Thượng Ẩn - Phần 2 - Chương 132: Phiên ngoại Hải - Nhân : Năng lực của 'lão nhị'
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thượng Ẩn - Phần 2


Chương 132: Phiên ngoại Hải - Nhân : Năng lực của 'lão nhị'


(‘Lão nhị’ là vật dưới hạ bộ á, các bạn tự hiểu, mình dịch trong sáng lắm :v )

Editor: Huy-Harry

Bấy giờ, Bạch Lạc Nhân áp dụng thế ‘trung bình tấn’ để đi chạm tàn thuốc, bơỉ vì chân của hắn có lực hơn, đồng thời làm như vậy càng dễ cân đối cơ thể. Thân thể bắt đầu dời xuống, Cố Hải ngày càng khẩn trương, không ngừng khuyên bảo Bạch Lạc Nhân phải từ từ di chuyển, chậm rãi, kết quả sau 3 phút, Bạch Lạc Nhân cách tàn thuốc còn ba, bốn cm.

“Cậu không thể nhanh hơn một chút được à?”, Đông Triệt miệng ngậm điếu thuốc đứng bên cạnh thúc giục.

Bạch Lạc Nhân muốn nơi chạm tàn thuốc là ‘tiểu cúc’, Cố Hải thật sự sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, điều này làm cho mảnh hoàn hảo nhất trên làn da xuất hiện khuyết điểm nhỏ nhặt. Đang nghĩ ngợi, Bạch Lạc Nhân đã từ từ hạ thân mình xuống đi tìm nguồn nhiệt, khoảng cách với tàn thuốc không đến 1 cm.

Cố Hải trừng mắt, “Chậm một chút, chậm một chút …”

Bạch Lạc Nhân di chuyển từng milimét, rốt cuộc, quần lót của hắn đã tiếp xúc với đầu thuốc, hơi nóng toả ra khiến hắn giật mình. Hắn quyết định trong nháy mắt phải chạm đúng một chỗ, sau đó nhanh chóng bắn người lên, một lỗ thủng nghệ thuật xuất hiện trên quần lót. Dương Mãnh trong tay bưng chén nước, không biết rơi vãi ra sàn bao nhiêu, lúc này nhìn thấy Bạch Lạc Nhân không có chuyện gì, cất bước đến, kết quả, giày dẫm phải nước, trong nháy mắt trượt té.

Toang bộ người té nhào trên người Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân đặt mông ngồi ngay trên tàn thuốc.

Mùi ‘chim’ nướng cứ như vậy tràn ngập gian phòng.

Cố Hải quá sợ hãi, chạy đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, trước tiên đảy Dương Mãnh ra một bên, sau đó dìu Bạch Lạc Nhân dậy, nhìn lên quần lót. Ohh my god, lúc đầu là một lỗ thủng nhỏ, lúc này to như cái động, bên trong thịt đều đã cháy.

Cố Hải mắng Dương Mãnh, “Cậu nhìn cái gì?”

Vưu Kỳ tranh thủ buông camera chạy đến giải vây, “Không có gì đâu, đầu thuốc này đã được chế tạo đặc biệt, ngoại trừ bị bỏng một ít bên ngoài, đối với làn da sẽ không sao!”

“Để tôi cho cậu thử một cái xem thế nào!”, Cố Hải nói xong liền đem tàn thuốc đến chỗ Vưu Kỳ.

Vưu Kỳ tranh thủ nắm lấy tay Dương Mãnh bỏ chạy.

Bạch Lạc Nhân dùng tay lần theo lỗ thủng sờ vào, sờ đến một khối cứng trên da, kéo xuống mới phát hiện vật đó như cao su, vừa rồi vị khét là do thứ này phát ra, thực tế da của hắn không sao cả.

“Cậu có đau không?”, Cố Hải đau lòng hỏi.

Bạch Lạc Nhân lấy tay chà xát, “Không sao, chỉ có hơi nóng một chút”.

Lưu Xung oán trách Vưu Kỳ, “Làm thế nào đặt thuốc lá mà chơi tiếp, bọn họ đã biết kiểu trừng phạt này không có tác dụng rồi”.

Vưu Kỳ không nói không rằng, cầm một tàn thuốc chọc sau đầu Lưu Xung.

Lưu Xung gào một tiếng nhảy dựng.

“Có tác dụng không?”, Vưu Kỳ hỏi.

Lưu Xung dùng sức xoa xoa sau ót, “Có, có …”

Trong phòng tình hình trở nên khẩn trương, sau đó trò chơi tiếp tục.

Lại đến phiên Cố Hải đoán.

“Trông mòn con măt”

Bạch Lạc Nhân suy nghĩ một lát, cầm lấy quần áo bên cạnh, một nữa muốn mặc vào người. Thấy Cố Hải không phản ứng, hắn lại buông quần áo ra, cố ý lấy tay che cơ thể trần truồng, thể hiện như lúc không có mặc quần áo, trên mặt lại tỏ vẻ muốn mặc quần áo vào.

Cố Hải nhếch môi, “Muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào”.

Trong phòng người lập tức huýt sáo, tàn thuốc được đưa đến. Vì biết trước tàn thuốc sẽ không bị bỏng, lần này Cố Hải chọn một lỗ, nhanh chóng bay đến, chịu đau một cái, trên quần lót lại có thêm một lỗ thủng.

Thành ngữ kế tiếp: “Lấy tĩnh chế động”.

Cố Hải trong đầu hiện lên một tia tà niệm, hắn đem Bạch Lạc Nhân đẩy ngã trên ghế sô pha, tựa lưng lên, dùng tiểu hải tử đâm vào tiểu cúc của Bạch Lạc Nhân, ngôn ngữ cơ thể không đứng đắn, ngay lập tức trong phòng tiếng huýt sáo vang lên.

“Làm gì vậy, chúng tôi còn chưa đi đâu, giờ mà lại xung trận à?”, Đông Triệt dáng vẻ tươi cười.

Lưu Xung cũng ồn ào, “Nếu các cậu muốn biểu diễn một đoạn, cái này xem như là đáp án đúng”.

Cố Hải không để ý bọn hắn, hỏi Bạch Lạc Nhân, “Đoán ra chưa?”

Đám người kia sửng sốt không nhìn ra giữa hành động và câu thành ngữ kia có quan hệ gì.

Cho dù Bạch Lạc Nhân không muốn mở miệng, có thể vì để tránh bị bỏng, vừa thăm dò mà trả lời, “Lấy tĩnh chế động”.

Câu thành ngữ vừa thốt ra, mọi người thật sự sững sốt, tất cả đều bội phục sát đất. Đúng là thiên tài, không cho bọn họ biểu diễn thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi.

Bấy giờ, Chu Lăng Vân trầm mặc mở miệng, “Chớ có ầm ĩ cả lên, hãy để cho bọn họ mở miệng giải thích một câu, cái này lấy hành chế động cuối cùng như thế nào mà ra?”

Vừa dứt lời, hàng loạt tiếng cười tà ác vang lên.

Chỉ có Diêm Nhã Tĩnh ngượng ngùng mà che mặt, “Bọn đàn ông thật đúng là, làm gì phải để cho bọn họ mở miệng giảng. Trực tiếp làm mẫu một cái không phải xong rồi sao?”.

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, sáu người đàn ông cùng một nữ nhân ùa lên, một cái kình phong mà kích động hai người họ, “Nhanh lên, nhanh lên, …”

Cố Hải chùng xuống trước mặt Bạch Lạc Nhân, không dám động thủ, sợ động thật sự, tiểu hải tử lại cương cứng lên.

Bạch Lạc Nhân khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, lúc này đứng dậy lại đem Cố Hải đặt tại trên ghế sa lon, đã ở phía sau hắn đụng phải vài cái.

Trong phòng bầu không khí quả thực muốn nổ tung, một bọn đàn ông ồn ào, “Cởi đồ ra, cởi đồ ra …”

Cố Hải lúc này cãi lại, “Không được, vợ chồng chúng tôi da mặt mỏng”. Dứt lời dùng hai tay che mặt Bạch Lạc Nhân lại.

Trò chơi lại tiếp tục, cho dù hai người phối hợp ăn ý, cũng không tránh khỏi những câu sai. Năm mươi câu thành ngữ đã đoán xong, đồ lót bị cháy đến có thể nhìn thấy hết toàn bộ bên trong, lông lá đều lòi ra ngoài. Cũng may khu vực mấu chốt không bị cháy, coi như mạo hiểm tránh được một kiếp.

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đấm tay nhau tỏ vẻ hợp tác vui vẻ.

Đông Triệt cười lạnh một tiếng, “Theo thống kê, hai người đã vượt qua trong tổng thời gian là 50 phút, dựa theo quy tắc, chúng ta bảy người, dùng tàn thuốc châm trên người hai cậu năm mươi cái”.

Cố Hải lúc này trừng mắt, “Cậu không phải vừa nói là vượt qua được thì lúc ấy mới nhắc nhở chúng tôi sao?”

Đông Triệt buông tay, “Tôi đây không phải đang nhắc nhở các cậu sao?”

Lưu Xung vung quyền, “Các đồng chí, xông lên. Có ân báo ân, có oán báo oán, …”

Đáng thương vợ chồng son, cứ như vậy bị mọi người vòng vây ở bên trong, bị bỏng đến gào khóc kêu to, vẫn không thể phản kháng, náo động phòng nhìn thì có vẻ vui mừng, nói một cách khác thì khá bất ổn. Cười ra nước mắt, ai bảo bình thường làm nhiều chuyện thất đức quá làm gì.

Kết quả, quần lót của Cố Hải bị cháy thành như lưới cá, Bạch Lạc Nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, còn sót lại một mảnh vải là Cố Hải lấy tay mình bảo vệ, mu bàn tay đều bị bỏng đen.

“Tôi muốn biết chủ ý cùi bắp này của ai?” Bạch Lạc Nhân quét mắt nhìn bảy người đang hả hê.

Lưu Xung trả lời, “Vừa rồi tôi đã phân công cụ thể, ai không có thì do người đó sắp đặt”.

Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải trao đổi một ánh mắt, bắt đầu lần lượt bài trừ. Nhất là thằng quay phim, Chu Lăng Vân là người tổ chức, Lưu Xung là người chấp hành, Diêm Nhã Tĩnh cùng Đông Triệt là người giám sát. Chỉ còn lại Cố Dương cùng Dương Mãnh, hai người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tìm đến hướng Cố Dương.

Cố Dương nhếch lông mày, “Đừng nhìn tôi, tôi chỉ đến đây cho náo nhiệt”.

Chẳng lẽ là… Hai người lại đem ánh mắt chuyển tới trên mặt Dương Mãnh, Dương Mãnh khiêm tốn cười cười, “Kỳ thật là tôi chỉ học theo người khác thôi, hơn nữa có một chút sáng kiến”.

Bạch Lạc Nhân lúc này tốn hơi thừa lời, “Cậu mà không lo sống tử tế, sau này sẽ trở thành kẻ vô dụng”.

Dương Mãnh cười hắc hắc hai tiếng.

Náo động phòng tiếp tục, trò thứ hai gọi là năng lực của ‘lão nhị’. Nghe xong cái tên này liền đoán được tám chín phần rồi. Cụ thể quy tắc chính là, một người trên mông buộc một khối thể rắn, một người khác bị đồ vật cứng rắn bao lấy, sau đó dùng lực đâm vào khối thể rắn kia, chọc thủng coi như là vượt qua kiểm tra. Trong quá trình đâm, người đâm phải không ngừng hỏi, đâm vào chưa? Nếu như chưa tiến vào, người chịu đâm phải không ngừng hô ‘dùng sức đâm vào đi’, nếu như tiến vào liền hô ‘chồng ơi giỏi quá’.

Vốn dĩ, vợ chồng bình thường chơi, đều là một khối bọt biển và một trái chuối tiêu, chỉ cần dùng chuối tiêu cấm ngay chính giữa lỗ thủng là có thể vào. Nhưng cân nhắc đến thân thể tráng kiện của Bạch Lạc Nhân và Cố Hải, dùng bọt biển và chuối tiêu là không trọng dụng nhân tài rồi, cho nên đổi thành mảnh sắt được bao bởi băng keo.

Hai người sau khi thương lượng, trước sau mặc trang bị, đến lúc đó nhìn tình huống mà điều chỉnh vị trí.

Nhưng vấn đề là muốn đeo vật cứng kia vào, trước hết phải làm cho tiểu tử căng cứng lên, hơn nữa có rất nhiều người trước mặt.

Cố Hải ngả trên lưng Bạch Lạc Nhân, cọ cọ vài cái quấy nhiễu, ‘vật nhỏ’ dưới thân Bạch Lạc Nhân lập tức ngẩng đầu, vừa thấy mọi người há hóc mồm.

Cái này quá mạnh mẽ, trên lưng Bạch Lạc Nhân có chôt mở sao? Đụng một cái liền lập tức có phản ứng…

Cố Hải tương đối có cảm giác thành tựu mà miệt thị mọi người liếc. Trên người cậu ta bao nhiêu cái bộ phận đều là của tôi, tôi đụng cái nào cái ấy liền phản ứng!

Mấy người này cho rằng Cố Hải đủ thần, kết quả Bạch Lạc Nhân càng thần, tay của hắn cũng không có đụng phải Cố Hải, chỉ là tiến đến hắn bên tai nói một câu nói, Cố Hải phía dưới lập tức nhất trụ kình thiên.

Chuyện cho tới bây giờ, Cố Dương phải thừa nhận, cái này hai người thật sự là trời đất tạo nên một đôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN