Thương anh hơn cả chữ thương - Chương 96
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thương anh hơn cả chữ thương


Chương 96


Quỳnh An đi đến chỗ nghỉ ngơi của nhân viên, quả nhiên Tiểu Mai đang ở đây, còn có cả những nhân viên khác nữa.

– Tiểu Mai. – Quỳnh An lên tiếng gọi.

– Sao bây giờ bạn mới đến. Chuyện là sao thế. – Tiểu Mai nhìn thấy Quỳnh An gọi thì đứng bật dậy, chạy đến chỗ cô và vào ngay vấn đề chính.

– Từ từ rồi mình sẽ kể cho bạn nghe. Đi ra đây đã. – Quỳnh An kéo Tiểu Mai ra một góc khác. Cô không muốn câu chuyện của mình trở thành chủ đề bàn tán của mọi người ở đây sau khi cô đi. Vẫn là càng ít người biết càng tốt.

– Rồi. Nói mình nghe đi. Mình thực sự không thể tin vào mắt luôn á.

– Thực ra, mình và ông chủ đã quen nhau từ trước ở Việt Nam. Vì một số lý do nên mình đã rời đi sang bên này…

Quỳnh An kể cho Tiểu Mai nghe về câu chuyện của cô và lí do vì sao cô lại phải sang bên này. Tiểu Mai dường như không thể tin vào tai mình. Vì cô tin tưởng Tiểu Mai như một người bạn nên rất chân thành chia sẻ. Thời gian ở đây tuy không dài nhưng cô biết Tiểu Mai đối với cô cũng là tình cảm chân thành, nhờ có Tiểu Mai mà cô không còn cảm thấy cô đơn nơi xa lạ này nữa. Cô muốn trước khi rời đi cả 2 vẫn giữ những kỉ niệm đẹp với nhau.

– Wow…nghe như một câu chuyện cổ tích thật đấy. Thế là ông chủ đã sang tận bên này để tìm bạn mặc dù chẳng có địa chỉ rõ ràng gì cả.

– Ừ…Sau khi gặp anh ấy ở đây mình đã nhận ra được rất nhiều điều. Rằng cả mình và anh ấy không thể sống nếu thiếu nhau.

– Ngưỡng mộ bạn thật đấy. Nhưng mà…còn cái cô Tố Như gì đó cậu định giải quyết thế nào.

– Có một số chuyện mình cần làm rõ với cô ta sau khi về Việt Nam, lần này mình sẽ không để bản thân dễ dàng mắc lừa như thế nữa.

– Ừm, phải tỉnh táo lên nhé. Về Việt Nam phải sống cho thật tốt nha. Cảm ơn bạn vì thời gian qua đã trở thành bạn của mình. Mình rất vui. – Đáy mắt Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, dù quen nhau không lâu nhưng cô có một tình cảm đặc biệt với cô bạn này.

– Thôi nào, bạn cứ như thế này làm sao mà mình lỡ đi được. Đây là địa chỉ và số điện thoại của mình ở Việt Nam, nếu có cơ hội về Việt Nam thì nhất định phải liên lạc với mình đấy, biết chưa.? – Quỳnh An đưa cho Tiểu Mai một mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ và số điện thoại của cô.

– Ừ, chắc chắn mình sẽ liên lạc với bạn. Đến lúc đó đừng giả bộ không biết tui nha.

– Haha..biết rồi cô nương. Thôi mình phải đi đây. Tạm biệt bạn.

– Tạm biệt.

2 cô gái ôm nhau thay cho lời chào và những tình cảm gắn bó trong thời gian qua. Quỳnh An luôn cảm thấy biết ơn vì ông trời đã cho cô gặp được những người bạn thực sự tốt thế này.

Quỳnh An đi về lại căn phòng của Hạo Thiên. Đúng lúc quản lý Lina cũng từ trong đi ra, 2 người gặp nhau ở trước cửa.

– Chào quản lý. – Quỳnh An cúi đầu chào.

– Có thứ này bây giờ tôi mới có dịp đưa lại cho cô.

Quản lý Lina đưa ra trước mặt cô tấm ảnh của anh và cô mà cô đã làm mất trước đó. Hoá ra là ở chỗ quản lý sao.

– Hoá ra là ở đây. May quá nó không bị mất. Vậy là quản lý đã….

Lúc này Quỳnh An mới nhận ra thì ra quản lý đã biết được cô và ông chủ có quen nhau từ trước.

– Chắc là cô và ông chủ đã có một tình yêu rất đẹp. Hãy biết cách giữ lấy tình yêu của mình, chỉ cần không làm điều gì trái với lương tâm của mình thôi.

– Em cảm ơn chị.

Quản lý mỉm cười rồi bước đi. Lời dặn dò của quản lý càng làm cô thêm quyết định trở về Việt Nam của mình. Trên thế giới này ai cũng có quyền được hạnh phúc và mưu cầu hạnh phúc. Cô cũng thế, cô là người đến trước và không làm điều gì sai trái cả, vậy tại sao cô phải chạy trốn?

Quỳnh An mở cửa bước vào phòng thấy Hạo Thiên đang đứng gần bàn làm việc với tư thế quay lưng lại phía cô, trên tay anh đang cầm sấp tài liệu gì đó. Quỳnh An nhẹ nhàng tiến lại vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, áp mặt cô vào tấm lưng vững chắc ấy.

Hạo Thiên hơi bất ngờ với hành động của cô nhưng cũng bỏ sấp tài liệu lên bàn, nắm chặt tay cô phía trước.

– Chắc là kiếp trước em ăn ở rất tốt nên kiếp này mới gặp được anh đúng không?

– Vậy nên phải yêu anh nhiều hơn nữa, có biết chưa. Vì đâu ai biết rằng liệu có thực sự có kiếp sau hay không, liệu chúng ta có thể gặp lại nhau nữa hay không.

Kiếp này chẳng nhận ra nhau
Chắc gì đã có kiếp sau mà chờ
Đã yêu ai cấm mộng mơ
Đã thương cứ nói đừng vờ như không
Lên đò thì hãy qua sông
Bén duyên thì cứ phải lòng cho mau
Chắc gì đã có kiếp sau
Đêm nay mình được bên nhau là mừng
Cuộc vui có thể giữa chừng
Nếu không đến đích cũng đừng vội xa
Chắc gì kiếp trước hai ta
Còn duyên gặp lại như là trong mơ….

Sáng hôm sau, Hạo Thiên và Quỳnh An đã lên máy bay về Việt Nam. Trên máy bay cô có chút hồi hộp, cô vẫn chưa nghĩ ra mình phải đối diện với Tố Như thế nào. Nếu mọi chuyện không được giải quyết suôn sẻ thì sẽ thế nào đây. Trong lòng cô lại đầy sự lo lắng.

9h tối cô và anh mới đặt chân xuống Việt Nam. Ngồi trên máy bay suốt quãng đường dài khiến cô có chút mệt mỏi. Nhưng cảm giác trở về Việt Nam thật tốt, đôi lúc khiến con người ta cảm thấy thoải mái, nhưng nhiều lúc cũng rất mệt mỏi. Cảnh vật ở đây vẫn như thế, không hề thay đổi một chút nào cả. Chỉ có người ra đi mới ngốc nghếch tin rằng không có mình ở đây liệu cảnh sắc sẽ buồn, lòng người sẽ chênh vênh.

Cửa xe đã được mở sẵn cho cô, nhưng…bây giờ cô đi về đâu đây?

– Em…không về biệt thự được không. – Quỳnh An ngập ngừng nhìn Hạo Thiên.

Hạo Thiên thoáng nhíu mày, nhưng nhìn ánh mắt của cô anh đã đoán ra được phần nào tâm tư. Là cô không muốn gặp Tố Như lúc này.

– Anh sẽ đưa em đến khách sạn ở tạm vài hôm. Tin anh, anh sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi.

– Ừm…

Quỳnh An mỉm cười lên xe, cũng chỉ có anh hiểu được lòng cô đang nghĩ gì.

Sau khi đưa cô đến khách sạn, mọi thứ được chuẩn bị tươm tất, thấy cô hài lòng anh mới yên tâm rời đi vì có việc gấp phải giải quyết.

Hạo Thiên đi đến văn phòng làm việc, Lâm Dương đã chờ anh sẵn ở đó.

– Chào mừng thiếu gia về lại Việt Nam. -Lâm Dương cúi đầu chào khi thấy Hạo Thiên từ ngoài bước vào.

– Điều tra thế nào rồi. – Sau khi ngồi vào ghế, anh hỏi ngay, thái độ hơi gấp gáp.

– Đã điều tra được thưa thiếu gia. Đây là kết quả. – Lâm Dương đặt sấp giấy lên bàn rồi nói tiếp.

– Cô ta thực sự là trẻ mồ côi, nhưng đa có một thời gian tham gia hoạt động lừa đảo với một tổ chức xã hội đen. Sau đó thì rời khỏi tổ chức và đến đây. Người mà hôm trước cô ta gặp là người đã bán kết quả xét nghiệm cho cô ta.

– Vất vả cho cậu rồi. Cậu về nghỉ ngơi sớm đi.

– Chuyện của thiếu gia đã ổn thoả cả rồi chứ.

– Cảm ơn cậu, mọi chuyện ổn rồi.

– Vậy tôi xin phép về trước.

Lâm Dương đi ra ngoài, cũng may thiếu gia đã thuyết phục được tiểu thư Quỳnh An quay trở lại Việt Nam.

Tố Như đang nằm trên dường xem tivi thì một đám người làm xông vào phòng, lấy hết đồ đạc của cô ra xếp vào vali.

– Các người đang làm cái trò gì vậy hả. – Tố Như tức giận bật dậy quát lớn.

– Chúng tôi chỉ làm theo lời thiếu gia dặn dò thôi.

– Hạo Thiên dặn dò sao. Sao anh ta dám đối xử với tôi như thế. Các người mau dừng tay lại cho tôi.

Tố Như trong lòng bực tức. Không hiểu anh ta đang định làm gì cô.

Đám gia nhân bỏ ngoài tai lời nói của Tố Như, cứ thể mà xếp đồ.

– Các người điếc hết rồi sao. Không nghe tôi nói gì à, không được động vào đồ của tôi.

Tố Như nổi quạo.

– So với tiểu thư thì việc làm trái lệnh của thiếu gia chúng tôi sẽ đáng tội chết hơn. Nên mong tiểu thư đừng làm khó chúng tôi.

Đám gia nhân hôm nay mạnh miệng lạ thường, khiến Tố Như giận tím người, mắt trợn ngược lên vì tức giận.

– Các người giám. Các người có biết tôi đang mang thai con của ai không hả.

– Là của ai.?

Hạo Thiên từ từ bước vào, khuôn mặt anh lạnh lùng không một chút cảm xúc khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Đám gia nhân thấy anh đi vào thì dừng tay lại, cúi đầu chào.

– Anh đây rồi. Rốt cuộc anh đang làm gì thế. Tại sao lại đối xử với em như thế này.

– Vậy tại sao tôi lại không được đối xử với cô thế này.

– Em đang mang thai đứa con của anh. Có thể anh không cần con nhưng anh vẫn phải có trách nhiệm với nó chứ.

– Con? Tôi có sao? Vở kịch của cô hạ màn được rồi.

Dứt lời, Hạo Thiên ném sấp tài liệu vào người cô ta, giấy trắng bay tung toé dưới sàn nhà. Tố Như dần dần đổi sắc mặt từ giận dữ sang sợ hãi. Cô ta cúi xuống nhặt một tờ giấy lên, ánh mắt lướt đọc nhanh. Không tự chủ được mà tờ giấy tuột tay rơi xuống đất.

– Có vẻ như cô đã hiểu. Để cô trêu đùa suốt thời gian qua đã quá nhục nhã với Hạo Thiên này rồi. Tôi không muốn thấy cô 1s 1 phút nào trong nhà của tôi nữa. Ngay lập tức thu dọn hành lí cút khỏi đây ngay.

Hạo Thiên nói dứt lời quay lưng bước đi.

– Anh…nghe em giải thích đã…

Tố Như chạy đến níu tay anh lại, nước mắt cá sấu lã chã rơi xuống.

– Cút khỏi mắt tôi. Đừng tưởng chuyện này tôi sẽ bỏ qua dễ dàng. Cô còn phải chịu trách nhiệm về việc đã làm cho Quỳnh An của tôi vất vả suốt thời gian vừa qua.

Hạo Thiên hất mạnh tay, Tố Như ngã xuống sàn. Anh lớn tiếng tuyên bố, cô ta ánh mắt không phục nhìn anh.

Hạo Thiên rời khỏi phòng, cô ta vẫn bất lực ngồi quỵ xuống sàn. Ánh mắt cô ta hiện lên tia căm phẫn, 2 tay dưới sàn nhà nắm chặt lại thành nắm đấm.

Đám gia nhân đứng bên cạnh ai nấy đều hả hê. Trong thời gian không có thiếu gia và tiểu thư QUỳnh An ở nhà cô ta tự cho mình là bà chủ ở đây, hống hách, hách dịch và ngang ngược, ai nấy đều bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ sợ làm điều gì phật ý cô ta. Bây giờ thì hay rồi, chủ nhân thực sự đã trở về rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN