Thương anh hơn cả chữ thương
Chương 7
– Cuộc hẹn của con sao rồi. – Ông Lâm đứng quay mặt lại phía con gái, tay chắp lại sau lưng.
– Anh ấy nói không quan tâm đến chuyện đám cưới.
– Con kém cỏi như vậy sao.
– Con không có. con sẽ làm anh ấy đổi ý.
– Ta không muốn nghe lời giải thích của con, ta chỉ cần nhìn thấy kết quả của con thôi. Sắp tới ta và tập đoàn của nó hắn sẽ hợp tác lớn, nếu con làm bà chủ của tập đoàn và có được cổ phần thì điều đó rất có lợi cho ta. Con biết nhiệm vụ của mình phải làm gì rồi đấy. – Ông Lâm nói rồi bước đi.
– Dạ thưa cha.
HẠ Vy đứng lại với hai bàn tay nắm lại thật chặt. Cô chưa bao giờ để cha mình phải thất vọng về cô, và lần này cũng sẽ như thế. Nhất định là vậy.
——————————————————————————————————-
– Các em về ôn bài sắp tới chúng ta có tiết kiểm tra.
– Ah….lại kiểm tra…sống sao đây. – Cô giáo vừa dứt lời, những tiếng than thở đã lấn áp.
Tiếng chuông báo hết tiết cũng vang lên.
– Hây…Quỳnh An ơi, đi ăn tôi. Tao đói quá rồi. – Huyền My đứng dậy, kéo tay Quỳnh An.
– Chờ tao chút. – Cô với tay để cặp sách xuống hộc bàn.
– À sao hôm qua mày về trễ thế.
– Ah…nhắc đến ngày hôm qua lại nhớ đến cái đồ điên ấy…
– Sao sao, vụ gì, kể tao nghe…- Huyền My vừa đi vừa kéo tay cô, vẻ mặt hóng chuyện.
Cô và Huyền My đi ra đến cửa lớp thì gặp HẠ Vy, cô ta liền đánh một ánh mắt giết người sang phía cô. Cô cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng cùng Huyền My xuống căn tin. Ở phía sau, một cái nháy mắt vào trong lớp, lập tức một bóng người đi theo sau Hạ Vy.
– Lần này tao không thể tha cho con nhỏ đó được, nó đã nghe những điều không nên nghe, thấy những điều không nên thấy.
– Lần này cậu muốn tôi làm gì. – Trần Tuyết lên tiếng.
– Mày làm cho nó thật mất mặt cho tao. Đây chỉ là phần dạo đầu để cho nó làm quen thôi. Về sau trò chơi mới hấp dẫn.
– Được, cậu yên tâm, tôi sẽ làm đúng như ý cậu.
——————————————————————————————————-
CĂN TIN
– Sao cơ, mày gặp Hạ Vy ở đấy á, lại còn bị bạn trai bỏ lại nữa.- Huyền My gần như là la lên với một thái độ bất ngờ khôn tả.
– Suỵt, nói bé thôi, mọi người nghe thấy bây giờ. – Cô kéo kéo Huyền My và che miệng lại.
– Hì..tao quên mất. Mà chuyện này khó tin thật đấy. Một đứa sang chảnh và kiêu căng như nó lại bị người yêu bỏ lại. Mọi người mà biết được thì nó không biết giấu mặt vào đâu. Haha thú vị thật mà.
– Mà mày có biết cái tên bạn trai nó là ai không.
– Ai cơ.
– Là cái tên hống hách chết bằm tao với mày gặp hôm sinh nhật ấy.
– Gì cơ, thật á. Cái anh chàng đẹp trai hôm bữa va phải mày ấy á.
– Hắn đấy, cái tên hống hách ấy. – Quỳnh An nắm tay lại ra vẻ muốn đánh.
– Trời ơi, một người đẹp trai như thế sao lại yêu cô ta, phí quá phí quá.
– Này, mày có phải bạn tao không thế. Cứ khen hắn trước mặt tao.
– Haha, người ta đẹp trai thì tao nói đẹp trai. HAha.
-Thôi thôi, đi lên lớp thôi.
Hai người tung tăng đi về lớp. Vào đến lớp thấy mọi người đang xôn xao chuyện gì đó.
– Có chuyện gì vậy. – Huyền My lên tiếng hỏi.
– Trần Tuyết bảo cô ấy bị mất ví tiền và điện thoại. – Một học sinh trong lớp nói.
– Sao để đâu mà lại mất được. Có khi nào cậu quên không mang đi không.
– Không có, tôi nhớ là mình còn mang đi mà. Vừa nãy tôi còn thấy nó ở đây.
– Nào nào các em, có chuyện gù ở đây thế. – Giáo viên chủ nhiệm bước vào, gõ nhẹ thước kẻ xuống bàn, mặt nghiêm nghị.
– Thưa cô, bạn Trần Tuyết bị mất ví tiền và điện thoại ạ.
– Các em về chỗ đi, cô sẽ giải quyết chuyện này.
Tất cả mọi người ai về chỗ người nấy. Quỳnh An cũng ngồi vào bàn của mình. Cô nhìn xuống hộc bàn, sao túi sách của cô lại gần rơi ra thế này nhỉ. Chắc lúc đi cô nhét vào vội quá.
– Trần Tuyết, em đã tìm lại kĩ chưa.
– Thưa cô, em đã tìm đi tìm lại rất nhiều lần rồi ạ.
– Được rồi. Như thế này có thể các em sẽ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng vì mất đồ trong lớp chúng ta nên cô sẽ kiểm tra đồ của các em để cho công bằng. Các em đồng ý chứ.
– Dạ thưa cô, làm vậy đi ạ. – Huyền My nói.
– Các em để hết đồ lên bàn, cô sẽ kiểm tra của từng bạn một. Trần Tuyết, lên đây với cô.
– Dạ.- Một nụ cười nham hiểm nở trên miệng Trần Tuyết.
Cô giáo đi một vòng rồi kiểm tra từng bạn một, chẳng có gì cả. Đến lượt Quỳnh An, sao thế này, sao lại có tận 2 chiếc điện thoại trong túi của cô, lại còn có một chiếc ví nhỏ đựng tiền ở đâu thế này.
– Thưa cô, đây là ví tiền và điện thoại của em ạ. – Trần Tuyết lên tiếng, tay cầm lấy chiếc điện thoại và ví tiền của mình.
Trong lớp mọi người xôn xôn và nhao nhác cả lên. Những lời xì xầm cũng bắt đầu nổi lên.
– Quỳnh An, em giải thích chuyện này thế nào đây.
– Thưa cô, em hoàn toàn không biết tại sao đồ của Trần Tuyết lại có trong túi sách của em thế này ạ. – Quỳnh An vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng. Thật sự cô không biết gì hết, ai lại làm điều này với cô.
– Cậu đừng nói dối nữa, hôm trước cậu vừa nói với tôi là cậu đang thiếu tiền vì bị mất việc mà. Dù thế nào thì cậu cũng không nên làm thế chứ.
– Ồ…. Một tiếng ồ lớn vang lên trong lớp.
– Cậu nói gì thế, tôi có nói thế với cậu sao.
– Này, sao cậu lại có thể tự tiện gán tội cho người khác thế chứ. Phải để cậu ấy nói đã chứ. Với lại Quỳnh An với cậu không phải là mối quan hệ thân thiết đến nỗi tâm sự với nhau về chuyện thiếu tiền đâu. Nói điêu sẽ bị ông trời phạt đấy. – Huyền My lên tiếng, thật tức quá mà. Cô với Quỳnh An chơi thân với nhau tính nó thế nào cô biết hết. Nó không phải là loại người chuyên đi kể khổ với người khác, càng không phải là người có thể làm điều trái lương tâm của mình như thế.
– Cậu….nhưng bây giờ bằng chứng rõ thế này, cậu còn gì để nói không.
– Thôi nào, các em trật tự. Quỳnh An, em cùng cô lên phòng kiểm điểm để làm kiểm điểm về chuyện này. Cô không thể chấp nhận được trong lớp của mình lại có một học sinh như thế này được.
Quỳnh An hoang mang thật sự, cô phải làm gì bây giờ. Dù có nói gì đi nữa thì mọi người cũng không hề tin cô vì mọi bằng chứng không hề đứng về phía cô.
Từ phía sau, một bàn tay ấm áp và rắn chắc nắm lấy tay cô.
– Cậu ấy không làm gì sai để phải làm kiểm điểm cả. Đi thôi. – Tuấn Minh nhìn cô rồi kéo cô đi.
Cô cứ bị kéo theo như thế, mặc kệ những lời bàn tán phía sau lưng. Sao cuộc đời cô lại không có lấy một ngày nào bình yên thế này.
– Cậu…. – Khi ra phía sau sân trường, Quỳnh An đứng lại, nới tay mình ra khỏi tay Tuấn Minh.
– Cậu sao thế, bình thường thì lớn tiếng minh oan cho người khác lắm mà, sao hôm nay bản thân mình bị oan thì không thể nói lời nào. – Tuấn Minh quay lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.
– Sao cậu lại kéo tôi ra đây. Bỏ đi đồng nghĩa với việc tôi thừa nhận mình đã làm việc đó. Với lại…sao cậu tin tôi không làm chuyện đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!