Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 17
Buổi chiều sau khi tan học thì Quỳnh An nhanh chóng đến chỗ làm. Mọi người cũng đang tất bật với công việc vì hôm nay khách có vẻ đông. Quỳnh An nhanh chóng vào thay đồ và bắt tay vào công việc.
– Chị ơi, hôm nay quản lí có đến không ạ. – Trong lúc chờ đồ của khách làm xong thì Quỳnh An hỏi chị Thảo.
– Chị cũng không biết. Quản lí thường đến bất ngờ mà không báo trước. Như thế mới dễ bắt lỗi chúng ta. – Chị thảo nói với ánh mắt dè chừng.
– Vâng.
Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo đã đến ngay. Anh lạnh lùng bước vào.
– Chào quản lí mới đến. – Chị Hoa lễ phép chào hỏi.
– Hôm nay thế nào.
– Vẫn rất tốt thưa quản lí.
– Anh Toàn nghe xong thì cầm lấy báo cáo chị Hoa đưa rồi nhanh chóng đi vào phòng làm việc của mình.
Trong nhà bếp, Quỳnh An thở phào nhẹ nhõm.
– Sao thế, có vẻ như em đang tránh mặt quản lí sao. – Chị Thảo nhìn thấy thái độ của Quỳnh An thì tò mò hỏi.
– Em đâu có, chỉ là em không muốn lại gây lỗi trước mặt quản lí rồi lại bị mất việc thôi.
Chị Thảo lắc đầu không nói nữa. Chuyên tâm vào việc của mình.
– Quỳnh An, ra dọn bàn khách vừa thanh toán đi. – Giọng của Tú Linh từ ngoài vọng vào nghe thật chói tai.
– Vâng, em ra ngay.
Ngay sau khi Quỳnh An đi ra, Tú Linh ngay lập tức đi vào phòng thay đồ, trên môi cô ta nở một nụ cười nham hiểm.
Quỳnh An ra ngoài đang dọn dẹp thì đột nhiên những vị khách vừa rồi quay lại, dáng vẻ như đang tìm thứ gì đó.
– Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách không ạ.- Quỳnh An dừng việc dọn dẹp mà hỏi.
– Từ nãy giờ cô dọn dẹp nơi này sao. – Một người con gái lên tiếng.
– Vâng thưa quý khách, quý khách đang tìm gì sao.
– Thế cô có thấy ví tiền tôi để quên nơi này không.
Quỳnh An nghe đến ví tiền thì có hơi bất ngờ, từ nãy cô dọn dẹp không hề thấy một chiếc ví nào cả.
– Từ nãy giờ dọn dẹp ở đây, tôi không hề thấy ví tiền nào cả thưa quý khách.
– Sao lại không thấy được. Từ lúc rời khỏi quán này tôi chưa đi đâu xa chỉ mới ở sảnh. chỗ này không có, ở sảnh không có thì ở đâu. – Cô ta lên giọng, ánh mắt hiện lên một tia khinh người chiếu lên người Quỳnh An.
– Cô nói thế là ý gì. – Quỳnh An lúc này không thể lễ phép được nữa. Ý cô ta nói vậy chẳng khác nào đang đổ cho cô lấy ví tiền của cô ta.
– Ý tôi là gì chắc cô đã hiểu. – Cô ta khuôn mặt khinh khỉnh nhìn Quỳnh An.
– Có chuyện gì xảy ra thế. – Chị Hoa cùng mọi người nghe thấy có to tiếng thì đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
– Cô là quản lí ở đây. Cô xem quản lí nhân viên thế nào mà lại lấy đồ của khách thế hả. – Cô ta lên giọng nói khi chị Hoa vừa hỏi xong.
– Tôi không có. Cô dựa vào chứng cớ gì lại nói tôi lấy đồ của cô. – Quỳnh An cũng không chịu thua mà nói lại.
– Dựa vào việc cô đã dọn dẹp ở đây kể từ lúc tôi rời đi.
– Vậy con mắt nào của cô nhìn thấy tôi đã lấy đồ của cô.
– Tôi….
– Thôi thôi, xin quý khách bình tĩnh. Chuyện này chúng ta từ từ giải quyết. Nếu đồ của quý khách bị mất ở quá chúng tôi thì chúng tôi nhất định tìm lại cho quý khách.
– Cô xem, nói nhỏ nhẹ như thế này có phải tốt hơn không. Chủ quán đâu, tôi phải làm rõ chuyện này.
– Tôi đây, cô muốn làm rõ chuyện gì. – Anh Toàn từ trong phòng làm việc bước ra với khuôn mặt lạnh lùng. Đang đọc báo cáo thì anh nghe thấy tiếng qua lại nên quyết định ra xem có chuyện gì.
Quỳnh An muốn đào một cái lỗ mà chui xuống thật nhanh. Sao số cô lại đen đủi như thế này chứ, 2 lần mắc lỗi hiểu nhầm thì lại có quản lí ở đây. Xem ra lần này cô không xong rồi.
– Thì ra anh là quản lí ở đây. Anh xem nhân viên của mình đã làm ra chuyện tốt gì.
– Chuyện gì đã xảy ra. – Anh Toàn nghe xong câu nói ấy thì quay sang chị Hoa hỏi.
– Thưa quản lí, vị khách này nói Quỳnh An đã lấy đồ của cô ấy ạ.
– Tôi không có, sao cô cứ một mực khẳng định trong khi mình chưa có bằng chứng thế.
– Được, nếu cô cứ một mực khẳng định thì để tôi soát người đi. – Cô ta đắc ý.
Quỳnh An chưa kịp lên tiếng thì anh Toàn đã nói.
– Cô mất đồ ở đây chúng tôi là người có trách nhiệm. vì vậy việc soát người cũng là trách nhiệm của chúng tôi, không phiền cô. – Anh Toàn lạnh lùng nói rồi nhìn sang phía chị Hoa. – Mau kiểm tra.
– Vâng thưa quản lí.
Chị Hoa đưa Quỳnh An vào phòng thay đồ rồi. Một lúc sau cả 2 người cùng đi ra.
– Thưa quản lí, trên người Quỳnh An không có thứ gì cả.
– Có vẻ như cô đã nghe rõ kết quả rồi. – Anh Toàn đánh ánh mắt lạnh lùng sang phía cô gái kia.
– Tôi không tin, tôi muốn kiểm tra đồ của cô ta nữa. – Cô ta vẫn chưa chịu buông tha Quỳnh An.
Cô ta vừa đưa ra đề nghị thì ở đâu đó một nụ cười nửa miệng nham hiểm hiện lên rồi nhanh chóng tắt đi. Quỳnh An vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình nên cũng không phản đối chuyện kiểm tra đồ. Cô không làm gì sai nên không việc gì phải sợ cả.
– Cứ theo ý cô mà làm. – Anh Toàn điềm tĩnh nói.
Túi sách của Quỳnh An nhanh chóng được mang ra ngoài. Chị Hoa kiểm tra từng ngăn một thì thấy không có gì đáng nghi. Chị đột nhiên dừng lại ở ngăn nhỏ nhất của túi, một cái gì đó như được nhét vào rất vội vàng. Chị Hoa nhanh chóng rút ra.
– Quỳnh An, đây là đồ của em. – Trên tay chị Hoa là một chiếc ví tiền màu đen.
– Cái này là ví tiền của tôi. – Cô ta nhanh chóng đi đến giật chiếc ví trên tay chị Hoa.
– Chuyện này là sao.- Anh Toàn đưa ánh mắt khó hiểu sang phía Quỳnh An.
– Tôi…tôi thực sự không biết tại sao nó lại ở trong túi của tôi.
Quỳnh An thực sự bị bất ngờ. Cô còn chưa nhìn thấy ví tiền ấy bao giờ. Từ lúc cô đến cũng không hề quay lại phòng thay đồ. sao thứ đó lại có thể ở trong túi của cô được.
– Kẻ cắp nào khi bị phát hiện cũng đều biện minh như cô cả. – Cô ta nở một nụ cười khẩy chĩa về phía Quỳnh An. – Bọn dân nghèo hèn như các cô chỉ có thể làm những việc khiến người ta ghét như thế này thôi sao.
– Cô nói đúng. Tôi đúng thật là nghèo hèn. Nhưng cô nhầm rồi, dù có phải ra ngoài đường ăn xin thì những người nghèo hèn như chúng tôi cũng không bao giờ tự bán rẻ lương tâm của mình. Chúng tôi tuy nghèo hèn nhưng cũng biết cách cư xử, không như mấy người có tiền lại tùy tiện chà đạp người khác như vậy. – Trong lòng Quỳnh An rất tức tối và oan ức. Cô nói ra những điều cô suy nghĩ rồi một mạch bỏ chạy ra ngoài.
– Cô cũng đã tìm lại được đồ của mình rồi. Cô vui lòng đừng gây rối ở đây nữa. Mời cô về cho. – Anh Toàn đưa ánh mắt không cảm xúc sang phía cô gái đó.
– Cái quán này phục vụ kiểu gì vậy. Tôi sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
– Không tiễn. – Anh Toàn nói rồi bỏ đi vào phòng làm việc.
Anh Toàn vừa đi khỏi thì những lời bàn tán cũng nổi lên.
– Sao nó lại làm thế chứ, mất mặt quá.
– Dù nghèo cũng không nên bán rẻ lương tâm thế chứ.
– Mọi người thôi đi, sau chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó. Hãy nghe Quỳnh An giải thích đã. – Chị Thảo nghe những lời nhận xét ấy thì cảm thấy chối tai cô cùng. Từ lúc Quỳnh An vào đây chị đã cảm thấy con bé là người rất tốt và có trách nhiệm cao. Chị chắc chắn rằng cô ấy không bao giờ làm chuyện mất tự trọng như vậy.
– Được rồi mọi người. Mau đi làm việc đi. – Chị Hoa lên tiếng giải tán đám đông.
Đâu đó trên môi một người lại nở nụ cười đầy mãn nguyện và đắc ý.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!