Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 29
Hai người cùng xuống xe. Trước mặt là một bãi đất trống, cây cỏ khá rậm rạp. ở đây chỉ có độc một căn nhà kho. Ở phía trước cửa có 2 tên đang canh gác. Người của Lâm Dương vẫn đang chờ lệnh nên chỉ dám lấp đằng sau bụi cỏ. Khi vừa thấy Hạo Thiên à Lâm Dương đến thì lập tức một tên lên báo cáo.
– Đại ca, theo như điều tra thì có 2 tên đang canh gác bên ngoài và 5 tên đang bên trong.
– Được rồi, tiếp tục canh gác chỗ này. Không được để ai trốn thoát.
– Đi thôi. – Hạo Thiên lạnh lùng ra lệnh. Anh không thể chần chừ thêm một phút nào nữa.
– Nếu không thì cô em sẽ làm gì bọn anh. Hahah. – Tên đứng đầu đắc ý cười lớn. Càng tiến lại gần Quỳnh An hơn.
Cơ thể Quỳnh An bắt đầu run lên bần bật. Nước mắt cô không cầm được mà rơi xuống.
– Tránh ra…tránh xa tôi ra. – Quỳnh An hét lên, cố gắng lết thật nhanh cơ thể ra xa. Nhưng vì bị trói tay nên cô chẳng thể làm được gì hơn.
Một tên tiến đến nắm lấy chân Quỳnh An lôi gần lại. Hắn sờ soạng từ chân rồi lên đùi cô. Vì hôm nay Quỳnh An mặc váy nên hắn ta thực hiện hành động của mình dễ dàng hơn.
Bàn tay dơ bẩn của hắn vừa chạm vào da thịt thì Quỳnh An đã cảm thấy ghê tởm và sợ hãi. Cô hét lên, nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn.
– Ngoan ngoãn phục vụ bọn anh. Các anh đây sẽ cho em lên đỉnh. – Hắn vừa dứt lời thì một tràng cười khả ố của bọn đồng bọn của hắn nổi lên.
– Tránh ra…buông tôi ra.
Tên cầm đầu như nghe thấy tiếng hét của Quỳnh An thì như thêm kích thích. Hắn giật mạnh dây áo của Quỳnh An xuống làm lộ ra bờ vai trắng ngần của cô.
Bụp…bụp….
Bàn tay của hắn đang định kéo nốt chiếc váy của Quỳnh An ra thì phía ngoài có tiếng như ai đó bị đánh. Cả 5 tên cùng quay ra, cánh cửa nhà kho bật ra, ánh sáng thi nhau chen vào trong chiếu sáng cho căn phòng. Một tên bị Lâm Dương quăng mạnh vào bên trong nằm cõng quèo trên mặt đất.
– Hàn Tử…- Tên đầu đàn nhanh chóng nhận ra Lâm Dương thì nói không thể thành lời.
– Xem ra chúng mày vẫn còn có mắt. – Dứt lời, Lâm Dương tung một cước lên người tên gần nhất khiến hắn không thể đứng dậy ngay. Hàn Tử là tên trong giang hồ của anh. Nghe đến cái tên này không ít người phải kiêng nể.
Hạo Thiên nhìn thấy Quỳnh An trong bộ dạng thê thảm nằm dưới đất thì một cơn tức giận nổi lên. Cảm giác của anh lúc này như có thể giết được những ai trước mặt mình. Anh nhanh chóng đi lên phía tên đang gần Quỳnh An nhất kéo hắn đứng dậy.
– Mày đã sống quá lâu rồi..- Hạo Thiên nói với giọng bình thản nhưng ai cũng có thể nghe ra sự giận dữ tột độ trong lời nói ấy. Anh tung ngay cú đấm và một cú đá lên người hắn. Tên cầm đầu vẫn đang còn ngơ ngác lại bị ngay cú đấm và cú đá của anh thì nằm sõng soài trên mặt đất.
Hạo Thiên nhìn thấy Quỳnh An đang nằm trên sàn trong sự sợ hãi và nước mắt đầm đìa khuôn mặt thì không khỏi đau lòng. Anh nhanh chóng đi đến cởi dây trói ở tay cho Quỳnh An rồi đỡ cô dậy. Quỳnh An khó nhọc ngồi lên. Thân thể cô vẫn run lên bần bật vì sợ hãi, mắt nhòe đi vì nước mắt. Nhưng đến khi nhìn thấy Hạo Thiên thì cô lại nhớ lại những lời anh ta nói. Cô dùng chút sức lực còn lại đẩy anh ra rồi thều thào nói.
– Anh tránh ra…
– Tôi xin lỗi, đã hiểu nhầm anh rồi. – Hạo Thiên nhẹ nhàng nói như đang cảm thấy hối hận vì những lời mình đã nói với cô. Anh cởi áo vest ra khoác lên người cho Quỳnh An. Nhìn thấy những vết bằm trên người cô do những tên kia gây ra thì anh lại càng giận dữ hơn.
Quỳnh An nghe được câu nói của Hạo Thiên thì như đứa trẻ bị mẹ trách oan mà uất ức rơi nước mắt. Nhưng thân thể cô đã quá mệt mỏi và sợ hãi, Quỳnh An ngất đi trong vòng tay của Hạo Thiên. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy cô rồi ôm vào lòng.
Hạo Thiên bế Quỳnh An trên tay. Trước khi ra khỏi nhà kho anh còn ra lệnh cho Lâm Dương.
– Không ai được phép sống sót.
Nói rồi anh bế Quỳnh An ra xe nhanh chóng lái về biệt thự của mình.
Quỳnh An nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt có lẽ vì quá mệt mỏi. Hạo Thiên ngồi bên ghế ngắm nhìn cô. Nhìn những vết thương trên mặt cô còn sưng đỏ khiến anh càng đau lòng. Điều làm anh hối hận hơn cả là anh đã đến quá muộn để chúng có cơ hội chạm bàn tay bẩn thỉu của mình lên da thịt cô. Khuôn mặt Hạo Thiên lạnh tanh, cơ hồ không để lộ một chút cảm xúc nào.
– Buông ra…buông tôi ra…- Quỳnh An trong cơn mê nhớ lại cảnh vừa rồi thì liền sợ hãi la lên. Thân thể cô lại run lên bần bật.
– Có anh đây, mọi chuyện qua rồi. – Hạo Thiên nắm chặt tay Quỳnh An nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong cơn mê Quỳnh An cảm thấy như mình đang được truyền một sức mạnh, thật ấm áp. Cô yên tâm lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Điện thoại Quỳnh An bỗng reo lên. Trên màn hình điện thoại hiện lên tên thuê bao ” Anh trai “. Hạo Thiên không ngần ngại gì liền bắt máy.
– Alo.
– Anh là ai…sao lại cầm máy của em gái tôi. – Anh Toàn bất ngờ khi thấy một giọng nam bắt máy của Quỳnh An. Cả ngày hôm nay anh không gọi được cho cô nên rất lo lắng. Anh đến nhà tìm Huyền My lại nói cô chưa về đến. Đã chạy đi khắp nơi tìm nhưng vẫn không thể tìm ra cô.
– Tôi là Hạo Thiên. Quỳnh An hiện giờ đang ở chỗ tôi và đã ngủ rồi.
– Giám đốc Trần. Sao em gái tôi lại ở chỗ anh. Tôi sẽ đến đưa em ấy về.
– Đã xảy ra một chút chuyện. Bây giờ thật không tiện. Đêm nay cứ để cô ấy ở chỗ tôi.
Hạo Thiên nói xong thì cúp máy luôn không để anh Toàn nói thêm điều gì. Đúng lúc ấy tiếng gõ cửa phòng anh vang lên.
– Giám đốc, tôi đã đến.
Hạo Thiên nhẹ nhàng đi ra ngoài tránh đánh thức giấc ngủ của cô. Điện thoại của cô cũng được anh tắt nguồn đi.
– Đã điều tra ra. – Trong phòng làm việc Hạo Thiên ngồi trên ghế hướng mắt về phía Lâm Dương.
– Người đứng sau vụ này là tiểu thư Lưu Hạ Vy của tập đoàn Lưu Thành. Theo như điều tra vị tiểu thư ấy đã rất nhiều lần làm khó tiểu thư Quỳnh An khi ở trường.
– Cô ta nghĩ mình có quyền gì??? – Hạo Thiên gằn giọng, tay đập mạnh xuống bàn.
– Thiếu gia định xử lí thế nào.
– Giải quyết thế nào tôi sẽ nói cậu sau. Bây giờ cậu về nghỉ ngơi đi. Muộn rồi.
– Vâng thưa thiếu gia.`
Lâm Dương cúi đầu định ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!