Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 14
Tối đến Quỳnh An cố gắng hoàn thành nhanh công việc để đi đến chỗ hẹn. Cũng may hôm nay quản lí không có đến quán nên cô có phần thoải mái hơn. Cô mau chóng ra bến xe bus để đi đến địa chỉ mà bác gái ấy đã gửi cho cô. Đến nơi cô vô cùng ngạc nhiên. Chỉ là uống với nhau ly nước thôi có cần đến tận nơi này không chứ. trước mặt cô là một nhà hàng được trang trí theo kiểu phương Tây và Đông kết hợp trông rất lạ mắt. Cô đang đứng trước sảnh bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp nơi đây thì một chị nhân viên đi đến nở nụ cười thân thiện với cô.
– Chào tiểu thư, xin hỏi có phải tiểu thư Quỳnh An không ạ.
– Vâng…em là Quỳnh An ạ. – Quỳnh An thật sự hơi ngại với cách xưng hô này.
– Chỗ hẹn của tiểu thư đã được đặt trước, xin mời tiểu thư theo tôi, vị ấy đang chờ tiểu thư. – Chị nhân viên lễ phép đưa tay mời cô.
Quỳnh An không nói gì chỉ lặng lẽ đi theo chị nhân viên. Nhìn bộ dạng cô thế này thực sự không hợp với nơi này một chút nào. Ở đây trông ai cũng sang trọng và quý phái cả, cô thì trông thật là tầm thường. Cô cũng không nghĩ bác gái ấy vì một lời cảm ơn thôi mà mời cô đến chỗ sang trọng như thế này. còn cô thì chỉ nghĩ mình chỉ đến lấy lại chiếc khăn tay nên không chuẩn bị gì cho buổi gặp mặt này.
Chị gái nhân viên dẫn cô lên tầng 5, nơi có rất nhiều người đang dùng bữa tại đây. cô hơi thắc mắc vì sao lại đến nơi này. Vì cô đã nói là làm về trễ nên đây chỉ là uống với nhau một ly nước. Cô bèn hỏi.
– chị ơi, hình như chị dẫn em nhầm chỗ rồi ạ.
– Không nhầm đâu tiểu thư. Đã đến nơi rồi ạ.
Hai người đi thêm vài bước thì đến chiếc bàn phía trước mặt.
– Trần tổng, khách của ngài đã đến ạ. – Chị nhân viên nói rồi cúi đầu chào cô rồi lui đi.
Phía trước mặt, một người đàn ông với bộ vest đen lịch lãm dần dần quay người lại.
– Sao….sao lại là anh. – Quỳnh An bất ngờ hét lớn khi người đàn ông ấy chính là tên ngang ngược mà cô đã gặp trong nhà hàng. Sao hắn ta lại ở đây chứ, người cô gặp là người phụ nữ hiền lành nhân hậu kia mà.
– Cô…là người đó.- Hạo Thiên cũng rất bất ngờ khi người giúp đỡ mẹ anh lại là cô gái này.
Quỳnh An không biết chuyện gì đang xảy ra thì chợt điện thoại của cô reo lên. Cô vội bắt máy.
– Alo..
– Quỳnh An, là ta đây. Ta xin lỗi vì có chuyện cần giải quyết gấp phải đi nên không thể đến gặp cháu được. Chiếc khăn tay của cháu ta đã gửi con trai ta cho con, chắc giờ này con cũng đã gặp nó rồi.
– À…dạ vâng.
– Vậy ta cúp máy nhé, chào cháu.
– Chào bác ạ.
Quỳnh An tắt máy xong thì thật bất ngờ. Không ngờ tên đàn ông ngang ngược này lại là con trai của người phụ nữ phúc hậu ấy. Thật không giống một chút nào.
– Cô, nếu đã tới thì hãy cùng dùng cơm. – Hạo Thiên lạnh lùng nhìn cô nói. Ánh mắt không biểu lộ một chút xúc cảm nào.
– Cảm ơn anh đã có ý tốt. Nhưng tôi đến là để gặp mẹ anh chứ không phải gặp anh. – Quỳnh An nhìn vào anh ta mà nói.
– Cô cũng đã biết mẹ tôi đã đi trước. giờ cô ở đây với tôi thì là gặp tôi. – Hạo Thiên nhàn nhạt đáp.
– Tôi không có lí do gì phải gặp anh.
– Vậy chắc tôi cũng không có lí do gì phải đưa lại chiếc khăn tay cho cô.
– Anh…tôi là chủ nhân chiếc khăn tay ấy. Anh có quyền gì giữ lại.
– Vậy cùng tôi ăn bữa cơm, chiếc khăn tay ắt về lại với cô.
– Anh ép người…được ăn thì ăn, sợ gì.
Quỳnh An đi đến chiếc ghế đối diện đối diện kéo ghế ra mà ngồi. Thấy Quỳnh An ngồi xuống thì Hạo Thiên cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn dán lên người cô. Quỳnh An nhìn những món ăn trên bàn thì không kiềm chế nổi. Cô đi làm về chưa ăn uống gì đã vội chạy đến đây. giờ bụng cô đói cũng phát ra thành tiếng rồi.
– Có vẻ cô đói rồi. Mau ăn đi. – Hạo Thiên nhìn dáng vẻ của cô thì nhếch môi cười, nhìn cô nói.
Cô cũng không nói gì nữa mà thưởng thức những món ăn trên bàn. Cô từ bé đã sống khổ cực, đây là lần đầu tiên được ăn những món đắt tiền như thế này. Cô cứ thế mà ăn hết món này đến món kia mà không để ý có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Bất giác cô ngất mặt lên thì đụng phải ánh mắt Hạo Thiên đang nhìn mình.
– Sao anh nhìn tôi, mặt tôi dính gì à. – Quỳnh An ngơ ngác hỏi.
– Cô bị bỏ đói 3 ngày 3 đêm hả. Từ từ ăn, không ai dành của cô. – Hạo Thiên tay đưa cốc nước cho Quỳnh An.
Quỳnh An ngại đỏ mặt với tay lấy cốc nước uống một hơi. Hạo Thiên tay cắt miếng thịt khoan thai cho vào miệng. Cô bất giác nhìn xung quanh, rất nhiều người đang nhìn về phía cô với ánh mắt kì lạ.
– Này, này…- Cô hoa hoa tay trước mặt Hạo Thiên. – Anh xem mặt tôi có dính gì không.
– Không. – Anh hơi bất ngờ trả lời. Sao cô ta lại đột nhiên hỏi thế.
– Quái, sao mặt không dính gì mà mọi người cứ nhìn tôi vậy nhỉ. – Quỳnh An làm bộ mặt khó hiểu.
Hạo Thiên nhìn nét mặt ấy thì môi bất giác cong lên một đường. Mắt không nhìn mọi người xung quanh mà nói.
– Cô gái tầm thường, cô không biết cô đang ngồi với ai sao. – Hạo Thiên dừng việc cắt miếng thịt, nhìn Quỳnh An mà nói.
– Sao, anh nói ai là cô gái tầm thường. Anh là ai mà mọi người lại phải nhìn tôi bằng ánh mắt ấy chứ. Có phải anh đã quá coi thường người khác. – Quỳnh An tức giận nói lớn. Hắn ta không những ngang ngược mà lại còn rất khinh thường người khác.
– Tôi vốn không có ý đó. Vì sao cô phải nhạy cảm. – Hạo Thiên vẫn nhàn nhạt trả lời.
– Ý anh không phải chê tôi tầm thường không xứng ngồi với anh thì là gì. Tôi nói cho anh biết, dù anh có là ai thì người đàn ông bỏ mặc bạn gái mình ngồi lại một mình cũng đều không ra gì. Tôi nghĩ mình không còn lí do gì để ở lại đây. Chào anh tôi về trước.
Quỳnh An tức giận nói một tràng rồi đứng lên bỏ về trước. Anh ta rõ ràng nói cô tầm thường rồi còn nói do cô nhạy cảm nghĩ như vậy. Thật đúng là một tên ngang ngược không coi ai ra gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!