt với Cố Dương, rồi sau đó lại trở lại chuyện chính.

« Cố Hải tiên sinh, Anh có đồng ý nấu cơm một đời, giặt quần áo một đời, ấm ổ chăn một đời cho Bạch Lạc Nhân tiên sinh , thường thượng bị quyền đánh cước đá, bị bắt nạt còn phải xin lỗi đối phương, chịu thiệt còn khen đối phương rộng lượng, mỗi ngày đều bị ăn đại dấm chua,tiểu dấm chua, oai dấm chua, tà dấm chua, nhất đại dũng dấm chua (ý là đánh ghen mọi phương diện giữ nguyên văn cho nó hay), chịu đối phương tức giận đôi khi còn không biết lý do sao ? »

Cố Hải không hề nghĩ ngợi liền nói « Tôi đồng ý »

Bạch lạc nhân ngồi trên ghế người nhà hơi hơi nhếch lên khóe miệng (Ngày xưa toi có bỏ cái đoạn Bạch Hán kỳ rình coi phòng Cố Hải – Bạch lạc nhân, xem ai trên ai dưới, hai người đó trong phòng, Bạch Lạc nhân đang xoa bóp cho Cố Hải nên phát mấy cái tiếng dễ hiểu lầm, thế là ông ý tưởng là con trai minh nằm trên) được 1 phen vui vẻ còn khuyên con trai là cố giữ chủ quyền, sau khi nghe được mấy cái tiếng đó yên tâm về phòng ngủ không ngờ rằng chỉ chút nữa thôi sẽ phát hiện ra những tiếng còn sống động hơn thế từ con trai minh. Nên trong đám cưới ông ý mới nhếch lên cười đắc ý thế.)

Chu Lăng vân ánh mắt lại hướng về Bạch lạc nhân

« Bạch lạc nhân tiên sinh, anh có đồng ý cả đời nghe Cố Hải tiên sinh lải nhải, tất cả ăn uống đều bị anh ấy quản chế, thường xuyên bị ăn dấm chua mà không hiểu vì đâu, thường thường bị người nào đó tự nghĩ linh tinh đá một đá, lúc say rượu cùng nhau diễn trò ngu ngốc, lúc xúc động cùng nhau giả vờ ngớ ngẩn sao? »

Bạch lạc nhân chần chờ vài giây, ngay khi thấy ánh mắt khẩn trương của Cố hải, khóe miệng khẽ cong lên một mạch cười khẽ.

« Tôi đồng ý »

Cố Uy Đình trên mặt lộ ra một tia không dễ phát hiện tươi cười.

Chu Lăng Vân hướng ánh mắt về 4 vị cha mẹ phía dưới sân khấu cùng với hơn một ngàn tân khách đảo qua 1 lượt, rồi sau đó lớn tiếng tuyên bố:

« Từ hôm nay trở đi, Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải chính thức trở thành vợ chồng, dùng tất cả tấm lòng của chúng ta đi nhận tình yêu chân thành của 2 người nam nhân, dùng tất cả những lời chúng phúc của chúng ta theo bọn họ đến bạch đầu giai lão »

Nói xong, giành được sự ủng hộ của cả hội trường. Hai người mẹ đôi mắt đều đỏ.

« Và bây giờ, xin mời hai vị tân lang hướng cha mẹ của mình kính trà, cảm tạ ơn dưỡng dục của họ hơn 20 năm qua, càng cảm tạ tình yêu cùng với sự bao dung vĩ đại »

Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải đi xuống đài, hướng 4 vị cha mẹ đi tới.

Cố Dương âm trầm mặt lại nhìn về phía Chu Lăng Vân « Anh đem lời nói như thả rắm sao? »

(Giải thịch chút: Cố dương muốn phá đám cưới nên bảo với Chu lăng Vân thông đồng với mình tất nhiên là có điều kiện liên quan đến lợi ích, vì Chu lăng Vân là người chứng hôn nên bảo Chu lăng Vân là khi đọc lời thề thì nói là hôn nhân của hai người không được chấp nhân, và Chu lăng Vân đã đồng ý)

« Tôi lam thời thay đổi chủ ý »

« Thay đổi chủ ý vì cái gì không nói cho tôi biết trước ? Thay đổi chủ ý làm gì còn cần nháy mắt với tôi? »

Chu lăng Vân làm bộ đương nhiên : « Tôi nói cho cậu rồi, nháy mắt chính là ý nói cho cậu tôi thay đổi chủ ý»

Cố dương « …. Chu lăng Vân, chúng ta chưa xong với nhau đâu! »

Hướng về phía cha mẹ cung kính kính trà, vui sướng lấy được lì xì, hai vị tân lang lại về lại sân khấu.

« Mời hai vị nói ra bộ phân đẹp nhất trên người đối phương »

Cố Hải trước tiếp lấy micro, ngay tại lúc bạch lạc nhân đang lo sợ bất an, đột nhiên nghe được cố hải nói 1 chữ :« Tay »

Bạch lạc Nhân cúi đầu nhìn bàn tay đầy vết sẹo của mình, tâm đột nhiên bị cảm xúc nào đó lấp đầy (Giải thích 1 chút : Vì sao cố hải thích tay, vì bàn tay ấy mãi tận rất lâu sau khi hai người gặp lại, Cố Hải mới biết được những vết sẹo đều là do Bạch lạc Nhân dùng tay không để cậy những tấm sắt thép đang đè nặng Cố Hải khi tai nạn, cứu Cố Hải ra khỏi nguy hiểm, móng tay bật hết ra nhưng không hề để ý, lúc đó chỉ biết rằng những tấm sắt kia đang làm Cố Hải đau, phải bỏ chúng ra, rồi một đường gào khóc, một đường đưa Cố Hải đi bệnh viện mặc dù chính mình cũng bị thương)

Bach ac Nhan – Cậu tiếp nhận micro từ Cố Hải cao giọng nói câu « Toàn bộ »

Tiếng vỗ tay tràn ngập toàn hội trường

« Bây giờ xi mời hai người nói ra tuyên thệ tình yêu của mình, mỗi người nói ra 1 câu muốn nói với đối phương nhất »

Trong đầu Cố Hải có hàng nghìn lời hàng vạn chữ muốn nói, lại không nghĩ ra một câu có thể đem tất cả tình cảm của mình biểu đạt.

Thật lâu sau, vẫn là Bạch lạc Nhân nói trước:

« Em yêu anh. »

Những lời này vừa nói ra miệng, toàn bộ hội trường đều bùng nổ.

Cố Hải đột nhiên xoay người lại, lưng hướng Bạch lạc Nhân, lấy tay che mặt…

Cố Dương nhắc nhở 1 câu « Đến lượt cậu.. »

Cố Hải không lên tiếng

Cố Dương ghé qua, nhìn thấy một giọt nước mắt theo khóe mắt Cố Hải trượt xuống.

Giờ khắc này, trong lòng Cố Dương không biết nói lên lời là tư vị gì.

Anh đạp cố hải 1 cước, giáo huấn « Xem cậu cái đồ thần kinh không tiền đồ này, nhanh lên, đều chờ cậu nói chuyện đấy »

Cố hải xoa xoa mặt 1 chút, xoay người, lộ ra nụ cười hiền lành:

« Anh yêu em »

« Hôn đi, hôn đi, hôn đi… »

Trong tiếng hoan hô, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, 10 ngón tay siết chặt. Từ nay về sau chúng ta nắm tay nhau 1 đời.

=======HẾT=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN