Thượng Cổ
Chương 28
Từ khi hậu cổ giới khai mở tới nay, Thiên cung của tiên giới vẫn luôn đứng sững trên đỉnh Cửu trùng, được hàng trăm nghìn dân chúng dưới nhân gian thờ phụng, chúng sinh khắp tam giới thần phục. Thiên đế chưởng quản tam giới hàng vạn năm, tải vật hậu đức (lấy đức dày nâng đỡ vạn vật), ân hưởng thiên địa, cùng với Thiên hậu cai quản tam giới, uy vọng và tôn sùng của họ sớm đã vượt qua chúng thần thượng cổ giới đã biến mất hàng vạn năm trước, mặc dù vẫn có Cổ Quân thượng thần ẩn danh trong tam giới, nhưng không thể nghi ngờ rằng, Thiên đế mới là vị thần danh phó kỳ thực (danh xứng với thực) thống trị trong tam giới.
Cho nên, để Thiên thế từ bỏ sức mạnh của long mạch bên trong cơ thể, khắp tam giới, tự cổ chí kim gần như không ai có được can đảm và dũng khí đó. Nhưng ba người đi ra từ Uyên lĩnh chiểu trạch lại không hề chậm chân một chút nào, thẳng đường giá tường vân rồi dừng lại tại bên ngoài Nam Thiên môn.
Hậu Trì không che giấu thân phận, thậm chí không đợi Cảnh Giản mở miệng phân phó trước, cứ như vậy dẫn theo Phượng Nhiễm ngông nghênh từ chính giữa Nam Thiên môn bước vào, Cảnh Giản dùng linh lực đỡ Thanh Mục đi theo ngay sau nàng, chịu đựng trong lúc đi lại chỉ để cùng Phượng Nhiễm bước chung một hàng, ngay sau Hậu Trì nửa bước.
Thiên tướng thủ hộ thiên môn sớm đã nhìn thấy một hàng người cách đó không xa đang đi tới, chỉ là nữ tử nhất mã đương tiên (dẫn ngựa đi đầu) kia toàn thân tử bào, trên trán đội quan ngọc, sắc mặt thanh lãnh kèm theo vẻ lạnh lùng cùng xa cách, cảnh tượng ấy tựa như ngàn vạn phong hoa, chỉ một cái ngẩng đầu, liền khiến cho hắn giật mình choáng váng.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy nhị điện hạ Cảnh Giản kính cẩn đi theo phía sau nữ tử, những lời mắng nhiếc thường ngày nghẹn lại trong cổ họng, hắn ngay lập tức mạnh mẽ nuốt xuống.
Mặc dù vẫn không biết nữ tiên quân mặc tử bào kia là ai, nhưng thiên tướng vẫn cúi đầu xuống, hàng nửa lễ nghênh tiếp mấy người cách đó không xa.
Ngay lúc thiên tướng cúi đầu thì liếc thấy Phượng Nhiễm, một tia nghi hoặc trong mắt lập tức biến thành kinh ngạc, thượng quân Phượng Nhiễm ẩn mình trong Thanh Trì cung vạn năm, tuy rằng những người nhận thức được diện mạo của nàng không nhiều, nhưng tính cách nàng ấy thì trong tam giới mọi người đều biết, hồng y tiên quân trước mặt có mái tóc đỏ rực, phong thái chính trực ngông cuồng, cơ hồ không cần phải phán đoán, ngay khi nàng xuất hiện, thiên tướng thủ môn (giữ cửa) đã nhận ra thân phận của nàng, sau khi nghĩ lại, hắn ngẩng đầu nhìn hướng nữ tử mặc tử y phía trước Cảnh Giản và Phượng Nhiễm với ánh mắt kinh ngạc khó có thể tin.
Phượng Nhiễm thượng quân trái phải luôn sát cánh, nhị điện hạ thiên giới kính cẩn theo sau, trong tam giới, người có được thân phận này – cũng chỉ có Hậu Trì thượng thần của Thanh Trì cung mà thôi.
Chỉ là không nghĩ đến vị tiểu thần quân ở trong Thanh Trì cung hơn vạn năm, lại có bộ dạng phương hoa, uy nghi và tao nhã như vậy.
Cơ hồ ngay lập tức, thiên tướng tay cầm trường kích vốn đang gục đầu khẽ hàng nửa lễ theo bản năng hướng về phía trước, nửa quỳ xuống, khuôn mặt túc lãng (nghiêm túc rõ ràng), đáy mắt sinh ra vẻ tôn sùng thán phục ngay đến chính bản thân cũng khó có thể phát giác.
Đó thật sự là thượng thần mà rất lâu rồi hắn chưa từng được gặp.
“Bái kiến thượng thần.”
Thanh âm réo rắt truyền vào tai, Hậu Trì đã bước một chân vào Nam Thiên môn khẽ sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia sóng động, nàng rũ mắt quét qua thiên tướng đang quỳ dưới đất, gật đầu rồi bước vào.
Phượng Nhiễm nhướng nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch vội chạy theo, chỉ có Cảnh Giản phía sau đang đỡ lấy Thanh Mục, trông thấy một màn này dường như có chút choáng váng, lúc ánh mắt rơi xuống trên người mấy thiên tướng thì xẹt qua một tia phức tạp, hắn đã sống tại Thiên cung hàng vạn năm, không nghĩ rằng tiên quân trên thiên giới đối với Hậu Trì lại có một loại tựa như là tôn sùng theo bản năng, hắn khẽ thở dài một tiếng, phát hiện ra Hậu Trì và Phượng Nhiễm đã không thấy bóng dáng, mới vội vàng chạy nhanh mấy bước để bắt kịp họ.
Xem ra, sự xuất hiện của Hậu Trì đối với chúng quân trên tiên giới có ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Dưới sự dẫn dắt của Cảnh Giản, ba người đã vòng qua rất nhiều những lầu các xa hoa, những cung điện lộng lẫy của Cửu trùng, sau đó dừng lại trước một tòa cung điện cổ kính, tiểu đồng gác trước cửa đang ngủ gật, nghe thấy tiếng động thì mơ hồ mở trừng mắt, lúc nhận ra là Cảnh Giản thì sắc mặt liền trở nên vui vẻ.
“Nhị điện hạ, ngài trở lại rồi.” Tiểu đồng hổ đầu hổ não (chỉ những đứa trẻ ngốc nghếch), thanh âm thanh thúy bỗng nhiên dừng lại sau khi nhìn thấy Phượng Nhiễm, lúc đôi mắt to ấy rơi xuống trên người Hậu Trì thì ngay lập tức trợn tròn lên, miệng há hốc, vẻ mặt sững sờ.
“Bình Dao, phân phó xuống dưới, dọn dẹp Tử Tùng viện phía sau điện rồi dẫn Hậu Trì thượng thần qua đó nghỉ ngơi.” Cảnh Giản nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tiểu đồng nhà mình, lúng túng khẽ ho một tiếng, vẫy vẫy tay.
“Hậu Trì thượng thần..” Bình Dao thấp giọng lẩm bẩm, không đứng vững nữa, bước chân xiêu vẹo, đợi tới khi hồi thần rồi mới mạnh mẽ đứng thẳng dậy, liên tục đáp lời, ánh mắt đầy vẻ hiếm lạ nhìn về phía Hậu Trì, đôi đồng tử màu đen đảo nhanh, cứ nán lại ngoài cửa nhất quyết không muốn đi vào.
“Bình Dao, còn không mau vào.” Thật là mất mặt! Cảnh Giản lập tức đen mặt, nghiến răng kêu ‘ken két’, sắc mặt ôn đạm ngày thường bỗng chốc trở nên rạn nứt.
Tiểu đồng này dáng vẻ thật thà, khiến cho đáy lòng Hậu Trì bất ngờ nổi lên mấy phần yêu thích. Cũng hiểu rằng bình thường Cảnh Giản nhất định không có chút nào kiêu ngạo, mới có thể nuôi dưỡng được một tiểu đồng tính tình như vậy.
“Nhị điện hạ, ta đi ngay đây.” Bình Dao hồi lại được thần, thấy sắc mặt tối sầm của nhị điện hạ nhà mình, giật nảy người vội vàng chạy vào bên trong.
Nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hậu Trì hướng về phía Thanh Mục đang hôn mê, Cảnh Giản vội nói: “Thượng thần, phụ hoàng chắc hẳn đang ở Huyền thiên cung, ta đi nói với người về tình hình của Thanh Mục, một lát sẽ trở lại.”
Hậu Trì gật đầu, biết chuyện này trước tiên để cho Cảnh Giản đi báo mới là tốt nhất, Phượng Nhiễm đỡ lấy Thanh Mục từ trong tay Cảnh Giản, hai người theo Bình Dao bước vào bên trong.
“Cảnh Giản, chuyện này nhờ ngươi.” Đi được hai bước, Hậu Trì bỗng dừng lại, vội vàng xoay người thấp giọng nói với Cảnh Giản, tại lúc quay đầu lại ấy, thần sắc của nàng vô cùng thản nhiên.
Khuôn mặt Cảnh Giản khẽ ngẩn ra, bàn tay chắp sau lưng đột nhiên siết chặt, thấy được vẻ khẩn thiết của nữ tử đang rủ mắt trước mặt, đáy lòng lại vô cùng quỷ dị mà sinh ra một tia hào khí tận trời về trọng trách của người huynh trưởng.
“Được được, muội đừng quá lo lắng, Thanh Mục vì ta mà bị thương, ta nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng ra tay giúp đỡ.” Cảnh Giản ngây người nhìn về phía Hậu Trì, gượng gạo xua tay rồi nói, hắn duỗi tay ra định đỡ lấy Hậu Trì, nhưng ống tay áo màu tím sẫm đã được thu lại trong nháy mắt né tránh trước khi hắn kịp chạm tới.
Hậu Trì sửng sốt, nhìn bàn tay của chính mình, giữa hai hàng lông mày có chút kinh ngạc, nàng không giải thích, chỉ khẽ nhíu mày, rồi quay đầu lại.
Nhìn thấy những động tác thuộc về bản năng của Hậu Trì, Cảnh Giản thu tay lại, lúng túng xoa mấy cái: “Muội đừng lo, bây giờ ta sẽ đi Huyền thiên cung.”
Lời còn chưa nói xong, người đã chạy xa rồi, Phượng Nhiễm nhìn thân ảnh có chút lúng túng kia biến mất, lại nhìn sang Hậu Trì: “Xem ra không phải là ngươi không bận tâm.”
Hậu Trì không đáp lại, quay người bước vào trong, Phượng Nhiễm trán khẽ động, nhấc gót bước theo nàng.
Chỉ một thời gian ngắn, Phượng Nhiễm đã hoàn toàn được thể nghiệm tốc độ lan truyền tin tức nhanh chóng của Thiên cung, suốt một đường đi tới, thỉnh thoảng sẽ lại có tiểu tiên nga liều lĩnh từ trong một góc xó xỉnh nào đó chạy ra thỉnh an, ánh mắt nhìn Hậu Trì đều có loại cảm giác thích thú như nhìn vật quý hiếm, Phượng Nhiễm dở khóc dở cười đuổi đi hết đám này tới đám khác, trước khi sắc mặt Hậu Trì hoàn toàn biến đen cuối cùng cũng tới được Tử Tùng viện.
Bình Dao thủ trước cổng viện, giương nanh múa vuốt đối với một đám tiên nga và đồng tử đang tiến sát gần, rất có khí thế của một người gác đèo vạn người đừng đi, chỉ là thân hình nhỏ bé kia thực sự có chút không đáng tin cậy, hắn nhìn thấy Hậu Trì đi tới, miệng cười toe toét chạy ra: “Thượng thần, Tử Tùng viện đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, ta dẫn ngài đi vào.”
“Không cần đâu.” Hậu Trì xua xua tay, lời nói còn chưa dứt, thấy khuôn mặt hắn trong nháy mắt hiện ra vẻ chán nản, lại cảm thấy có chút buồn cười, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp gỗ ném về phía Bình Dao: “Đây là quả thông trên núi phía sau Thanh Trì cung, mười năm khai hoa, trăm năm kết quả.”
Nghe thấy lời này, đôi mắt của Bình Dao híp lại thành một đường chỉ, lập tức ôm chặt lấy hộp gỗ, giấu tại bên trong y phục, vội vàng hành lễ mới nói: “Đa tạ thượng thần, thượng thần cát tường.”
Lời vừa ra miệng, trăm ngàn tiếng động đều ngưng bặt, mấy tiên nga đồng tử cách đó không xa đều tự giác che miệng lại nhìn Bình Dao đang không ngậm được miệng với ánh mắt ủ rũ.
Hậu Trì nhấc chân, khẽ thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt không chút gợn sóng bước vào trong cổng viện, chỉ là tốc độ có vẻ nhanh hơn không ít. Phượng Nhiễm nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn Hậu Trì đi phía trước, khóe miệng khẽ giật giật, cố gắng giữ vẻ mặt đoan chính theo sau cùng bước vào.
Cánh cổng viện ‘rầm’ một tiếng đóng lại, Phượng Nhiễm thấy sắc mặt Hậu Trì không tốt, không nhịn được, bật cười lớn: “Nói đi, ngươi cho tiểu gia hỏa kia một hộp quả thông làm cái gì, tự chuốc lấy khổ.”
“Hắn bản thể là một con sóc, có lẽ sẽ thích ăn.” Hậu Trì thở dài, cũng cảm thấy có chút mất mặt, xua tay nói: “Đưa Thanh Mục vào trong phòng thôi, Cảnh Giản đi rồi sẽ trở lại, nếu như Thiên đế không đáp ứng, ngày mai ta sẽ đích thân đi một chuyến.”
Phượng Nhiễm nghe thấy lời này, sắc mặt liền nghiêm túc, gật gật đầu, đỡ Thanh Mục đi về phía gian phòng bên trong viện.
Trong Tử Tùng viện đơn thuần một màu xanh, giữa thiên giới uy nghiêm đoan trang này lại có một loại ý nghĩa khác, trong viện trồng đầy những cây tùng, xanh ngát mơn mởn, tiên khí lượn lờ, là một nơi rất tốt để tịnh tâm dưỡng bệnh.
Lúc này đã gần xế chiều, bởi vì trong lòng có chuyện, Hậu Trì dứt khoát ngồi trên ghế đá trong viện, chống cằm bắt đầu ngẩn người. Hàng vạn năm nay, mâu thuẫn giữa nàng với Thiên cung trên tiên giới chưa bao giờ là ít, vì vậy từ trước tới nay chưa từng đặt chân tới nơi này, nhưng dọc đường tới đây, lại cũng phát hiện ra rằng, nàng chỉ là không thích cái người chưởng quản tam giới trên Cửu thiên kia, còn với những người khác của tiên giới, nàng không có oán hận.. Nếu như Thiên đế không chịu đáp ứng Cảnh Giản, vậy thì ngày mai đối diện với người đó, nàng biết mở miệng như thế nào đây..
Hậu Trì thở dài, nghe thấy tiếng bước chân lướt qua cực nhanh bên ngoài cổng viện, lông mày khẽ nhíu, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Giản sắc mặt ngưng trọng đẩy cổng viện bước vào, đáy lòng bất giác trầm xuống, xem ra.. Thiên đế lại không đáp ứng.
“Thượng thần.” Thấy ánh mắt trầm xuống của Hậu Trì, Cảnh Giản có chút sửng sốt, vội vàng bước nhanh mấy bước, nói: “Không phải như những gì muội nghĩ đâu, phụ hoàng không ở thiên giới, ta không gặp được người.”
“Hả?” Hậu Trì giật mình, thở ra nhẹ nhõm, đáy mắt băng giá cũng từ từ dịu lại: “Không ở thiên cung, vậy Thiên đế ở đâu?”
“Ta tới Uyên lĩnh chiểu trạch đã gần nửa năm, vừa rồi đi Huyền thiên điện, mới biết phụ hoàng hai tháng trước đã rời Thiên cung, lại không nói rõ hướng đi, nhưng người cũng có để lại lời nhắn cho Ty Chức thiên quân, nói là nội trong ba tháng nhất định sẽ trở về.” Cảnh Giản rủ rỉ nói, thấy sắc mặt Hậu Trì hơi giãn ra, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi có cách gì tìm được Thiên đế không?” Hậu Trì nhíu nhíu mày, hỏi nói.
“Không có, trong bốn huynh muội chúng ta chỉ có trên người Cảnh Chiêu là có kim long ấn ký của phụ hoàng lưu lại, lúc gặp nguy hiểm phụ hoàng có thể cảm nhận được, chỉ là nàng bế quan trong Tụ Tiên trì đã gần hai năm, không biết đến khi nào mới có thể ra.”
“Cũng có thể nói, vẫn còn một tháng nữa Thiên đế mới trở về.” Thời điểm long tức bên trong cơ thể Thanh Mục phát tác cũng vừa vặn là một tháng sau, Hậu Trì tính toán, gật đầu nói: “Trước mắt là như vậy, ta sẽ ở lại Thiên cung này đợi Thiên đế trở về.”
Phụ thần biến mất, khắp thiên địa người duy nhất có thể cứu Thanh Mục chỉ có Thiên đế, nàng không thể không đợi.
“Cũng tốt, muội cứ nghỉ ngơi tại Tử Tùng viện, nếu như muốn ra ngoài đi dạo thì cứ nói, có thể để Bình Dao dẫn đường.” Cảnh Giản nhìn sắc mặt ngưng trọng của Hậu Trì, mắt khẽ chớp, từ trong ống tay áo lấy ra một vật đưa cho nàng: “Đây là huyền băng vạn năm của Đông Hải, tuy rằng không thể áp chế được thời gian phát tác của long tức, nhưng có thể giảm thiểu cơn đau thiêu đốt thân thế, đặt giữa trán của Thanh Mục thượng quân là được. Còn nữa.. đây là tụ tiên quả, chính là dùng linh lực thai nghén ra bên trong Tụ tiên trì, có thể ngưng tụ linh khí khắp thiên hạ, ta nghe nói linh lực của muội vẫn luôn khó để ngưng tụ, không ngại thử xem.”
Hậu Trì hơi sửng sốt, thấy vẻ mặt thận trọng của Cảnh Giản, huyền băng trong tay hàn khí nội liễm, ôn nhuận như ngọc, hơi có chút do dự, đón lấy huyền băng, gật đầu nói: “Đa tạ, chỉ là khi còn nhỏ ta đã dùng qua tụ tiên quả, nhưng không có tác dụng, nhị điện hạ phí tâm rồi.”
Thấy Hậu Trì thần sắc đạm mạc bước vào bên trong, Cảnh Giản mấp máy môi, nhịn không được nói: “Muội có phải rất thất vọng hay không.”
Hậu Trì dừng lại, không quay đầu cũng không đáp lại, chỉ là rũ mắt xuống, đôi con ngươi như nước đột nhiên sâu hơn mấy phần.
“Đại ca tính tình cao ngạo, sau khi bại trong tay Phượng Nhiễm trong lòng không cam chịu, vạn năm này vẫn không tháo bỏ được nút thắt, vì vậy mới bao che cho Tử Viên. Tam muội từ khi sinh ra thì chỉ nghe được những lời xưng tụng, cho rằng bất kể chuyện gì chỉ cần nàng muốn thì đều có thể có được, cho nên mới dưỡng thành tính cách kiêu ngạo như ngày nay, mà ta..” Cảnh Giản dừng lại, cắn răng: “Biết rõ Tam thủ hỏa long chỉ có uy hiếp với phụ hoàng mà thôi, vẫn quang minh chính đại lợi dụng sức mạnh của Thanh Mục và Phượng Nhiễm để ngăn cản nó tấn vị..”
“Hậu Trì, muội rất thất vọng phải không, chúng ta chẳng qua chỉ như vậy mà thôi.” Có phải rất thất vọng không, mẫu hậu trước kia vứt bỏ muội gầy yếu, tránh xa Thanh Trì cung, lại chỉ có thể dạy chúng ta thành dáng vè như vậy?
Thanh âm ôn nhuận du dương truyền vào trong tai, Hậu Trì quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm mơ hồ gợn sóng, nhìn Cảnh Giản rồi nhàn nhạt nói: “Chuyện của quý gia, có liên quan gì tới ta, nhị điện hạ nặng lời rồi.”
Nói xong liền xoay người rời đi, trường bào màu tím sẫm quét qua mặt đất, tạo nên từng trận gợn sóng.
Cảnh Giản ngơ ngác nhìn thân ảnh đã đi xa, thấp giọng nói: “Hậu Trì, muội ở trong trứng vạn năm mới ra, vốn dĩ ta lớn tuổi hơn muội mà..”
Bóng lưng đã đi xa hơi khựng lại khó có thể phát hiện, nhưng đến cuối cùng cũng chưa từng dừng bước, dần dần rồi biến mất.
Sinh ra đã đứng hai đầu đối lập, hà tất phải cưỡng cầu?
Phượng nhiễm đứng phía sau hành lang, nhìn thanh niên đang âm thầm cắn rứt cách đó không xa, khẽ nhướng mày, xoay người rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!