Thượng Cổ - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Thượng Cổ


Chương 52


Trên đỉnh Ẩn sơn, rừng phong bên cạnh bàn đá.

Bích Ba nắm chặt tay Bách Lý Tần Xuyên không chịu buông, hốc mắt ửng đỏ, miệng xụ ra, hai chân không ngừng vạch vòng trên mặt đất, không muốn ngẩng đầu.

Bách Lý Tần Xuyên xoa xoa đầu nó, vân vê búi tóc nhỏ lưa thưa, rất nhanh che đi vẻ buồn bã nơi đáy mắt, cười nói: “Bích Ba, ngươi đã là lão đầu tử mấy vạn tuổi rồi, làm sao vẫn như tiểu hài tử vậy, về sau có cơ hội ngươi vẫn có thể trở về thăm ta mà.”

Bích Ba khẽ hừ một tiếng: “Ta là thần thú, hiện tại vẫn còn đang nhỏ tuổi, không phải cái gì mà lão đầu tử.” Nó chần chừ một lúc, cảm thấy loại thời điểm này thực sự không thích hợp để giở tính trẻ con, bèn kéo lấy tay của Bách Lý Tần Xuyên làm ra vẻ ông cụ non phân phó: “Bách Lý, ngươi tiên cơ không ổn, những năm này cho dù có Hậu Trì tiên quân giúp đỡ, e rằng cũng chỉ còn một trăm năm thọ mệnh nữa thôi..”

Bách Lý Tần Xuyên vẫn cho rằng hài tử này lại sắp xem thường tiên duyên của hắn, khóe miệng giật giật, đang chuẩn bị rửa tai lắng nghe, không ngờ Bích Ba lại liếc nhìn vào trong trúc phường, rồi cẩn thận xoay người từ trong lòng lấy ra một thứ gì đó đưa tới trước mặt hắn: “Bách Lý, đây là linh dịch của ta luyện thành, trăm năm sau ngươi hãy uống nó, tiếp tục sống thêm một nghìn năm nữa cũng không thành vấn đề, Hậu Trì tiên quân chuyện gì cũng chú trọng đến thiên duyên, cho nên ngươi đừng để nàng biết đó.”

Bách Lý Tần Xuyên cúi đầu, nhìn về phía Bích Ba, áo bào màu bích lục tùy ý quấn quanh người, dải lụa đỏ thấp thoáng trên búi tóc, là do hắn sáng sớm nay đã thắt lên đó, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bích Ba, hắn nhớ lại trăm năm trước khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, lúc đó nó rất kiêu ngạo, suốt ngày kêu hắn ‘phàm nhân’ nọ ‘phàm nhân’ kia.

Nhưng hiện tại.. Bách Lý Tần Xuyên đón lấy tiên dược Bích Ba đưa tới, cất kỹ vào trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm mượt như nhung trên đầu nó, bật cười: “Yên tâm, Bích Ba, ta sẽ chờ cho đến khi ngươi trở về thăm ta.”

Bích Ba gật đầu lia lịa, nheo mắt thành một đường, đưa quả trứng qua: “Ngươi lại ôm nó đi, chờ qua mấy năm, nó phá xác rồi, ta và nó cùng trở về thăm ngươi.”

Bách Lý Tần Xuyên gật đầu, đáy mắt nổi lên ý cười, đang chuẩn bị nói cái gì, đột nhiên tử quang lóe lên, Tịnh Uyên đã xuất hiện cách đó không xa.

“Tịnh Uyên sư thúc, người chờ một chút, ta đi gọi sư tôn.” Bách Lý Tần Xuyên nói với Tịnh Uyên, đưa quả trứng lại cho Bích Ba, quay người đi, lại nhìn thấy Hậu Trì đã bước về phía bên này.

Trường bào đỏ thẫm, mái tóc dài xõa trên vai, dùng một cây trâm gỗ hờ hững vấn lên, một vài sợi tóc thả nhẹ giữa trán bị thổi bay, mũ ngọc đỏ như máu thâm trầm giữa trán, mắt phượng khẽ nhướng, kiêu ngạo vô biên, nàng chậm rãi bước tới, có cảm giác rừng phong nhuộm đỏ khắp núi cũng không rực rỡ bằng khí tức như thiêu đốt toàn thân nàng.

Bộ dáng Hậu Trì như vậy hắn chưa từng thấy qua, Bách Lý Tần Xuyên đột nhiên hiểu rõ, đây mới là Hậu Trì thần quân dám độc lâm (một mình đối mặt) tam giới dưới Kình Thiên trụ, tự tước thần vị, lưu đày trăm năm mà Bích Ba hay nói.

Chỉ trong một khoảnh khắc như thế, Hậu Trì đã đi tới trước mặt hắn, Bách Lý cúi đầu, cung kính nói: “Sư tôn, bảo trọng.”

Hậu Trì gật đầu, lưu quang trong mắt khẽ động, không nói nhiều, bước tới trước mặt Tịnh Uyên, nói: “Đi thôi.”

Bích Ba liếc nhìn Bách Lý Tần Xuyên, hóa thành bộ dạng tiên thú, ôm lấy quả trứng, bay tới trên vai Hậu Trì, đôi mắt ẩm ướt.

Tịnh Uyên nhìn về phía bàn đá dưới rừng phong, trên đó, bàn cờ tán loạn, ngỡ như trước kia, hắn rũ mắt, một lúc sau, ngẩng đầu nói: “Đến lúc phải đi rồi.”

Tay vung lên, tử quang xé rách không gian, một quầng sáng to lớn xuất hiện trước mặt họ, Hậu Trì nhấc chân đi vào, vẫy vẫy tay về phía sau, biến mất trong quầng sáng, Tịnh Uyên thân ảnh khẽ động, cũng biến mất ngay tại chỗ.

Quang mang màu tím nhạt dần dần tản ra giữa không trung, trên đỉnh Ẩn sơn một mảnh an tĩnh, hiu quạnh hơn rất nhiều so với bất kỳ thời điểm nào trăm năm về trước.

Lá phong vẫn lặng lẽ bay lượn, sau đó rơi xuống, những quân cờ trên bàn cờ cũng bị gió thổi bay xuống đất, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Thiên hạ bên ngoài Thập vạn chiểu trạch, vẫn là hồng trần cuồn cuộn, Thiên Hữu đại lục, vương triều thịnh suy luân phiên, duy chỉ có thân ảnh màu trắng trên đỉnh Ẩn sơn, vẫn lặng lẽ đứng đó, hướng mắt lên thiên không, thời quang phía sau lưng hắn cuộn trào như dòng nước xoáy.

Bờ bên kia tam giới, man hoang chiểu trạch.

Nơi đây ban đầu bị một tầng sương mù bao phủ, cả ngày không thấy ánh mặt trời, tuy bị Tam thủ hỏa long hấp thụ, nhưng từ trước đã là vùng đất vô chủ, không bị quản lý bởi thiên quy tam giới. Kể từ khi kim quang bỗng nhiên giáng xuống một tháng trước, toàn bộ diện mạo bị che giấu của nơi này đều được vén mở, rừng rậm xanh ngắt tại trung tâm khu vực nhìn không thấy đáy, ban đầu là nơi dừng chân của Tam thủ hỏa long, bây giờ là một phiến đá lớn rộng hàng trăm trượng cao vút tận mây, đại điện rộng lớn bao la vô cớ xuất hiện, nguy nga sừng sững phía trên nó, tựa như khung vũ (hiên nhà trời) nhìn xuống thế gian.

Tòa đại điện hoàn toàn dựng lên bởi gỗ tiên này không giống với bất cứ một tòa điện vũ nào trong hậu cổ giới, từ xa nhìn lại, ấn ký hỏa long được khắc tại bốn đầu trên đỉnh điện, ngẩng cao đầu gầm thét, uy nghiêm vô cùng.

Thần lực hồn hậu mà cường đại bao trùm lên toàn bộ man hoang chiểu trạch, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, liền trở thành nơi xứng đáng với câu động thiên phúc địa hơn bất cứ nơi nào trong tam giới, tiên quân yêu quân tới bái phỏng quy phục không sao kể xiết, thanh thế mơ hồ vượt qua cả Thiên cung.

Tử quang lóe lên, nhóm Hậu Trì xuất hiện trong rừng rậm bên dưới tảng đá lớn, nàng nhìn một màn bất ngờ xảy ra trước mặt, thấy phiến đá cao vút tận mây, cũng có chút ngơ ngác. Trăm năm trước nàng cùng Thanh Mục còn tới đây, rõ ràng không phải bộ dạng như thế này, mà còn.. Tịnh Uyên không đưa nàng trở về Thanh Trì cung, lại tới đây làm cái gì?

Hậu Trì dường như nghĩ tới cái gì, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Tịnh Uyên, đây là đâu?”

“Uyên Lĩnh chiểu trạch đó!” Người phía sau bật cười ha hả, nói: “Không phải trăm năm trước nàng khiến cho nơi này trời long đất lở đó ư, sao vậy, không nhớ sao?”

Thanh âm của hắn có chút không giống với vẻ lạnh nhạt thường ngày, dường như đang cố tình kéo dài thanh điệu, nhưng Hậu Trì lại không phát hiện ra điều kỳ lạ đó, nói: “Nơi này tại sao lại biến thành như vậy?”

“Nửa tháng trước, Bạch Quyết thức tỉnh, đây là nơi hiện nay hắn đang cư ngụ.” Một câu nói nhàn nhạt, lại khiến cho Hậu Trì đột nhiên sửng sốt.

Tịnh Uyên chỉ lên bầu trời bên trên phiến đá, chế giễu: “Nàng không phải muốn gặp hắn sao? Hắn đang ở trên đó.”

Hậu Trì đứng sững tại chỗ, không lên tiếng, chỉ ngẩng cao đầu, đáy mắt dâng lên vẻ mơ hồ nhàn nhạt.

“Đưa nàng trở về, trách nhiệm của ta đã xong, ta phải trở về yêu giới rồi, về sau cần phải làm gì, tất cả đều do chính bản thân nàng.” Tịnh Uyên nói xong, khẽ mỉm cười, rồi biến mất ngay tại chỗ.

Trường bào đỏ thẫm lướt trên mặt đất, Hậu Trì hồi lâu cũng không động, mãi đến khi Bích Ba nằm phục trên vai nàng dụi mắt thức giấc mới làm gián đoạn sự trầm tư của nàng.

“Hậu Trì tiên quân, đây là nơi nào? Ồ, Tịnh Uyên tiên quân đã đi rồi ư?” Bích Ba nắm chặt quả trứng trong tay, thanh âm có chút mơ màng.

“Đây là Uyên Lĩnh chiểu trạch, là nơi Bạch Quyết trú ngụ, còn Tịnh Uyên, hắn trở về Tử Nguyệt sơn tại yêu giới rồi.” Hậu Trì nhàn nhạt đáp, nhấc chân đi về phía rừng đào cách đó không xa.

Nàng nhớ nơi này, khi bị Tam thủ hỏa long truy sát trước kia, đã được Phượng Nhiễm đưa tới đây.

Bích Ba nghe thấy lời này của Hậu Trì, vội vàng dùng tay bịt chặt miệng, rụt tai lại không phát ra tiếng.

Bên ngoài rừng đào cỏ thơm rậm rạp, suối chảy róc rách, khung cảnh đẹp tựa tiên gia, Hậu Trì còn chưa tiến gần tới rừng đào, liền dừng bước.

Trên con đường nhỏ cách đó không xa một đám tiên nga đang bước tới, dung nhan thanh tú, trên tay mỗi người đều bưng hộp ngọc, vẻ mặt thấp thỏm, lại không che giấu được vẻ mong đợi bẽn lẽn nơi đáy mắt.

Hậu Trì do dự một lúc, cũng không né tránh, chỉ là đi mấy bước về phía cổ thụ bên cạnh, nhường lại lối đi.

“Linh Chi, Thiên hậu thực sự yêu thương công chúa, nghe tỷ tỷ quản lý bảo khố của Thiên cung nói, lần này Cảnh Chiêu công chúa đại hôn, Thiên hậu rất nhanh sẽ cho dọn hết đồ trong bảo khố đó.” Tiên nga áo sa lục khẽ đẩy nữ tử áo tím bên cạnh, thấp giọng nói, trong thanh âm nén xuống vẻ ngưỡng mộ.

“Không chỉ có vậy đâu.. Tố Nga, những thứ đó chỉ là bảo vật hậu cổ mà thôi, nương nương có không ít kỳ vật thời thượng cổ, đều để lại hết cho Cảnh Chiêu công chúa, bằng không đã chẳng để cho đại điện hạ đích thân đưa tới rồi.” Linh Chi chớp chớp mắt, thanh âm hơi cất cao: “Hôn lễ này thực sự trước không người làm, sau không kẻ tới (chưa từng có) đó.”

“Đó là đương nhiên, Bạch Quyết chân thần chính là chân thần thượng cổ, ngay cả bệ hạ cũng phải kính trọng mấy phần đấy! Công chúa quả thực có phúc khí tốt, nếu như lần này công chúa có thể chọn trúng ta, giữ ta lại Thương Khung điện hầu hạ thì tốt quá.” Tố Nga lại thở dài, nói: “Có điều, tiên lực của ta thấp kém, sợ là không có hy vọng gì, Linh Chi ngươi cố gắng hơn nữa, nói không chừng có thể ở lại đó.”

“Này, Tố Nga..” Tiên nga tên gọi Linh Chi kia không đáp lời, ngược lại cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nghe nói năm đó Bạch Quyết chân thần đã cầu thân với Hậu Trì tiên quân của Thanh Trì cung, bây giờ sao lại muốn thành thân cùng công chúa của chúng ta nhỉ?”

Hậu Trì vốn dĩ chuẩn bị quay người rời đi, nghe thấy lời này của tiên nga, liền dừng bước.

Bích Ba bất mãn hướng mấy tiên nga kia ‘xùy xùy’ mấy tiếng, Hậu Trì vỗ vỗ vai nó, không phát ra tiếng, vẻ mặt thâm trầm.

“Linh Chi, tuy rằng tiên duyên của ngươi tốt hơn ta, nhưng lại phi thăng muộn, có nhiều chuyện còn chưa biết.” Tố Nga rướn cổ, trong thanh âm không khỏi mang theo mấy phần đắc ý: “Cầu thú Hậu Trì tiên quân là Thanh Mục thượng quân, còn muốn thành thân với công chúa của chúng ta lại là Bạch Quyết chân thần, tự nhiên là không giống rồi.”

Linh Chi gãi gãi đầu, nói: “Có cái gì mà không giống, chẳng phải đều cùng một người sao?”

“Thanh Mục thượng quân chỉ là một thân phận của Bạch Quyết chân thần trước khi thức tỉnh mà thôi, bây giờ Bạch Quyết chân thần đã tỉnh lại, Thanh Mục thượng quân tự nhiên phải biến mất rồi.”

Hậu Trì đứng sau cổ thụ khẽ nhíu mày, miệng mím thành một đường, vẻ mặt có chút tức giận.

Quả nhiên, với tất cả mọi người mà nói, Thanh Mục tồn tại hay không căn bản chẳng có gì khác biệt, bởi vì trong mắt bọn họ, Thanh Mục chính là Bạch Quyết, chỉ có điều hắn là vật phụ thuộc mà thôi.

“Chao ôi, Hậu Trì tiên quân kia thì sao, không phải nàng bị lưu đày trăm năm đấy ư? Nếu như trở lại rồi, mà Bạch Quyết chân thần đã thành hôn cùng công chúa, vậy phải làm sao?”

“Ngươi quản nhiều như thế làm cái gì, nàng là nữ nhi của Cổ Quân thượng thần, không biết có bao nhiêu tiên quân trong tam giới muốn cầu thú nàng, còn tới lượt ngươi lo lắng hay sao.”

Linh Chi nghe xong thì cảm thấy có chút gượng gạo, miễn cưỡng gật đầu rồi bước theo Tố Nga về phía trước, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

Một thân ảnh đỏ thẫm mơ hồ đứng dưới tán cổ thụ phía trước mặt, nhìn không rõ dáng vẻ của nàng, nhưng trước nay chưa từng có ai rảnh rỗi lại dám xông vào Thương Khung điện, càng huống hồ còn là phụ cận rừng đào, ngay lập tức bất giác nghiêm mặt, khẽ quát: “Ai ở đó?”

Người kia vốn dĩ đứng bất động, mấy tiên nga từ từ tiếp cận, khi chỉ còn cách mấy bước lại thấy người đó bước ra.

Trường bào đỏ thẫm, dáng người thon dài, mái tóc đen như mực xõa sau lưng, huyết ngọc tỏa ra thâm trầm giữa trán, mắt phượng hơi nhướng lên, khóe miệng treo lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đại khí vang vọng, cổ xưa mà cao quý.

Mấy tiểu tiên nga ngơ ngác nhìn người bước tới gần, trong nháy mắt mọi âm thanh đều bị đoạt mất.

Dáng vẻ nữ tiên quân khí chất như vậy, rốt cuộc là ai?

Nghe thấy thanh âm ‘líu lo’ vang lên, chúng nhân mới hồi lại thần, nhìn lên vai nữ tiên quân áo đỏ, thấy một con tiểu tiên thú màu bích lục ôm một quả trứng đang nhe răng trợn mắt với các nàng, mới vội vàng hành lễ với Hậu Trì: “Không biết là tiên quân tiên phủ nơi nào, có phải đi nhầm đường rồi không? Có cần ta dẫn tiên quân tới Thương Khung điện diện kiến công chúa hay không?”

Tư thái dáng vẻ như vậy, hẳn là đệ tử của lão thượng quân nào đó, gần đây có không ít tiên quân vào Uyên Lĩnh chiểu trạch để chúc mừng Bạch Quyết chân thần, vì vậy các nàng liền coi Hậu Trì là một trong số đó.

Diện kiến công chúa? Hậu Trì nhàn nhạt quan sát mấy tiên nga trước mặt, lưu quang trong mắt khẽ động, không tiếp lời.

Cảm giác được lãnh ý trên người Hậu Trì, Tố Nga còn cho rằng tiếng quát vừa rồi đã chọc giận nữ tiên quân trước mặt này, đáy lòng cũng có chút khó chịu, nàng suy cho cùng cũng là tiên nga của Ngự Vũ điện, được thụ sủng trước mặt Thiên hậu, nào đã chịu qua sự khinh thường như vậy, nàng ta đảo mắt, kéo Linh Chi lùi lại một bước, hạ thấp điệu bộ hơn nữa, nói: “Tiên quân thứ tội, Uyên Lĩnh chiểu trạch không bằng nơi khác, Bạch Quyết chân thần trước nay không thích tiên quân tới bái phỏng tùy ý đi lại, nếu như tiên quân muốn đi dạo trong rừng đào, chi bằng bẩm báo với công chúa trước, công chúa nhất định sẽ sẵn lòng đi cùng ngài.”

Lại dám mang Bạch Quyết và Cảnh Chiêu ra để dọa nàng, tiên nga này thực là thú vị, nghe những lời nàng ta vừa mới nói, hẳn là người của Ngự Vũ điện, Hậu Trì rũ mắt, khẽ thở dài, Thiên hậu tốt xấu gì cũng là một thượng thần, sao có thể dạy ra một hạ nhân như vậy cơ chứ.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy hồi âm, Tố Nga cẩn thận ngẩng đầu, lại thấy nữ tiên quân kia chỉ lười biếng liếc nhìn các nàng, vuốt ve đầu tiểu tiên thú trên vai, sau đó quay người đi thẳng vào trong rừng đào.

“Tiên quân, không thể vào rừng đào!” Mấy tiên nga thấy Hậu Trì bước vào rừng đào, cũng nóng nảy, vội không kịp chạy lên trước, lại bị một cỗ linh lực nhẹ nhàng ngăn cản.

Hậu Trì quay đầu lại, lông mày khẽ nhíu, nhàn nhạt nói: “Thương Khung điện quá cao, ta đi đường mệt mỏi, không muốn đi nữa, chẳng bằng.. Ngươi trở về trước hỏi Cảnh Chiêu, xem ta có cần được nàng ta cho phép, mới có thể vào được nơi này hay không.”

Trong nháy mắt nữ tử áo đỏ quay đi, trường bào như lửa khẽ mở rộng, có một loại cảm giác nặng nề và trương dương khiến cho lòng người phải chấn động.

Mấy tiên nga dường như bị cỗ khí thế này thu hút, ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ai nấy đều không dám thở mạnh, trơ mắt nhìn Hậu Trì đi vào trong rừng đào, một lúc sau mới hồi lại thần.

“Tiên quân này là ai mà đáng sợ quá! Có điều nàng ta dám gọi thẳng tên húy của công chúa, thực là vô lễ.”

Một thanh âm lẩm bẩm vang lên, làm thức tỉnh Tố Nga, dường như nghĩ tới cái gì, nàng bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía bóng đỏ sáng rực sâu trong rừng đào, dừng bước, sắc mặt đại biến, bị dọa tới đỏ bừng, nàng ta đặt hộp ngọc vào trong tay Linh Chi, vội nói: “Hỏng rồi, có chuyện rồi, ta đi hồi bẩm công chúa, các ngươi canh tại đây, không được để cho người khác tới gần.”

Nói xong liền bay lên không trung, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mấy tiên nga ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Hai bóng người xuất hiện giữa không trung, Tử Hàm vẫn toàn thân áo tím đứng sau Tịnh Uyên, thấp giọng nói: “Chủ công, Hậu Trì tiên quân đã đi xa rồi.”

Tịnh Uyên ngơ ngác hồi thần, xoa xoa khóe mày, bật cười: “Ta còn sợ nàng sẽ chịu thiệt, thật là uổng công mà, cái tính tình này của nàng, ai gặp là người đó xui xẻo, ngươi nói xem Cổ Quân cũng là một người điềm đạm, rốt cuộc nàng ấy học ở đâu mà miệng lưỡi sắc bén như vậy?”

Tử Hàm không dám tiếp lời, liều mạng cúi thấp đầu, coi như không nghe thấy.

“Quên đi, trở về thôi, hai tháng sau là hôn lễ lớn nhất từ hậu cổ giới tới nay, ta còn phải chuẩn bị một số hậu lễ nữa.”

Lời của hắn vừa dứt, hai người đã biến mất giữa không trung, tử quang nhàn nhạt cũng theo đó mà tiêu tán.

Hậu Trì vừa nhìn đôi cánh của Bích Ba, vừa chậm rãi thưởng thức phong cảnh, nơi đây so với trăm năm trước phồn thịnh hơn không ít, phóng mắt nhìn ra xa, khó bề thấy được điểm cuối, màu hoa đào đỏ rợp trời, an nhiên mà ôn nhã, hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng nơi chóp mũi, thấm sâu tận đáy lòng.

Khoảng rừng đào này, nói là tiên cảnh chốn nhân gian cũng không phải quá. Hắn thực biết hưởng thụ, chỉ một câu nói liền chiếm lấy Uyên Lĩnh chiểu trạch, Hậu Trì đang suy nghĩ, lại đột ngột dừng bước.. Chẳng trách bọn họ thấy nàng bước vào rừng đào, lại nóng nảy như vậy..

Tại nơi cách đó mười thước, bóng người toàn thân áo bào trắng tĩnh tọa dưới đào thụ, dung nhan tuấn mỹ thanh lãnh, đôi mắt hơi khép, dường như đang ngủ say, cuộn sách cầm trong tay khẽ lay động, bị gió thổi tung, những trang sách phát ra tiếng vang thanh thúy.

Hậu Trì đứng sững tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên nghĩ.

Hóa ra, thế gian này, thực có cảm giác vạn năm chỉ trong nháy mắt.

Thanh Mục, ta trở lại như ước hẹn rồi đây.

Thế nhưng, huynh còn ở đó không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN