Thương anh hơn cả chữ thương - Chương 103
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Thương anh hơn cả chữ thương


Chương 103


Hôm nay Quỳnh An định nấu món gì đó thật ngon cho Hạo Thiên nên đã đi ra siêu thị để mua đồ ăn. Tâm trạng cô lúc lựa đồ rất tốt. Đi một vòng quanh siêu thị thì cô cũng đã nghĩ ra được món mình nên nấu. Cô nhanh chóng lấy những thứ mình cần rồi trở về nhà chuẩn bị cho kịp giờ Hạo Thiên về. Đang trên đường về nhà qua chỗ tối cô bỗng thấy một đám người đang đứng đó, xung quanh còn toả ra mùi sát khí nồng nặc. Cô quay người đi muốn đi đường khác để tránh gặp rắc rối thì ánh mắt cô lại trông thấy một người đàn ông đang bị đám người phía trước vây quanh. Khuôn mặt cũng không phải dữ tợn gì sao lại bị đám người này vây bắt lại chứ. Quỳnh An lắc đầu không suy nghĩ nữa, không phải chuyện của mình thì không nên xen vào. Nhưng chỉ đi được 3 bước thì lòng tốt trong cô lại không cho phép cô bước tiếp. Ở đây là một đoạn đường vắng, nếu cậu thanh niên kia mà bị những tên mặt mày bợm trợm kia đánh thì không lê xác được về mất.

– A…điên mất, sao mình lại là người nhìn thấy chứ.

Quỳnh An không biết nên làm gì cho đúng đây. Từ xa cô đã nghe thấy tiếng đấm đá vang lên.

– Sao. Mày còn gì muốn nói không. – Một tên mặt này dữ tợn trừng mắt nhìn cậu con trai trước mặt. Khuôn mặt cậu đã rỉ máu vì những cú đánh vừa rồi.

– Tại sao tao phải nói chuyện với một lũ rác rưởi như chúng mày. – Cậu thanh niên dùng đôi mắt đanh thép và giọng nói khinh bỉ đáp lại. Mặc dù bị một đám người vây quanh nhưng đôi mắt cậu không có một tí sợ hãi nào.

– A…thằng chó chết này…- Tên cầm đầu tức giận định giơ chân đá vào người cậu thanh niên.

– A…A… cái chết tiệt gì vậy….

Đám người xung quanh la hét ầm ĩ vì không biết từ đâu rác rưởi lại bay tung toé về phía họ. Cậu thanh niên cũng được một phen bất ngờ. Sau khi định thần lại thì tất cả đều hướng về phía rác đã bay đến.

– Mày muốn chết đúng không con nhỏ điên. – Tên cầm đầu tức giận.

Vâng, và không ai khác đó chính là Quỳnh An gan dạ đầy dũng cảm. Trong lúc nghe tiếng đánh đấm da thịt thì cô đã không nghĩ được gì nhiều, nhìn xung quang thấy có thùng rác gần đó nên cô dùng tạm. Đến đâu thì đến, cứu người trước đã.

– Đại ca…hình như có hiểu nhầm gì đó…

Quỳnh An vừa nói vừa từ từ tiến lại phía cậu thanh niên đang dương to đôi mắt ngỡ ngàng nhìn cô.

– Hiểu nhầm….Thế cô em định giải quyết hiểu nhầm thế nào đây. – Tên cầm đầu nhìn thấy Quỳnh An một thân một mình thì mặt thay đổi biểu cảm.

– À thì…

Quỳnh An biết đến nước này rồi thì không thể làm gì được nữa. 36 kế thì chuồn là thượng sách rồi. Quỳnh An vung tay ném những túi đồ cô vừa mua về phía bọn họ khiến đồ văng tung toé vào mặt bọn họ. Trong lúc bọn họ đang bận tránh né thì Quỳnh An kéo tay cậu thanh niên kia chạy mất.

Sau khi trấn tĩnh lại những tên kia đuổi theo nhưng hai người họ đã chạy được một đoạn.

Hai người chạy thục mạng đến một công viên nào đó, quay lại đằng sau không thấy ai đuổi theo nữa nên Quỳnh An mới yên tâm dừng lại. Cô chống hông thở hổn hển vì quá mệt. Hồi còn đi học cô ghét nhất là một chạy bền trong môn thể dục đấy a.

– A…mệt chết tôi mất….mệt quá.

Quỳnh An vì quá mệt nên không để ý đến cậu thanh niên bên cạnh đang nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ và nụ cười trên môi.

– Người được bằng một nắm mà gan cũng to phết nhỉ.

– Đã không cảm ơn người ta thì thôi lại còn xỏ xiên nữa. Biết thế tôi không cần tốn sức cứu anh làm gì.

– Thế có khi lại tốt, tôi lại không tự nhiên mắc nợ một đứa con gái.

– Anh…thôi được rồi. Cứ coi như tôi làm việc tốt mà người ta cố tình không nhìn thấy đi.

Quỳnh An bực bội quay người bỏ đi. Đi được 3 bước thì quay đầu nhìn lại anh ta. Ánh mắt cô có gì đó không ổn nhưng vẫn bước đi tiếp.

Ánh mắt cậu thanh niên phía sau cũng rất phức tạp, có một chút trêu đùa, lại có một chút biết ơn.

Tầm 10p sau, Quỳnh An quy lại với một túi thuốc trên tay. Thì ra cô nhìn thấy vết thương trên mặt anh ta đang chảy máu nên không thể nhẫn tâm mà bỏ đi như vậy được. Trên đường đi cô nghĩ anh ta cũng đã bỏ đi mất vì cô đi mà không nói mình sẽ quay lại. Nhưng khi quay lại cô lại bị bất ngờ. Anh ta không bỏ đi mà đang ngồi trên ghế như đang chờ cô quay lại.

– Cũng may là vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đây. Hay tại không có chỗ nào để đi. – Quỳnh An đến gần, đặt túi thuốc xuống rồi ngồi cạnh anh ta. Nhìn cái mặt muốn khịa vài câu cho bõ tức.

– Tôi chờ cô, vì tôi biết cô sẽ quay lại.

– Thôi đừng nói phét gặp thời nữa. Quay cái mặt ra đây. – Quỳnh An lấy trong túi thuốc ra một lọ cồn, thuốc và bông băng.

Cậu thanh niên cũng ngoan ngoãn quay qua chỗ cô, cúi thấp hơn để cô dễ dàng bôi thuốc.

– Trông cái mặt cũng đâu đến nỗi nào mà sao lại dính đến bọn giang hồ thế. – Quỳnh An từ từ làm từng bước một. Cô nhẹ nhàng thổi thi thoa thuốc cho bớt đau.

– Cô cũng to gan thật. Một mình mà dám chống lại bọn họ, cô không sợ bọn chúng làm gì mình sao.

– Sợ chứ. Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác được. Nếu như thấy người khác gặp nguy hiểm tôi bỏ đi thì tôi sẽ ân hận chết mất. Nên tôi thà gặp nguy hiểm chung còn hơn phải sống trong ân hận.

– Tưởng là hổ nhưng hoá ra cũng chỉ là một con mèo.

– Anh không thể nào nói được câu tử tế hơn hả. Sao cứ phải làm người ta tức điên lên thế.

– Tôi đâu biết cô lại dễ tức giận đến thế.

– Cô gái nào thật đáng thương khi yêu phải anh.

– Cô tên là gì.

– Người ta nói nếu như biết tên nhau thì mối nhân duyên vẫn sẽ tiếp tục. Nên anh không cần biết tên tôi làm gì. Vì tôi không muốn lần nào gặp anh cũng phải cứu anh ra từ một đám du côn đâu. Xong rồi đấy. Tôi đi đây.

Quỳnh An nói rồi bước đi.

– Tôi sẽ đưa cô về.

– Khỏi cần. Anh tự lo cho mình đi. Tôi đi đây.

Quỳnh An bước đi, cậu thanh niên cũng không nói gì nữa.

– A…đồ của mình…

Đang trên đường về nhà thì cô mới sực nhớ đến đồ cô đã mua để nấu cơm. Cảnh tượng cô quăng đồ vào vào nhưng tên du cô kia hiện ra. Cô vỗ mạnh vào trán mình, bất lực.

– Thế giờ sao nấu cơm đây. Mà mấy giờ rồi.

Quỳnh An tự hỏi rồi tự trả lời bằng cách lôi điện thoại ra để xem giờ.

– Trời ơi, đã muộn thế này rồi. – Cô tá hoả.

Cũng lúc ấy điện thoại cô reo lên. Là Hạo Thiên gọi.

– Alo, em đây ạ.

– Em đang ở đâu, sao giờ này còn chưa về nhà.

– Em đi siêu thị nhưng lại gặp một chút chuyện. Bây giờ em về liền.

– Chuyện gì. Em đang ở đâu, ở yên đó anh tới đón em.

Quỳnh An ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho anh rồi đứng một góc chờ anh đến đón. Trời cũng đã khá tối nên cô cũng không dám đi về một mình.

Khoảng 10p sau Hạo Thiên tới.

– Em đi xa thế sao không bảo tài xế đưa đi. Mà em gặp chuyện gì, sao không gọi cho anh. – Hạo Thiên lo lắng hỏi vừa vuốt tóc cô.

– Em không sao, em làm việc tốt nhưng có một chuyện nhỏ xíu xảy ra, nhưng giờ không sao rồi. – Cô không dám nói một mình cô đã đối đầu với một đám du cô đâu, anh sẽ giết cô mất.

– Ừ. Thế chúng ta về nhà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN