Thượng Cổ - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Thượng Cổ


Chương 31


Hậu Trì từ trong kết giới đi ra, từ xa đã nhìn thấy Cảnh Giản và Phượng Nhiễm sắc mặt ngưng trọng đang canh giữ bên ngoài, không kịp lên tiếng chào hỏi, bay thẳng về phía Thiên cung.

Hai người canh giữ bên ngoài chỉ cảm thấy một luồng lưu quang xẹt qua, còn người thì đã bay xa rồi. Chờ nhìn kỹ bóng người trên thanh vân, sắc mặt Phượng Nhiễm không khỏi sững sờ, đáy mắt xẹt qua mấy phần kinh nghi (kinh ngạc ngờ vực), chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, linh lực trên người Hậu Trì vậy mà đã đạt tới thượng quân, thực sự khó có thể tưởng tượng. Xem ra bên trong Triều thánh điện Hậu Trì hẳn là gặp được tao ngộ (điều tốt), nhưng nàng cũng hiểu rằng bây giờ không phải lúc thích hợp để tra hỏi, vì vậy vội vàng kéo theo Cảnh Giản giá vân đuổi theo Hậu Trì bay về hướng Thiên cung.

Thời gian ba ngày đã hết, Thanh Mục e rằng..

Một luồng bạch quang bay ra từ trong kết giới, trong nháy mắt vượt qua hai người, thẳng hướng tới cung điện của Cảnh Giản bên trong Thiên cung, bạch quang này khí thế cuồn cuộn, lại mang theo mấy phần cấp thiết và uy áp, Cảnh Giản thần sắc khẽ động, thầm nghĩ, phụ hoàng sao có thể thất lễ như vậy..

Với linh lực hiện nay của Hậu Trì, bay tới Tử tùng viện chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng khi nàng thực sự dừng ở bên ngoài cổng viện, lại có cảm giác sợ hãi tựa như lâu ngày mới trở lại quê hương, ngay cả Thiên đế cũng không thể cứu được, nếu như nàng đi vào, mà Thanh Mục đã..

“Bịch” một tiếng, không kịp để suy nghĩ, Hậu Trì dựng thẳng mày, đẩy cổng viện rồi lao thẳng vào trong phòng, cho dù có phải nghịch thiên cải mệnh, nàng cũng sẽ không để cho Thanh Mục xảy ra chuyện!

Trong gian phòng an tĩnh, thanh niên với gương mặt trắng bệch vẫn còn in nơi đáy mắt như khi nàng rời đi, nhưng tại lúc này, trên chiếc giường trống không chỉ còn khối huyền băng, mà Thanh Mục thì lại không thấy bóng dáng.

Hóa thành tro bụi.. Nhớ lại lời Thiên đế từng nói, Hậu Trì hoảng sợ không thôi đứng bên giường, không dám tin nhìn một cảnh này, lòng bàn tay khẽ run, đột nhiên giống như mất đi toàn bộ khí lực ngã quỵ xuống bên giường, trái tim đau đến thắt lại, cơ hồ không thể tiếp nhận hiện thực như vậy.

Từ lúc bắt đầu bước vào Liễu Vọng sơn, Thanh Mục vẫn luôn ở bên cạnh nàng, bất cứ khi nào, chỉ cần nàng quay lại, nhất định sẽ nhìn thấy bóng dáng của hắn.. Đã quen với sự tồn tại của hắn, đến khi đột nhiên mất đi, mới cảm thấy sợ hãi như vậy.

“Hậu Trì, nàng sao vậy?”

Thanh âm trong trẻo từ phía sau vang lên, rơi vào trong tai Hậu Trì tựa như tiếng sáo trời vui tai, nàng đột ngột quay đầu lại, đôi mắt trở nên ẩm ướt.

Thanh niên dựa vào cây tùng trong sân viện, toàn thân mặc hồng y (áo đỏ), đai gấm thêu hoa văn vàng thắt tại giữa eo, bộ dáng lười biếng, mái tóc dài màu đen tùy ý buông xõa trên vai, khuôn mặt hao gầy, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt, vẻ lạnh lùng ngay lập tức biến mất, đôi mắt đặc biệt trong sáng, nhìn nàng với vẻ ôn nhu quen thuộc.

Hậu Trì ngây người nhìn Thanh Mục trong sân, sống mũi đột nhiên chua xót, trong giọng nói mang theo mấy phần nghẹn ngào, đôi mắt mở lớn, chứa đầy vẻ vui mừng: “Thanh Mục, huynh không sao chứ?”

Còn chưa đợi thanh niên đáp lời, nàng đã lao thẳng ra sân ôm chặt lấy người nọ: “Thiên đế nói rằng huynh đã hồn phi phách tán.. Hắn chẳng nói được lời nào tốt đẹp cả, phụ thần của ta nói đúng, hắn nhất định là một kẻ nói dối không biết ngượng miệng, ta không nên tin hắn mới phải!”

Lời tố cáo vô cùng ủy khuất mang theo một chút run rẩy vang lên trong sân viện, nếu như cẩn thận lắng nghe, thậm chí còn kèm theo mấy phần khủng hoảng và sợ hãi khó xác định.

Chưa từng thấy Hậu Trì có bộ dạng lo lắng như vậy trước đây, Thanh Mục hơi sửng sốt, ánh mắt đột nhiên sâu thẳm, cảm giác được đôi tay đang ôm chính mình có chút run rẩy khó nhận ra, đáy mắt xẹt qua một tia thương xót, hắn đưa tay đặt lên đầu Hậu Trì, khẽ vuốt ve một lọn tóc: “Đừng gấp, đừng gấp, từ từ nói, ta ở đây.”

Xúc cảm cơ thể ấm áp nóng bỏng da thịt, Hậu Trì ngẩng đầu, chui ra từ trong lòng hắn, nắn bóp khuôn mặt của Thanh Mục, mới xác nhận nói: “Long tức của Tam thủ hỏa long đã bị tiêu trừ rồi sao?”

Thanh Mục gật gật đầu, nhích khuôn mặt tới trước mặt nàng: “Nàng nhìn xem, đã không sao rồi.”

Gương mặt vốn lạnh lùng không hiểu vì sao lại nhiều hơn mấy phần sâu thẳm thu hút, Hậu Trì chớp chớp mắt, vành tai lập tức nhiễm đỏ, vội vàng cách hắn ra xa một chút, khẽ ho một tiếng mới nói: “Không, không cần, ta nhìn rất rõ.”

Thấy Hậu Trì phản ứng như vậy, Thanh Mục hơi sửng sốt, đáy mắt xẹt qua một tia gian xảo, mày khẽ nhướng, nói một cách chính trực: “Vậy sao? Thực sự nhìn rõ rồi?”

Hậu Trì trừng hắn một cái, sắc mặt nghiêm túc, nắm lấy tay Thanh Mục: “Đừng động, ta nhìn xem.” Ngay lập tức kinh ngạc, căn cơ linh mạch của Thanh Mục so với trước đây càng thêm ổn định, thậm chí ngay cả linh lực cũng mạnh hơn không ít, nàng nhìn Thanh Mục, hồ nghi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, linh lực của huynh.. lẽ nào..”

“Ừ, ta đoán chắc hẳn là ta đã hấp thụ long tức của Tam thủ hỏa long vào trong linh mạch rồi, tuy rằng hiện tại chưa luyện hóa hoàn toàn, nhưng đoán chừng không bao lâu nữa, liền có thể luyện được, tới khi đó linh lực của ta hẳn là sẽ tăng thêm một bậc. Chỉ đáng tiếc, khi ta tỉnh lại thấy bên giường trống trải, ngay cả một người cũng không có.” Thanh Mục lơ đãng nhìn xuống Hậu Trì, cũng hơi sửng sốt, nói: “Hậu Trì, linh lực của nàng tăng tới thượng quân rồi?”

Thấy Thanh Mục hoàn toàn không có chuyện gì, vẫn có tâm tư trêu đùa, đáy lòng của Hậu Trì cũng thoáng thả lỏng, gật gật đầu: “Ta tới Triều thánh điện tìm Thiên đế, chẳng hiểu sao lại được truyền thừa linh lực của Thượng Cổ chân thần lưu lại bên trong điện vũ, dưới cơ duyên xảo hợp (vừa khéo) linh lực liền tăng vọt, thậm chí còn..” Nhớ lại cảnh tượng lúc Thượng Cổ chân thần biến mất, Hậu Trì dừng lại, vẻ mặt buồn rầu, không nói tiếp nữa.

“Triều thánh điện?” Thanh Mục nhẩm lại một lần, đáy mắt hiện ra một tia phức tạp ngay cả chính bản thân cũng không phát giác: “Không ngờ nàng lại có thể vào được nơi đó, quả nhiên chỉ có thượng thần mới có thể tiến vào.”

“Huynh biết Triều thánh điện?” Hậu Trì chớp chớp mắt, nhìn hướng Thanh Mục.

“Trong tam giới đương nhiên có nghe qua, nơi đó thần bí khó lường, tương truyền có từ thời thượng cổ, chỉ có điều ngoại trừ Thiên đế và Thiên hậu thì không một thượng quân nào có thể tiến vào..”

Thanh Mục lời còn chưa nói hết, hai người đồng thời khẽ nhíu lông mày, nhìn lên không trung, một luồng linh lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời Tử tùng viện, kèm theo vô số lôi đình (sấm sét) uy thế khó lường, mơ hồ mang theo uy áp.

Bóng người màu đen treo giữa không trung, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Thanh Mục, đáy mắt âm trầm chứa đựng sự tức giận khó thấy, hai người còn chưa kịp mở miệng, Thiên đế từ không trung đã hạ xuống trong Tử tùng viện.

“Thanh Mục bái kiến Thiên đế.”

Ánh mắt kia tuyệt đối không có chút nào thiện ý, nhưng chính mình hình như không làm chuyện gì mạo phạm tới Thiên cung, Thanh Mục bối rối nhìn Hậu Trì, không phải là nha đầu này đã gây ra chuyện gì chứ..

Hậu Trì vội vàng lắc đầu, nhìn về phía Thiên đế, thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Mục của hắn, hồ nghi hỏi: “Thiên đế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe thấy lời nói của Hậu Trì, sắc mặt Thiên đế cuối cùng cũng dịu lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Mục, nheo mắt: “Thanh Mục thượng quân, long tức trong cơ thể ngươi đã được thanh trừ rồi?”

Thanh Mục gật đầu, thấy sắc mặt Thiên đế không tốt, kéo Hậu Trì vòng ra sau người, ngăn lại ánh mắt của hắn, nói: “Đa tạ Thiên đế quan tâm, long tức đã bị hấp thu vào trong cơ thể ta, không bao lâu nữa sẽ luyện hóa.. Còn về nguyên nhân, ta cũng không biết rõ tại sao.”

Thiên đế nhìn động tác của Thanh Mục, lông mày nhíu lại càng chặt, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Thanh Mục nhướng mày, không nhiều lời. Hắn cũng không nói dối, lúc hắn hôn mê thần trí không rõ ràng, đợi khi tỉnh lại thì toàn bộ long tức bên trong cơ thể đã bị hấp thụ vào trong linh mạch, nếu muốn nói đến nguồn gốc, hắn cũng chỉ có thể nói rằng chính mình có vận khí tốt mà thôi.

Cùng với sự âm trầm của Thiên đế, không khí trong Tử tùng viện chìm vào trầm mặc, đột nhiên, Thiên đế nhìn về phía Thanh Mục, thần lực mạnh mẽ từ lòng bàn tay hắn phát ra, không nghi ngờ gì rơi xuống trên người Thanh Mục, tuy chỉ có ý thăm dò, nhưng vẫn khiến cho Thanh Mục theo trực giác nhíu mày, thần sắc của Thiên đế quả thực có chút cổ quái, nhưng hắn lại không biết đã làm chuyện gì đắc tội với Thiên đế.

Giây lát sau, Thiên đế thu hồi lại thần lực, thần sắc mơ hồ phức tạp, hắn phất ống tay áo, không nói một lời bước ra khỏi Tử tùng viện, Cảnh Giản và Phượng Nhiễm từ bên ngoài chạy vào, chỉ kịp nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn.

Phượng Nhiễm liếc mắt, ngay cả chào hỏi cũng không muốn, trực tiếp bước qua bên người Thiên đế, Cảnh Giản dừng lại dường như nghĩ tới cái gì, hàng lễ với bóng lưng của Thiên đế mới bước vào trong Tử tùng viện.

Còn chưa vào cửa, liền trông thấy hai bóng người một đỏ một tím đứng dưới tán tùng, thanh niên thần sắc ôn hòa, ánh mắt chuyên chú nhìn nữ tử bên cạnh, thiếu nữ dung mạo kiều diễm, trong đôi đồng tử đen nhánh chứa đầy ý cười.

Hắn không khỏi sửng sốt, trong số những tiên quân khắp bầu trời này, nếu nói về sự kiêu ngạo ngấm vào tận xương tủy, thực sự không ai có thể vượt qua được Hậu Trì, chỉ là không ngờ nàng lại biểu hiện sự quan tâm tới Thanh Mục mà không thèm che giấu như vậy.

Cùng mặc trường bào cổ xưa trang nhã, hai người cứ như vậy sóng vai mà đứng, lại khiến cho trong đầu hắn sinh ra ý niệm ‘thần tiên quyến lữ, chẳng qua chỉ đến vậy’, nghĩ tới tâm tư của Cảnh Chiêu đối với Thanh Mục, Cảnh Giản khẽ thở dài, bước vào bên trong.

Phượng Nhiễm hiếm khi nhìn Thanh Mục với ánh mắt cảm thán, nếu không phải Hậu Trì bên cạnh nhìn chằm chằm nàng như hổ đói rình mồi, thì e rằng nàng cũng sẽ không nhịn được mà phi lên xoa nắn một hồi rồi.

“Thanh Mục thượng quân, long tức trong cơ thể ngươi..” Cảnh Giản bước lên trước, chắp tay hỏi thăm.

Thấy khuôn mặt Cảnh Giản lo lắng, Thanh Mục gật đầu đáp: “Đã bị hấp thụ vào linh mạch rồi.”

“Trong Uyên lĩnh chiểu trạch đa tạ thượng quân đã viện trợ, ân cứu mạng này, Cảnh Giản khắc sâu trong lòng, nếu như có gì phân phó, không dám không tuân theo.” Cảnh Giản trịnh trọng hàng một lễ với Thanh Mục.

“Nhị điện hạ quá lời rồi, nếu như đã gặp, thì chính là cơ duyên.” Thanh Mục tùy ý xua xua tay, thấy Phượng Nhiễm trên mặt lộ ra thâm ý quan sát Cảnh Giản, hơi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không đi sâu vào truy cứu, chỉ nói: “Nếu như long tức trong cơ thể ta đã được giải quyết, thì ngày mai chúng ta sẽ khởi hành tới Bắc hải, nghĩ tới khoảng thời gian này, mấy vị long vương hẳn là cũng có chút tin tức rồi.”

Thiên cung này không nên ở lại quá lâu, hơn nữa hắn cũng không muốn Hậu Trì phải chạm mặt với Thiên đế và Thiên hậu.

Hậu Trì gật đầu, nói với Cảnh Giản: “Chúng ta sẽ không tới cáo từ Thiên đế nữa, ngày mai nhị điện hạ thay chúng ta báo một tiếng là được.”

“Ngày mai đi rồi?” Cảnh Giản sững sờ, liếc về phía Phượng Nhiễm, vội nói: “Cảnh Giản với mấy vị Long vương vô cùng quen thuộc, không ngại cùng đi, nếu như mọi người có yêu cầu, ta cũng có thể giúp đỡ một chút.”

Hậu Trì xua xua tay: “Không cần đâu, chỉ là đi tìm người, không phải chuyện lớn gì.”

“Chúng ta không dám đâu, nếu như ngươi lại dẫn ra mấy con hung thú thượng cổ lần nữa, e là chúng ta ngay cả đầu cũng không giữ được.” Phượng Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng rồi nói: “Còn nói chỉ có sức mạnh bản nguyên của Thiên đế mới có thể cứu Thanh Mục, ngươi muốn lừa ai cơ chứ? Báo hại chúng ta lo lắng mất mấy ngày, bây giờ Thanh Mục không những tự mình luyện hóa được long tức, linh lực lại còn tăng thêm một bậc, sớm biết đã không nghe những lời bậy bạ của ngươi rồi. May mà Hậu Trì tiến vào Triều thánh điện gặp được cơ duyên, nếu không thì ta chẳng thèm ở đây nghe ngươi khách khí tới khách khí lui đâu.”

Cảnh Giản ban đầu nghe có chút ngượng ngùng, nhưng đột nhiên sắc mặt sửng sốt, nhìn Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm thượng quân, ý ngươi là Thanh Mục thượng quân không những hấp thụ được long tức, mà ngay cả linh lực cũng tăng vọt?”

Phượng Nhiễm bị hắn nhìn có hơi giật mình, chỉ về phía Thanh Mục, không thoải mái nói: “Ta còn lừa ngươi hay sao, nếu không tin thì ngươi mà đi hỏi hắn.”

Thanh Mục gật gật đầu, nói: “Đúng là như vậy, nhị điện hạ vì sao lại sửng sốt đến thế?”

Long tức ăn sâu vào trong cơ thể, tất sẽ làm tổn hại đến linh mạch, cho dù là cưỡng chế hấp thụ, cũng sẽ không thể có chuyện linh lực không giảm mà còn tăng.

Cảnh Giản nghi ngờ nhìn Thanh Mục, sắc mặt có chút do dự, nhớ tới khuôn mặt khó coi của Thiên đế ban nãy, đột nhiên sắc mặt biến đổi, vội vàng chắp tay hướng Thanh Mục, nói: “Không sao, Thanh Mục thượng quân, Cảnh Giản đột nhiên nhớ ra vẫn còn một chuyện phải xử lý, ngày mai lại tới tiễn mọi người sau.”

Lời vừa nói xong, hắn đã vội vàng chạy ra phía ngoài, trong thần thái hoàn toàn mất đi vẻ trấn tĩnh ngày thường, lại không mảy may đề cập tới chuyện muốn đi cùng bọn họ tới Bắc hải vào ngày mai nữa.

Ba người ngơ ngác nhìn Cảnh Giản đã chạy xa, đối với hành vi kỳ quái của cặp phụ tử kia có cảm giác vô cùng khó hiểu.

“Hậu Trì, đi vào nghỉ ngơi thôi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát.” Thanh Mục khẽ vỗ vai Hậu Trì, nhẹ giọng nói.

Hậu Trì gật gật đầu, bước vào trong phòng, mới đi được hai bước liền quay đầu lại, nhìn về hướng Cảnh Giản biến mất, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an.

Khi Cảnh Giản chạy về tới hậu điện Huyền thiên cung, từ xa đã thấy Thiên đế đứng bên cạnh ôn tuyền trong hậu hoa viên, cho dù chưa tới gần, hắn cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức và uy áp phẫn nộ bao trùm lên toàn thân Thiên đế.

“Phụ hoàng.” Cảnh Giản chậm rãi bước tới, thấp thỏm gọi một tiếng, mấy nghìn năm rồi, cho dù lần đó ba huynh muội bọn hắn bị tàn niệm của Bạch Quyết chân thần gây thương tổn, hắn cũng chưa từng thấy dáng vẻ tức giận như vậy của phụ hoàng, nếu như hắn đoán không nhầm, thì lần này Cảnh Chiêu thực sự quá coi trời bằng vung rồi!

“Cảnh Giản, đi Tụ tiên trì, gọi đại ca của con về, còn Cảnh Chiêu.. nhốt nó trong Tỏa tiên tháp, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép thả nó ra.” Thanh âm phẫn nộ mang theo thất vọng không chút nào che giấu, Thiên đế quay người lại, xua tay.

“Phụ hoàng, tam muội chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu xin phụ hoàng suy xét, huống hồ.. Tỏa tiên tháp tổn hại đến linh căn, cơ thể muội ấy bây giờ không thích hợp bị nhốt trong Tỏa tiên tháp đâu.”

Cảnh Giản vội vàng quỳ sụp xuống đất, dáng vẻ cấp thiết, sắc mặt lo lắng.

“Tổn hại đến linh căn? Ta và mẫu hậu nó bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết lên người nó mấy vạn năm, bây giờ tự nó chuốc lấy khổ, chính tay dâng cho kẻ khác, nếu như Thanh Mục kia có ý với nó thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy, lẽ nào còn muốn ta đi cầu xin hắn hay sao?”

Thiên đế đột ngột quay người, sắc mặt tái mét, linh lực bạo loạn khiến cho không gian xung quanh bỗng nhiên tan vỡ, không muốn nghe thêm lời cầu tình của Cảnh Giản, Thiên đế phất ống tay áo, biến mất bên cạnh ôn tuyền.

Xem ra chỉ còn cách chờ mẫu hậu trở về nói đỡ cho Cảnh Chiêu thôi..

Cảnh Giản khẽ thở dài, đứng lên, ngẩng đầu nhìn hướng Tụ tiên trì linh khí dày đặc phía đông Thiên cung, thần sắc phức tạp.

Thanh Mục đối với phụ hoàng mà nói chẳng qua chỉ là một thượng quân bình thường, phụ hoàng có thể vì Hậu Trì mà nguyện ý sử dụng sức mạnh của bản nguyên để cứu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho tam muội lấy bản mệnh long đan ra cứu, cho dù sau này có vì thế mà sa vào yêu đạo..

Khắp tam giới đều biết Thiên đế có ba nam một nữ, nhưng lại không biết cả ba nam đều là phượng hoàng bản thể, chỉ có một nữ này là được truyền thừa thần mạch Ngũ trảo kim long của người, đó là huyết mạch kim long thượng cổ còn lại duy nhất trong thiên địa ngoại trừ Thiên đế, đây cũng là nguyên nhân thực sự vì sao trong suốt mấy vạn năm Thiên đế đối với Cảnh Chiêu luôn cưng chiều như châu bảo.

Điểm khác biệt duy nhất giữa thượng cổ thần thú và thượng cổ hung thú chính là phần nội đan bên trong cơ thể, linh đan trong cơ thể thần thú có thể hấp thụ linh khí thiên địa, cho nên con đường tu luyện chẳng khác nào có sự giúp sức của thiên địa, mất rất ít thời gian so với một tiên nhân bình thường, mà hung thú lại chỉ có thể dựa vào máu thịt của chính mình từng chút tích lũy yêu lực, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, nếu như hung thú đạt được chính quả, so với thần thú lại càng hung ác hơn rất nhiều.

Cảnh Chiêu vốn là huyết mạch của kim long thượng cổ, nếu như mất đi long đan, tổn thương đến bản thể chỉ là nhỏ, nhưng về sau muốn tu luyện chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình giống như hung thú, bất cẩn một cái, sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục (muôn kiếp không thể trở lại được), sa vào yêu đạo.

Tam thủ hỏa long có được cơ thể bán thần, long tức của nó há lại có thể dễ dàng chống cự, Cảnh Giản cũng là vừa mới nghĩ tới, trong thiên địa này ngoại trừ phụ hoàng, còn có long đan bản mệnh của Cảnh Chiêu là có thể trợ giúp luyện hóa, chỉ có điều.. long đan bị che giấu phía dưới long tức nóng rực của Tam thủ hỏa long, ngay cả Thanh Mục cũng khó có thể phát giác, nhưng lại không thể qua được sự cộng minh huyết mạch thiên tính giữa cha và con gái, vừa rồi phụ hoàng ở bên trong kết giới của Triều thánh điện hẳn là đã phát hiện ra rồi, cho nên mới thất lễ như vậy..

Hiện tại.. long đan cùng với long tức của Tam thủ hỏa long đều đã bị Thanh Mục hấp thụ vào trong linh mạch, tuy chưa hoàn toàn luyện hóa, nhưng nếu như cưỡng ép lấy ra, long đan sẽ bị phá hủy, Thanh Mục phải chết là điều không nghi ngờ, đây cũng là nguyên nhân khiến phụ hoàng phẫn nộ, nhưng lại không thể cưỡng ép lấy long đan từ trong cơ thể Thanh Mục ra được.

Chính là Cảnh Chiêu tự nguyện dùng long đan cứu Thanh Mục, bây giờ ép lấy tính mạng của Thanh Mục, cho dù có là Thiên đế cũng không thể làm vậy, càng hoang đường hơn là, Cảnh Chiêu làm chuyện xằng bậy như vậy, người được lợi lại hiển nhiên chẳng hay biết gì..

Cảnh Giản cười giễu một tiếng, e rằng, chính bản thân nàng cũng hiểu rõ, nếu như người kia mà biết, có lẽ căn bản sẽ không muốn tiếp nhận!

Nhưng mà, Cảnh Chiêu rõ ràng đang tu luyện trong Tụ tiên trì, cách biệt với bên ngoài, sao lại biết Thanh Mục bị thương bởi long tức, thậm chí còn lừa dối cả đại ca, thoát khỏi Tụ tiên trì.. mà không kinh động tới bất cứ ai?

Cảnh Giản quay đầu nhìn về phía Tử tùng viện, Cảnh Chiêu mất đi long đan, mẫu hậu chắc chắn sẽ biết, với sự yêu thương của người đối với Cảnh Chiêu, nhất định sẽ lấy lại long đan trong cơ thể Thanh Mục, nhưng nếu như mẫu hậu đối mặt với Hậu Trì, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Mà Thanh Mục và Hậu Trì một khi biết được chân tướng..

Thế cục trên bàn cờ, nếu như một bước sai, cả bàn sẽ loạn.. Bất luận lựa chọn như thế nào, cuối cùng cũng đều sai.

Tiếng thở dài ngắn ngủn từ từ vang lên trong hậu điện, thanh niên áo trắng nhìn chính mình dưới mặt nước, xoa xoa hàng lông mày, hướng Tụ tiên trì bay đi.

Bên ngoài Tụ tiên trì.

Cảnh Chiêu sắc mặt trắng bệch tựa dưới hòn giả sơn cạnh hồ, nhướng mày nhìn nữ tử áo xanh điệu bộ quyến rũ đang cười nói cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Thanh Li, nơi này chính là Cửu trùng thiên cung, ngươi là một yêu quân, cũng dám lưu lại lâu vậy sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN