Thương Hải - Chương 2: Thuỷ Hoả
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Thương Hải


Chương 2: Thuỷ Hoả


Lục Tiệm không kịp nghĩ ngợi nhiều, lật người bò dậy, chỉ thấy Diêu Tình đã bị bức đến góc phòng.

Yên Chi Hổ liên tục xuất hiểm chiêu, đều không thành công, trong lòng cũng thấy kỳ dị, đột nhiên phát giác trên kiếm của Diêu Tình có một luồng dư kình miên miên bất tuyệt, bất giác chợt hiểu ra cười nói: “Thì ra Ngọc Tuỷ công cũng bị ngươi học trộm rồi”. Bất thình lình dồn kình lên kiếm, vù một tiếng, xoắn chặt lấy nhuyễn kiếm, quát lên một tiếng: “Rời tay”.

Hổ khẩu của Diêu Tình đau nhói, nhuyễn kiếm từ lòng bàn tay bắn ra, lắc lư cắm trên bàn. Yên Chi Hổ cười lên một tiếng, trường kiếm đang chuẩn bị đâm ra, đột nhiên nghe thấy rào một tiếng, liền đưa mắt nhìn, nguyên một dãy giá sách ép xuống vào mặt.

Biến cố này ngoài sự dự liệu của Yên Chi Hổ, chỉ thấy trang sách bay loạn, trông giống như hoa tuyết đang bay, làm cho ả khó phân đông tây, trong lúc hoảng loạn, phía bên thân nổi gió, đã bị người ôm lấy eo. Yên Chi Hổ bị ôm lấy, thân pháp chậm lại. Diêu Tình nhân lúc rảnh tay, nhảy đến trước bàn, nhổ kiếm về. Yên Chi Hổ vừa kinh hãi, vừa tức giận, cúi đầu nhìn xuống, người đó hoá ra là Lục Tiệm. Khi thị đang xoay chuyển mũi kiếm, đâm xuống dưới, không ngờ khi trường kiếm đâm ra, trong lòng bỗng nhiên thấy mê muội, thanh kiếm đó như bị quỷ thần điều khiển, không trúng Lục Tiệm, ngược lại, bụp một tiếng, đâm vào bức tường sau lưng.

Yên Chi Hổ kinh nghi vạn phần, chưa kịp nhổ kiếm ra, sau lưng đột nhiên thấy lạnh một cái, một đoạn nhuyễn kiếm đã xuyên qua ngực. Ả thất thanh kêu lên thảm thiết, xoay người vung chưởng, Diêu Tình tự tay đâm được kẻ đại thù, vui mừng không kềm được, quên cả phòng bị, bị chưởng này quét trúng, tuy có Ngọc Tuỷ công hộ thân, nhưng vẫn cảm thấy đau không chịu được, nhuyễn kiếm lại rời khỏi tay.

Yên Chi Hổ nhấc chân đá Lục Tiệm ra, cúi đầu nhìn mũi kiếm rung rinh sáng loáng, chỉ cảm thấy choáng váng: “Ta sẽ phải chết sao ….” Lại nhìn ra bốn phía, không chỉ thư phòng này, Diêu gia trang to lớn đều đã là vật trong lòng bàn tay, nếu như bản thân chết đi, mọi thứ khổ sở đoạt được, chẳng khác nào tất cả đều hoá thành bọt nước.

Trong sát na đó, trong lòng ả sự kinh hãi hoá thành sự bất cam, phát ra một tiếng kêu dài thê lương, không quan tâm nhuyễn kiếm vẫn còn nằm trong thân thể, loạng choạng chạy ra ngoài, kêu lên lanh lảnh: “Cứu mạng, cứu mạng ….”. Ả đoán được Diêu Tình học trộm Đoạn Thuỷ kiếm pháp, liền nảy ra sát cơ, muốn đưa Lục, Diêu hai người vào chỗ chết. Lại sợ hai người kêu hét lên, làm cho những người xung quanh chạy đến, cho nên trước khi vào thư trai, liền mượn cớ đuổi những nô tì xung quanh đi chỗ khác. Lúc này tuy ả kêu hét liên tục, nhưng lại không có người đáp ứng. Quay đầu lại nhìn, lại thấy Diêu Tình từ phía sau đuổi đến, chỉ sợ đến nỗi chạy như cuồng.

Chiêu kiếm đó tuy rằng chưa trí mệnh, nhưng đã đâm xuyên qua phổi, một khi Yên Chi Hổ lồng chạy kêu hét, máu từ vết thương vèo vèo vọt ra, lưu lại trên mặt đất một vệt máu dài, cước lực của Diêu Tình không bằng ả, nhưng theo vết máu truy đuổi, cuối cùng cũng đuổi kịp. Yên Chi Hổ bình thường đối đãi người khắc nghiệt ác độc, đám hạ nhân đó đột nhiên thấy ả tóc tai rũ rượi, toàn thân nhuốm máu, phía sau ngực còn cắm một thanh nhuyễn kiếm, không sai không sợ hãi, nhìn ả lồng chạy kêu hét, nhưng lại không có một ai dám lên trước.

Diêu Tình thấy Yên Chi Hổ hung hãn như vậy, trong lòng vừa kinh vừa nộ, nhưng nàng vì mối thù giết mẹ, bao nhiêu năm nay phải nhẫn nhục, một khi đắc thủ, há để ả chạy thoát, lúc này chỉ biết nghiến răng đuổi theo.

Hai người một trước một sau, đến được tiền sảnh, đột nhiên thấy từ trong sảnh bước nhanh ra một nam tử nho nhã, hai mắt hơi trũng, mày nhọn và cao, người mặc một chiếc áo thọ dệt bằng tơ màu đỏ. Y nhìn thấy cảnh đó, trên mặt hiện ra sắc vẻ kinh hoàng. Yên Chi Hổ vừa nhìn thấy nam tử, nắm lấy tay áo của y kêu: “Giang Hàn, Giang Hàn, tiểu thư muốn giết muội”.

Nam tử văn nhã đó chính là Diêu Giang Hàn trang chủ, Yên Chi Hổ trong lúc vợ y mất, nhân cơ hội tiến vào, bao năm nay với y mặn nồng, trong lúc sinh tử giao đầu, lại quên mất thân phận, kêu ra cách gọi chỉ khi hai người bên nhau hằng ngày. Diêu Giang Hàn nghe vậy nhăn mày lại, đột nhiên nghe thấy Diêu Tình gọi: “Cha, đừng nghe y nói, bản lãnh của y cao cường, nữ nhi làm sao có thể giết y cơ chứ? Chắc là do y mất máu quá nhiều, đầu óc hồ đồ rồi”.

Diêu Giang Hàn quay đầu lại nhìn, nhưng thấy nàng đang đứng phía xa, dáng vẻ suy yếu mệt mỏi, bất giác nghi hoặc nói: “Tiểu Trần, A Tình nói đúng đấy, y không biết võ công, làm sao giết muội được?”.

Yên Chi Hổ nói gấp: “Y …”. Đột nhiên thấy vết thương đau đớn vô cùng, không thể nói tiếp được. Diêu Tình nhìn thấy như vậy, khẩn trương nói: “Cha, người hồ đồ gì vậy, a di bị thương nặng như vậy, còn không mau giúp người cầm máu băng bó”.

Diêu Giang Hàn thấy thần thái quan tâm của nàng, càng không hoài nghi, mở mắt nhìn kỹ, chỉ thấy kiếm đó đâm xuyên qua phổi trái, khí huyết trào ra, đã không còn cơ hội sống, bất giác trong lòng thảm thương, than: “Tiểu Trần, kẻ nào đã hại muội, ta giúp muội báo thù”.

Yên Chi Hổ trọng thương lồng chạy, khí huyết gần như đã cạn, lại thương ở phần phổi, khó thể nói được, chỉ vào Diêu Tình, cố hết sức để nói, không ngờ lại bị Diêu Tình nói trước: “Con biết rồi, a di muốn nói, tặc nhân làm thương a di chạy về phương hướng đó”. Vừa nói vừa chỉ loạn xạ về phía sau lưng, lại hướng về phía trang đinh nói: “Ngây ra đó làm cái gì? Còn không đi đuổi ….”. Mọi người cũng không biết gì, theo sự chỉ dẫn của nàng, loạn xạ như ruồi.

Yên Chi Hổ nộ khí công tâm, chỉ thấy trước mắt tối đen, cố lấy chút lực dư thừa, muốn nói ra thành lời, Diêu Tình lúc này sớm đã tiến lại, rầu rầu rơi lệ nói: “Cha, nếu còn không cứu, a di sẽ không thể sống được …”. Nói xong, nắm chặt chuôi kiếm, khì một tiếng, rút nhuyễn kiếm ra khỏi, trung khí của Yên Chi Hổ đột nhiên tiết ra, máu từ vết thương bán ra ba thước, chỉ nghe Diêu Tình lanh lảnh kêu lên một tiếng: “Cha, cầm máu”. Tiếp đó đầu óc trống rỗng, không còn tri giác nữa.

o O o

Diêu Giang Hàn đặt Yên Chi Hổ xuống, hung ác trừng mắt nhìn nữ nhi, nghiêm giọng nói: “Xuẩn nha đầu, người bị trúng kiếm, rút kiếm ra lập tức chết liền, ngươi không biết sao?” Diêu Tình hình như cũng kinh đến ngây ra, run giọng nói: “Sao rồi, a di chết rồi? Là, là con hại a di?” Nói xong chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt rơi ra: “Con, con chỉ cho là nếu như không nhổ kiếm, làm sao cầm máu được ….”.

Diêu Giang Hàn nghe vậy tỉnh ngộ: “Đúng rồi, hài tử này không biết võ công, đối với những việc đánh giết này một khiếu cũng không thông, ta trách y làm gì”. Lập tức vỗ vỗ vai nàng than: “Được rồi, người không biết thì không có tội. Hơn nữa, dù ngươi không nhổ kiếm ra, nàng ta thương thế cũng đã quá nặng, cũng không sống được, nhổ kiếm ra sớm một chút cũng là giải thoát”.

Diêu Tình vẫn khóc mếu máo, Diêu Giang Hàn thấy vậy gật đầu nghĩ thầm: “Bình thường tiểu Trần đối với y quan tâm vô cùng, hài tử này vì nàng mà thương tâm rơi lệ, đủ thấy có tình có nghĩa, không phụ công tiểu Trần dạy dỗ y”. Đâu biết rằng Diêu Tình lúc này vì đại thù đã được báo, vui mừng quá mà khóc, lại nhớ đến cái chết oan khuất của mẹ, do đó Diêu Giang Hàn càng an ủi, nàng càng bi thương khóc lớn, nước mắt rơi như mưa.

o O o

Diêu Giang Hàn trời sinh bạc tình, đối với cái chết của Yên Chi Hổ, lúc đầu y còn thấy buồn một chút, nhưng chốc lát cũng đã nhạt dần, lại thấy Diêu Tình khóc lâu, thậm chí cảm thấy không chịu nổi, cao giọng quát lớn: “Vị bằng hữu nào, dám đến Diêu gia ta giết người, nếu thật là có gan, thì ra đây cùng Diêu mỗ phân cao thấp”. Giọng nói này của y hàm chứa nội công, khắp trang đều có thể nghe thấy được.

Một lúc lâu cũng không có người trả lời, một đạo sĩ đạo bào màu lam bên cạnh y vuốt râu nói: “Diêu thí chủ đánh giá cao tên hung thủ này rồi, thử hỏi đương kim võ lâm, có mấy người dám vuốt râu hổ của Thiên Giang Bất Lưu, thí chủ nếu như không kêu y ra, cũng may rồi. Lần gọi này, chỉ sợ hung thủ đó ngược lại sợ đến lạc phách tháo chạy, chạy được ngoài mấy chục dặm rồi.

Tân khách đều cười nói: “Không sai, không sai”. Diêu Giang Hàn bị lão đạo sĩ này vỗ mông ngựa, vỗ đến trong lòng dễ chịu, giả vờ than: “Thanh Huyền đạo trưởng quá khen rồi, kiếm pháp tầm thường này của Diêu mỗ, há có thể lọt vào mặt của cao nhân Lao Sơn. Đến như bốn chữ ‘Thiên Giang Bất Lưu’, cũng chỉ là do bằng hữu giang hồ quá khen mà thôi, các vị xin đừng nhắc đến.

Thanh Huyền đạo nhân cười nói: “Diêu thí chủ quá khiêm nhường rồi, thí chủ thân là Giang Nam đệ nhất khoái kiếm, mũi kiếm xuất ra, thiên giang tuyệt lưu, đó là sự công nhận của võ lâm đồng đạo, cùng với ‘Diệt Diễm đao’ của Bách Nhật Vô Quang Bùi Ngọc Quan có thể gọi là song hùng đương thế, mỗi người một vẻ.

Diêu Giang Hàn lạnh nhạt nói: “Họ Bùi chẳng qua chỉ là một tên man di, biết vài chiêu tam cước miêu đao pháp, liền tự xưng là Bách Nhật Vô Quang, rõ ràng là nhằm vào Diêu mỗ. Nếu có thời gian nhàn rổi, Diêu mỗ cũng muốn đi Hoà Điền một chuyến, thưởng thức một chút phong tình của tái ngoại”.

Trong trường đều im lặng, các tân khách đều nhìn nhau. Thanh Huyền đạo nhân không ngờ Diêu Giang Hàn tự phụ như vậy, mình vỗ mông ngựa không ngờ lại vỗ lên chân ngựa, vội cười nói: “Tuy nói Bùi Ngọc Quan và trang chủ tề danh, nhưng thực lực chưa chắc. Đã như vậy, nói riêng về binh khí, kiếm giả ung dung quý giá, là binh trung chi quân, văn võ kiêm toàn, là vua của vũ khí trong thiên hạ, còn như về đao, tuy nói danh hiệu là binh trung chi soái, nhưng soái dù có kiêu dũng thế nào, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ trong tay quân vương mà thôi. Bùi Ngọc Quan lấy đao làm binh khí, so với trang chủ, khí độ đã kém hơn không chỉ một cấp”.

Chúng nhân thấy trong lúc y chuyển khẩu, không chỉ nhẹ nhàng sửa chữa những sai sót trong lời nói trước, mà công phu vỗ đít ngựa cũng tiến lên một tầng, trong lòng đều cảm thấy bội phục. Diêu Giang Hàn càng cảm thấy toàn thân sảng khoái, ha ha cười nói: “Vậy đạo trưởng dùng thương, lại là cái gì?”.

Thanh Huyền đạo nhân vẫn còn chưa mở miệng, Diêu Giang Hàn đã chặn miệng cười nói: “Thương là binh trung chi tặc, chính là vừa hợp với lão mao tặc mồm mép lanh lợi ngươi”.

Chúng nhân cười ầm ĩ. Thanh Huyền đạo nhân trong lòng đại nộ, nhưng ý niệm xoay chuyển, lại nghĩ họ Diêu này nếu như không coi mình là chi giao thân tín, quyết không nói những lời không kiêng kị như vậy, lại nghĩ người này gia tài to lớn, uy danh truyền xa, cùng với y thân cận, sẽ có nhiều điều lợi lớn. Nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh, cũng cười lớn theo chúng nhân.

Sắc diện của Diêu Giang Hàn đột nhiên trầm lại, cao giọng nói: “Cái gọi là binh đến tướng cản, nước lên đắp đất. Tuy nói có kẻ địch đến, chúng ta không thể để mất đi khí độ được, trà vẫn cứ uống, lời vẫn cứ nói, kịch vẫn cứ xem, xem bà nội hắn còn có mánh khoé gì”.

Lập tức phân phó trang đinh thu dọn thi thể của Yên Chi Hổ, khí thế hùng dũng ngồi ở chính đường, lại lệnh cho Diêu Tình ở bên cạnh châm trà, giống như không có gì cả. Chúng nhân không ai không ngay ngáy lo sợ, nhưng thấy khí độ cao ngạo của y, cũng chỉ biết tìm chỗ ngồi xuống.

Diêu Giang Hàn nếm một ngụm trà, cười nói: “Đoàn kịch này là do Diêu mỗ thưởng nhiều tiền mời từ Côn Sơn đến, nhạc hay người đẹp, chư vị phải xem cho tường tận nha”. Lại hỏi tên hầu bên cạnh, “Màn kịch sau tên gọi là gì?”, tên hầu đó nói: “Hổ Lao Quan”.

“Kịch hay”. Diêu Giang Hàn cười nói: “Tam anh chiến Lữ Bố, mới biểu hiện được khí khái giang hồ hào kiệt của ta”.

Diêu Tình trong lòng biết rõ chẳng có kẻ địch nào, đại cừu của nàng đã báo, không còn vướng mắc gì, chỉ nghĩ đến Lục Tiệm đang nằm trong thư trai, cũng không biết y có cơ linh một chút, nhân lúc loạn mà bỏ đi chưa, chỉ khổ không thể thoát thân được, không có cách gì mà đi xem thế nào.

Trong lúc phát sầu, đột nhiên thấy trên sân khấu không trống không nhạc, đi ra một tên bạch giáp tiểu đinh, tay cầm hoạ kích, đi một bước kéo một bước, chậm rề rề.

o O o

“Đây là Lữ Bố?” Diêu Giang Hàn cau mày, “Nghe nói hắn cũng là một tay hảo hán, làm sao lại diễn như người chết vậy”.

Thanh Huyền đạo nhân cười nói: “Lữ Bố là gia nô của ba họ, là tên thất phu vô nghĩa. Tuy nói là giỏi chinh chiến trên ngựa, nhưng nếu như mà xuống ngựa, cũng chưa chắc đã phải là địch thủ của trang chủ!”.

“Điều đó là tự nhiên”. Diêu Giang Hàn gật đầu nói: “Cho dù có là ở trên ngựa, y cũng chưa chắc đã địch là Truy Hồn Thương của đạo trưởng”. Thanh Huyền đạo nhân ha ha cười lớn, liền miệng kêu quá khen. Hai người mượn cổ nhân, tâng bốc bợ đỡ lẫn nhau, chúng nhân tuy cảm thấy buồn cười, nhưng lại không có người dám phá hứng của hai người.

Chỉ thấy trên đài đó vẫn yên lặng, “Lữ Bố” vẫn đang chuyển động thành vòng tròn, bước đi của y kỳ lạ, chân phải bước một bước dài về phía trước, chân trái lại từ từ kéo lên, cho đến khi hợp lại với chân phải, tiếp đó chân phải lại bước dài một bước, chân trái lại từ từ bước đến.

Mọi người dưới đài càng coi càng thấy kinh ngạc, Diêu Giang Hàn phẫn nộ nói: “Việc gì thế này? Đã là tam anh chiến Lữ Bố, vậy tam anh đâu? Đã là hát kịch, vậy trống đâu, chiêng đâu?”.

Lời nói vừa dứt, “Lữ Bố” đó đột nhiên nhảy vọt lên hơn một trượng, rơi soạt xuống dưới đài, vẫn với bộ pháp quái dị, tiến về trong sảnh.

Trang đinh trước sảnh vừa nhìn thấy, ầm ĩ kếu lên: “Phản rồi, phản rồi, diễn kịch làm sao lại diễn xuống cả dưới đài thế kia?”.

Hào kiệt trong sảnh không ai không thất sắc, “Lữ Bố” này nhảy một cái xa hơn trượng, không phải những đào kép có thể làm được. Thanh Huyền đạo nhân chồm đứng bật dây, hét lên: “Đưa thương đây”. Nói xong giơ tay ra, tên đạo đồng bên cạnh đưa một chiếc trường thương màu bạc sáng vào tay lão.

Tên “Lữ Bố” kia càng đi càng nhanh. “Ngăn y lại”, bọn trang đinh ầm ỹ kêu lớn, không ngờ “Lữ Bố” đó đột nhiên há miệng, thổ ra một đạo thuỷ tiễn cũng giống như sợi tơ bạc, trúng vào trán một tên trang đinh. Thân hình tên trang đinh đó rung lên một cái, mục quang đột nhiên ngây dại, cũng giống như “Lữ Bố” kia, kéo bước chân, hướng về trong sảnh đi tới.

Chỉ thấy “Lữ Bố” liên tục há miệng, phàm là những tên trang đinh gần cạnh, đều bị thuỷ tiễn bắn trúng, tiếp đó thần tình quái dị, bước đi chỉnh tề, theo y đi vào đại sảnh.

Hào kiệt trong sảnh thấy tình hình như vậy, không kiềm được sắc mặt chuyển trắng, duy có Diêu Giang Hàn vẫn cón giữ được trấn định, cao giọng nói: “Các hạ có việc gì?”.

Đám người đang kéo bước đó nghe vậy dừng chân lại, nhất loạt mở miệng phát âm: “Bất không, bất không”. Thanh âm khản đặc, khác hẳn với giọng nói của con người. Diêu Giang Hàn nghe vậy mà lông tơ trên người dựng đứng cả lên, quát lớn: “Bất không? Bất không cái gì?”.

“Giả thần giả quỷ!” Thanh Huyền đạo nhân đột nhiên rung thương, mũi thương giống như độc xà, im lặng không một hơi thở xuyên qua ngực của “Lữ Bố” đó.

Chúng hào kiệt trong lòng vốn e sợ, không ngờ một thương của Thanh Huyền đạo nhân đắc thủ, tinh thần tất cả đều phấn chấn lên, đều kêu lên hay. Đột nhiên thấy trên mặt “Lữ Bố” lộ ra nụ cười quỷ dị, hai môi hé ra, chúng nhân đều kêu: “Đạo trưởng, cẩn thận!”.

Thanh Huyền đạo nhân sớm đã có sự phòng bị, kéo mũi thương ra, lướt về phía sau như gió. Không ngờ “Lữ Bố” kia không phun ra thuỷ tiễn, chỉ thấy tiếng xì xì trong cơ thể, giống như chảy nước bên trong, chỗ bị trúng thương lại là một lỗ rỗng, tuyệt không có máu tươi chảy ra.

Chúng nhân bị hiện tượng kỳ dị này làm cho ngây ra, đột nhiên thấy hai dòng nước trong như nước suối lần lượt từ miệng và miệng vết thương tiết ra, trong chớp mắt đã chảy xuống đầy mặt đất. “Lữ Bố” đó giống như chiếc túi da bị lấy hết đồ, da thịt ngũ quan, chầm chậm đổ ập xuống.

Tình hình này so với lúc trước còn quỷ dị hơn gấp mười lần, mắt thấy dòng nước trong trên mặt đất không chảy lan ra bốn phía, mà giống như bị một lực vô hình nào đó điều khiển, thẳng tắp như sợi chỉ, chảy lại hướng của Thanh Huyền đạo nhân.

Thương pháp của Thanh Huyền đạo nhân tuy giỏi, nhưng chỉ có thể đâm giết được vật hữu hình, đối với cái nước vô hình này, bất giác ngây người ra. Đột nhiên nghe Diêu Giang Hàn quát lớn: “Mau lùi lại, đừng chạm vào nước đó”. Thanh Huyền như tỉnh mộng, nhảy nhanh về phía sau, không ngờ nước đó như bóng đuổi hình, giây lát đã đến trước chân lão. Thanh Huyền ẩn tránh không kịp, trong lúc gấp sinh trí, đột nhiên nhảy người lên, bụp một tiếng, ngân thương cắm vào trong đất, sau đó lộn nhào một cái, một chân đứng trên đuôi thương, hai ống tay áo lăng phong, trông giống như một con ưng già giương cánh.

Chúng nhân thấy lão nghĩ ra một biện pháp kỳ diệu như vậy, không kiềm được, nhất tề kêu một tiếng hay. Thanh Huyền kinh hồn vừa mới định tâm lại, nghe thấy tiếng khen, cảm thấy đắc ý, chính lúc đang định nhảy lên xà nhà, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân mát lạnh, có chút ướt át.

Chúng nhân thấy Thanh Huyền đứng thẳng trên đuôi thương, giống như đứng nguyên ở đó, động cũng không động. Còn con ngươi của “Lữ Bố” kia lõm lại, da thịt khô héo giống như một trang giấy mỏng dán trên người, càng hiện rõ cảnh tượng như xương cốt, duy có nước từ miệng vết thương không ngừng tuôn ra. Đột nhiên y đổ ập ra phía sau, người ngã, nước cũng ngừng chảy. Nước chảy trên mặt đất như có linh tính, vẫn liên miên không dứt tuôn về phía trước, tụ lại dưới mũi thương.

Nhãn lực của Diêu Giang Hàn hơn người, đột nhiên cảm thấy không đúng. Nước đó chỉ chảy đến mũi thương, liền không chảy nữa. Ban đầu, y còn cho rằng nước thuận theo mũi thương mà thấm vào trong lòng đất, lúc này mới phát giác ra nước đó lại chảy ngược lên trên, cho đến đuôi thương. Chỉ bởi vì thương này là ngân thương, cùng màu với dòng nước, trong nhất thời không phát giác ra được.

Diêu Giang Hàn thầm kêu không hay, đột nhiên bục một tiếng, dây lưng của Thanh Huyền rách bục ra, thân hình giống như bị thổi khí trương phồng lên, chỉ trong khoảnh khắc, đạo bào rộng lớn cũng bị căng phồng.

Soạt, Diêu Giang Hàn rút kiếm ra.

Bùng, Thanh Huyền như quả cầu da thổi đầy khí, mạnh mẽ nổ ra, mưa máu văng ra bốn phía, che phủ cả đất trời.

o O o

Nhưng Diêu Giang Hàn càng nhanh hơn. Y mệnh danh là Thiên Giang Bất Lưu, kiếm pháp chi khoái, đứng đầu ở Giang Nam, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất sáu kiếm. Những giọt mưa máu đó bắn đến như bị một bức tường kiên cố vô hình chặn lại, lã chã bắn ra, rơi xuống trước người y thành nửa hình tròn.

Sáu kiếm này gần như dùng hết sở học bình sinh của Diêu Giang Hàn, dù cho là để tự bảo vệ mình, vẫn cảm thấy toàn thân suy nhược. Chuyển mắt nhìn, khuôn mặt hắn bất giác không còn chút huyết sắc, thân hữu trong sảnh vô thanh vô tức, đều đã bỏ mạng, trên dưới toàn thân giống như trúng phải mũi tên vô hình, khắp người đều đầy những lỗ máu nhỏ.

Diêu Giang Hàn kinh ngạc xen lẫn sợ hãi, nghiêm giọng hét lên: “Là ai? Là ai? Có cừu hận gì với Diêu mỗ, không ngại thì ra đây, để phân cao thấp.” Y vung loạn trường kiếm xung quanh, như điên như cuồng. Diêu Tình bên cạnh người y, dưới sáu kiếm của y, cũng thoát khỏi kiếp nạn này, đã thấy kinh hãi đến hồn phi phách tán, đột nhiên thấy tình hình của phụ thân như vậy, vội vàng nói: “Cha, mau chạy”.

Diêu Giang Hàn lải nhải một lúc, lầm bầm nói: “Không sai, mau chạy”. Chuyển thân kéo theo Diêu Tình, y chạy như bay ra ngoài sảnh, đột nhiên thấy trang đinh trong sảnh đứng tản ra thành nửa vòng tròn, đang tiến lại gần, tên nào khuôn mặt cũng sưng phồng lên, ánh mắt ngây dại, giống như thần sắc của tên “Lữ Bố” kia. Diêu Giang Hàn đã có cái gương của Thanh Huyền lúc trước, há dám đâm kiếm, bèn ôm lấy nữ nhi, lướt qua đỉnh đầu của đám trang đinh, rơi xuống bên ngoài sảnh.

Chân vừa mới chạm đất, Diêu Giang Hàn đột nhiên cảm thấy điều chẳng lành. Y vừa quay đầu lại, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều đứng đầy người, trong đó có trang đinh hộ viện, nha hoàn nô bộc, thậm chí cả những người đào kép mời từ Tô Châu đến cũng ở trong đó, người nào người nấy, thần sắc ngây dại, giống như những khối thịt biết đi đang kéo bước tiến lại.

Diêu Giang Hàn trong ngực cảm thấy đau buốt, tình cảnh này đã biết trong trang gặp phải biến cố lớn, lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cửa trang không biết từ lúc nào đã đóng chặt lại, mấy cái khoá lớn, được khoá từ bên trong.

Diêu Tình cũng cảm thấy kinh hãi, đột nhiên thấy thần sắc hồi hộp của phụ thân, thanh kiếm trong tay từ từ rủ xuống, nàng vội nói: “Cha, mau chạy a?”.

Diêu Giang Hàn cười thảm nói: “Chạy? Chạy đi đâu? Không nhìn thấy sao? Người ta muốn diệt Diêu gia trang của chúng ta”. Trong lòng Diêu Tình giật thót một cái, sinh ra một ý nghĩ lạnh vào tận xương: “Tại sao Yên Chi Hổ mới chết, liền xuất hiện quái sự như vậy? Nghe nói kẻ ác sau khi chết, thì biến thành ác quỷ. Chẳng nhẽ Yên Chi Hổ đại ác nhân này sau khi chết cũng biến thành lệ quỷ, tìm báo thù ta?”

Tuy thường ngày nàng không tin quỷ thần, nhưng tình hình trước mắt quả là quá quỷ dị, không có cách gì giải thích, nàng không kìm được, nghiến răng một cái, lớn giọng nói: “Yên Chi Hổ, người giết ngươi là ta, oan có đầu nợ có chủ, ngươi thành quỷ thì đòi mạng ta, đừng có làm liên luỵ người khác”.

Diêu Giang Hàn kinh ngạc nói: “A Tình, ngươi nói cái gì?” Diêu Tình thê lương cười, nói: “Yên Chi Hổ hại chết mẹ, con giết ả đền mạng, kiếm trên lưng ả là do con đâm”.

Diêu Giang Hàn tức giận nói: “Chẳng trách tiểu Trần nói ngươi giết nàng, mẹ ngươi là bị bệnh chết, nào có liên quan gì đến nàng? Tiểu Trần và mẹ ngươi thân như tỉ muội, làm sao lại có thể hại mẹ ngươi?” Diêu Tình cười lạnh nói: “Cha thật là một kẻ đại hồ đồ, cái gì cũng đều không biết”.

Diêu Giang Hàn tím mặt tức giận, nghiêm giọng nói: “Tử nha đầu làm phản rồi. Trước sau gì cũng chết, ta giết ngươi trước, thanh lý môn hộ”. Y xưa nay kiêu ngạo, đột nhiên gặp phải thất bại này, bất giác tâm tính đại biến, chỉ thấy người nào cũng đáng hận, người nào cũng đáng giết, trường kiếm rung lên, đâm vào nữ nhi.

Diêu Tình không ngờ phụ thân lại bất kể tình cha và con gái, nhẫn tâm hạ độc thủ, kinh hãi đến ngây người, đừng nói đến né tránh, đến cái chớp mắt cũng không kịp. Mới thấy kiếm phong nổi lên, mũi kiếm đó đã sát vào cổ, hàn khí thâm u, xuyên vào da thịt xương cốt, trong sát na đó, đột nhiên có người cố sức lôi nàng ra, kéo lùi về phía sau.

Diêu Tình quay đầu lại nhìn, thì ra đó là Lục Tiệm, đứng bên cạnh y là di nữ áo hồng trong lòng ôm con mèo Ba Tư. Lại nhìn phụ thần, chỉ thấy người đang trừng mắt nhìn mình, diện mạo hung ác, giơ kiếm đâm nhanh vù vù, tiếc là lúc xuất kiếm thì đã lệch rồi, làm sao cũng không đâm được đến bên cạnh mình.

Lục Tiệm kỳ quái hỏi: “Tiên Bích tỷ tỷ, y làm sao rồi?”. Di nữ đó nói: “Ta dùng thuật ‘Loạn thần’ làm rối loạn thần trí y, y có thể nhìn thấy được, nhưng lại không thể đâm được”.

“Lục Tiệm!” Diêu Tình định thần lại, cảm thấy phẫn nộ, “Ngươi lại dám câu kết với yêu nữ”.

Lục Tiệm ngượng ngùng nói: “A Tình, Tiên Bích tỷ tỷ không phải là yêu nữ, lúc nãy đều là nhờ nàng cứu ngươi, nếu không ….”.

“Ai thèm ả cứu ta?” Diêu Tình lớn giọng nói, “Ta bị, ta bị cha giết rồi thì càng tốt”. Nói đến đây, nước mắt thuận theo hai gò má trắng tuyết, không ngừng chảy xuống.

Tiên Bích cười lạnh nói: “Ta cũng không muốn cứu ngươi, chỉ vì nể mặt Lục Tiệm thôi”. Diêu Tình nghe thấy lời này, trong lòng thấy chua xót, tức giận nói: “Lục Tiệm, ngươi còn gọi ả một tiếng tỷ tỷ, ta từ đây cũng không thèm để ý ngươi nữa”. Lục Tiệm nhìn nhìn Tiên Bích, thấy nàng mỉm cười không nói, lại nhìn Diêu Tình, chỉ thấy trong mắt nàng có vẻ cáu giận, bèn cảm thấy khó xử, nói: “A Tình, tiby tỷ tỷ cứu ta một mạng, nếu cũng không phải nàng, thì ngươi cũng không giết được Yên Chi Hổ”.

Sắc diện Diêu Tình lộ ra vẻ nghi ngờ, chính lúc đang định hỏi cho rõ ràng, lại nghe Tiên Bích lạnh nhạt nói: “Lục Tiệm, đừng có nói những lời thừa thãi”. Lục Tiệm than dài một tiếng, không nói lời nào nữa.

Thì ra, Lục Tiệm thấy Diêu Tình truy đuổi Yên Chi Hổ, muốn đuổi theo nàng, nhưng lại cảm thấy chóng mặt, y đẩy đổ giá sách, ôm chặt lấy Yên Chi Hổ, gần như đã dùng hết khí lực bình sinh, lại bị Yên Chi Hổ đá trúng đầu gối, đau nhức khó đứng dậy được. Chính lúc đang cảm thấy sốt ruột, đột nhiên thấy bóng đỏ nhoáng lên, chỉ thấy một nữ tử đứng trước mặt.

o O o

Lục Tiệm nhận ra đó là di nữa áo hồng đã từng gặp trong rừng, cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Ngươi tại sao đến đây?”.

“Tại sao ta lại không thể đến đây?” Di nữ đó cười lanh lảnh nói, “Diêu gia trang cũng không phải là long đàm hổ huyệt gì”, Lục Tiệm gắng gượng một lúc, nhưng không bò dậy được, sốt ruột đến nỗi nước mắt cứ chảy tuôn ra.

“Tiểu tử ngốc”, Di nữ đó than nói, “Ngươi thật sự thích A Tình kia đến vậy?”

Lục Tiệm đỏ mặt tía tai, lúng ba lúng búng, không nói ra lời. Di nữ đó lắc đầu nói: “Thiếu nữ này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, rất nhiều người lớn cũng không thể bằng. Nếu như ngươi thích nàng ta, tương lai nhất định sẽ bị thiệt thòi”.

Lục Tiệm lắc đầu nói: “Ta không sợ”.

Di nữ đó nói: “Nàng lừa ngươi, ngươi cũng không sợ?”.

Lục Tiệm vẫn lắc đầu. Di nữ đó lại nói: “Nếu như nàng ta giết ngươi?”

Lục Tiệm do dự một lát, hỏi: “Nàng làm sao lại giết ta?”.

Di nữ đó nói: “Lòng người có lúc rất là kỳ quái, A Tình này lại không phải là hạng nữ tử bình thường, nếu như nàng ta phát hiện có sự vật so với ngươi càng quan trọng hơn, nói không chừng sẽ hại ngươi”.

Lục Tiệm như hiểu như không, nghĩ một lát, than dài: “Nếu là như thế, ta để nàng giết là được”.

Di nữ đó nhìn y, trong mắt có chút rối loạn, đột nhiên than: “Thật là ngốc tử. Chỉ là nếu như nam tử trong thiên hạ này đều như ngươi, trên thế gian này cũng sẽ không có nhiều nữ tử đáng thương rồi”.

Nói xong lộ ra vẻ thê lương, lại than dài một hơi, đỡ Lục Tiệm dậy. Lục Tiệm chỉ cảm thấy ở hậu tâm nơi bị nàng ấn vào nóng lên, tê dại đi, đột nhiên một luồng khí nóng đi vào trong, không kìm được, kêu a lên một tiếng. Di nữ cười nói: “Đừng sợ, lúc mới bắt đầu có chút khó chịu, về sau lại rất dễ chịu”.

Lục Tiệm chỉ cảm thấy luồng khí nóng đó đi qua đi lại trong cơ thể, dần dần có khí lực, cơn đau trên đầu gối cũng gần như biến mất, cho đến khi di nữ đó bỏ tay ra. Y duỗi tay co chân, nhưng chỉ thấy toàn thân thoải mái, không kìm được vui mừng, nói: “Tỷ tỷ quả thật không lừa người”.

Di nữ đó nói: “Cũng chưa chắc như vậy, nhưng ta chỉ lừa người thông minh, không lừa ngốc tử”.

Lục Tiệm ấm ức nói: “Mọi người đều nói ta là ngốc, ta thật là ngốc sao?”.

Di nữ cười nói: “Ngươi không phải là ngốc, chỉ là quá thật thà”. Nói xong vẫy vẫy tay, nói: “Bắc Lạp Sư Môn”.

Trên xà nhà ứng thanh nhảy xuống một con mèo Ba Tư trắng tuyết, luồn vào trong lòng di nữ.

Lục Tiệm kỳ quái nói: “Nó gọi là Bắc Lạp Sư Môn?”

Di nữ gật đầu cười nói: “Nó là vua của các ngôi sao trời nam, Bắc Lạp Sư Môn sáng nhất”.

Lục Tiệm nói: “Nó là mèo, chứ không phải là sao?”.

Di nữ cười nói: “Nó cũng giỏi như sao. Lúc nãy nếu không nhờ nó, ngươi cũng không thể sống nổi. Nó cứu ngươi một mạng, ngươi cần phải cảm ơn nó cho tốt”.

Lục Tiệm đột nhiên đại ngộ, nhớ lại lúc nãy không thể động đậy được, con mèo Ba Tư này đột nhiên xuất hiện trên xà nhà, sau đó bản thân liền có thể cử động được. Nếu không phải như thế, bản thân và A Tình khó mà sống được. Tuy rằng không biết con mèo nhỏ này cứu mình như thế nào, nhưng di nữ đó nói như vậy, tự nhiên là không phải giả. Ngay lập tức cung cung kính kính hướng về con mèo con đó khom mình làm lễ, nói: “Bắc Lạp Sư Môn, đa tạ ngươi nhiều, đợi ta giúp A Tình xong, thì sẽ bắt cá tốt nhất cho ngươi ăn”.

Nói xong, lại hướng vào di nữ khom người chào, chuyển mình bước đi. Di nữ cười nói: “Ngươi đi giúp tiểu nha đầu kia sao?”. Lục Tiệm vâng một tiếng. Di nữ nói: “Ngươi biết bọn họ đi đâu sao?”. Lục Tiệm bất giác lắc đầu. Di nữ đó than: “Thật là ngốc tử”. Nói xong đỡ lấy khuỷu tay y, Lục Tiệm toàn thân nhẹ đi, đạp không mà lên, trong lúc kỳ lạ, một trận gió thổi đến mặt, trong mắt Lục Tiệm không phân biệt được, lúc mở mắt ra, thân hình đã ở ngoài cửa thư phòng rồi.

Lục Tiệm kỳ lạ hỏi: “Tỷ tỷ, người làm cái gì vậy? Di nữ đó cười nói: “Đưa ngươi đi tìm tiểu nha đầu kia á”. Lục Tiệm cảm kích vô cùng, nói: “Tỷ tỷ, ta tên là Lục Tiệm, người tên gọi là gì?”. Di nữ cười nói: “Tên ta là Tiên Bích”.

Lục Tiệm kỳ lạ nói: “Tên của tỷ tỷ thật là kỳ quái, giống như hình dáng của tỷ, đều thật là kỳ quái”.

Tiên Bích nói: “Có gì mà kỳ lạ chứ, ta sinh ra ở một nơi rất xa ở tây phương. Nếu như ngươi đến nơi đó, người ta cũng thấy ngươi rất kỳ quái kìa”.

Lục Tiệm nghĩ ngợi hỏi: “Là Ba Tư hay Đại Tần (tên cổ của Tây Tạng thời nhà Hán)”.

Tiên Bích ý lên một tiếng, kỳ quái hỏi: “Ngươi còn nhỏ tuổi, hiểu biết lại không ít”.

Lục Tiệm nói: “Gia gia ta là một người đi biển, người nói tây phương xa nhất là Đại Tần, thứ nhì chính là Ba Tư”.

Tiên Bích than: “Cố hương của ta còn xa hơn rất nhiều. Quan lại Đại Minh các người, trên bản đồ Vạn Quốc gọi đó là Anh Cát Lợi”.

Lục Tiệm bất giác nói: “Tương lai ta có thuyền, nhất định đi quê hương của tỷ tỷ xem …”.

Đột nhiên y cảm thấy thân hình dừng lại, đưa mắt nhìn, chỉ thấy thần sắc kinh ngạc của Tiên Bích. Vừa định cất tiếng hỏi, Tiên Bích đột nhiên bịt lấy miệng y. Tay của nàng mềm mại ấm áp, trên tay có mùi u hương như hoa lan, ngửi thấy thập phần dễ chịu.

Tiên Bích lạng đến phía sau hòn giả sơn, nhẹ giọng nói: “Lục Tiệm, ngươi không thấy kỳ quái sao? Đi xa như vậy, cũng không gặp một ai”.

Nàng vừa nói như vậy, Lục Tiệm cũng nhớ ra, trên đường đi tới, quả nhiên không gặp một ai. Đột nhiên Tiên Bích nói: “Im tiếng”. Lục Tiệm chỉ nghe được tiếng ồn ào vang lên nhè nhẹ. Nhìn xuyên qua lỗ hổng trên hòn giả sơn, nhưng chỉ thấy hai tên nha hoàn từ bên trái đi đến, cước bộ kỳ quái, một chân bước dài, chân còn lại từ từ kéo lên.

oOo

Tiên Bích đợi cho nha hoàn đi xa, chau mày nói: “Ta đến muộn rồi”.

Lời nói chưa dứt, cô đột nhiên kéo Lục Tiệm dậy, tung người vọt lên. Chỉ nghe bộp một tiếng, một đạo thuỷ tiễn sáng bạc bắn trúng giả sơn, bọt nước văng tứ phía, vụn đá bay lả tả. Lục Tiệm quay đầu nhìn lại, đó là một tên trang đinh áo xanh, da mặt trương phồng, ánh mắt ngây dại. Hắn đột nhiên lại ngẩng đầu, trong mồm phun ra một đạo thuỷ tiễn. Tiên Bích rơi đáp xuống đỉnh của hòn giả sơn, huơ tay áo một cái, đạo thuỷ tiễn đó giống như bị một lực vô hình bọc lấy trên lưng chừng trời, biến thành một quả cầu nước sáng long lanh. Giọt nước xoay chuyển chảy trên không, nhưng không rơi xuống.

Thuỷ tiễn từ trong miệng tên trang đinh áo xanh phun ra liên miên bất tuyệt, trông giống như một cột nước, nối liền với quả cầu nước. Do đó quả cầu nước không ngừng bành trướng, dần dần to như một cái đầu, trước sau vẫn treo trên không, chưa từng rơi xuống. Lục Tiệm cảm thấy thân thể Tiên Bích nóng lên, vội ngẩng đầu nhìn, hai gò má trắng tuyết của nàng không biết từ lúc nào nhuộm một lớp ráng rực rỡ, đôi mắt xanh phát sáng, chói lọi như ánh sao. Lại nhìn thấy da thịt của tên trang đinh kia đang cạn khô đi, Lục Tiệm thấy cảnh kỳ dị như vậy, không kìm được, kêu lên kinh hãi.

Hai người một trên một dưới, giằng co nhau một lúc, quả cầu nước kia trương tro như một cái sọt, Tiên Bích đột nhiên hít một hơi, quả cầu nước đột ngột trầm xuống, rồi xoay chuyển vọt lên, như muốn thoát khỏi cảnh trầm xuống. Nhưng trong vùng đất đó giống như ẩn tàng một lực hút cực lớn. Quả cầu nước đó càng xoay chuyển càng nhỏ, trong khoảnh khắc, biến mất vào trong lòng đất, chỉ lưu lại một vệt ướt nhỏ. Tên trang đinh đó ngã nhào về phía trước, không còn thấy động đậy nữa.

Tiên Bích lau mồ hôi hột trên trái, thấp giọng nói: “Nguy hiểm a”. Lục Tiệm tim đập thình thịch, chỉ vào tên trang đinh đó, nói: “Y làm sao rồi?”. Tiên Bích nói: “Chết rồi”.

Lục Tiệm kinh hãi, nhưng lại nghe Tiên Bích lầm rầm nói: “Hôm nay hỏng rồi”. Lục Tiệm kỳ lạ hỏi: “Tỷ nói cái gì”. Tiên Bích than: “Lục Tiệm, ta không giúp ngươi được rồi. Một tên đại ác nhân đã đến trong trang. Ta ứng phó không nổi, cái gia trang này sợ rằng sẽ bị huỷ”.

Lục Tiệm kinh ngạc nói: “Hắn có thù với Diêu gia sao?” Tiên Bích lắc đầu nói: “Thù thì không có, nhưng lần này hắn đến đây, chính là vì cướp đoạt một vật quan trọng, lại sợ không thể cướp về tay được, cho nên sử dụng một pháp tử vô cùng độc ác, không tiếc phải dùng sinh mệnh của tất cả những người trong trang”.

Lục Tiệm tim đập càng gấp, kêu lên: “Toàn bộ sinh mệnh trong trang, vậy … vậy A Tình thì sao?”. Tiên Bích thờ ơ nói: “Nàng ta ư, sợ rằng đã chết rồi”. Trên mặt Lục Tiệm không còn chút huyết sắc, lớn giọng nói: “Ta không tin …”.

Tiên Bích nói: “Ta lừa ngươi làm gì, ta vốn vì vật đó mà đến đây. Nhưng tên đại ác nhân kia biết ta đến đây, liền mượn trang đinh này để thị uy, cho ta thấy khó mà rút lui. Nếu hắn không dùng pháp tử ác độc như thế này, có Bắc Lạp Sư Môn trợ trận, ta còn có thể chiến đấu một trận. Như hôm nay, nếu còn lưu lại ở đây, kết quả chỉ giống như tên trang đinh này …”.

Nàng đột nhiên thấy Lục Tiệm cố sức vùng vẫy, không kìm được tức giận nói: “Ngươi rõ ràng biết là sẽ chết, cũng muốn đi sao?”. Khoé mắt Lục Tiệm đỏ lên, đột nhiên chảy nước mắt, cắn chặt răng, nói: “Nếu như nàng ta chết rồi, ta cũng không sống …”.

Tiên Bích không hiểu nổi, nói: “Tiểu nha đầu đó đích thực là có gì tốt, đáng để ngươi phải vì nàng ta mà chết chứ?”.

Lục Tiệm đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ta cũng không biết tại vì sao, chỉ cần gặp nàng, liền cảm thấy vui mừng thập phần, nếu như không gặp nàng, trong lòng liền trống rỗng, hình như mất đi cái gì đó”.

Tiên Bích nghe đến đây, bất giác than dài một tiếng, nghĩ thầm: “Nếu như người đó đối với ta bằng một nửa như hài tử này đối với nha đầu kia, ta sống kiếp này cũng không uổng rồi”.

Nàng nghĩ đến đây, đột nhiên nghiến răng, hét lên: “Bắc Lạp Sư Môn, loạn thần”. Con mèo Ba Tư đó kêu nhẹ một tiếng, bóng người trong con mắt đen xanh biến thành một đạo nhỏ.

Tiên Bích đỡ Lục Tiệm lên, phi thân vọt lên, vù vù hai tiếng, hai đạo thuỷ tiễn lăng không bắn đến, đập vào nhau tại một chỗ, ánh sáng long lanh bốn phía, Tiên Bích phẩy tay áo một cái, quét rơi đám bọt nước đó. Chỉ thấy ánh sáng bạc nhoáng lên, lại có hơn mười đạo thuỷ tiễn bắn đến. Nhưng không trúng một mũi nào, lần lượt rơi xuống bên cạnh. Tiên Bích hét lên: “Khôn Nguyên”. Hai con ngươi của Bắc Lạp Sư Môn ứng tiếng thu lại, nhọn như mũi kim.

Trong sát na, khí lưu toàn thân nhanh chóng nghịch chuyển, ngói xanh trên mái nhà như bị một dị lực vô hình dẫn dắt, xông vọt lên trời, dày dày đặc đặc, kết thành hai tấm bình phong.

Đột nhiên thấy bóng đen nhoáng lên, bảy tên nô bộc đột nhiên nhảy lên nóc nhà, nhanh nhẹn như bay, từ trong miệng phun ra những đạo thuỷ tiễn to như miệng bát nhỏ. Thuỷ tiễn bắn lại gần, ngói xanh vỡ vụn. Bắc Lạp Sư Môn meo một tiếng, lông cổ dựng đứng lên, khuôn mặt của Tiên Bích đột nhiên trắng nhợt, giậm chân một cái, nhảy vọt lên hơn trượng, phất phơ như diều giấy, hạ xuống phía sau những tên nô bộc kia, từ trong tay áo cô nhả ra một đạo cầu vồng bạc. Lục Tiệm chỉ nghe thấy âm thanh phá không sắc nhọn vang lên, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy xương đầu lâu của những tên nô bộc đó lần lượt lăn xuống.

Lục Tiệm kinh hãi nói: “Tỷ tỷ, tại sao lại giết người?”. Trong tay Tiên Bích đã có thêm một thanh nhuyễn kiếm nhỏ dài, thở dốc nói: “Đừng có mà kinh hãi, bọn chúng chẳng qua chỉ là hoạt tử nhân, một khi đã thành thuỷ quỹ, con người đã chết rồi”. Trong lúc nàng nói, lại có mười tên nô bộc nhảy lên nóc nhà.

Tiên Bích nắm chặt thanh kiếm trong tay, trên mặt lộ ra một vẻ cười khổ. Bảy đạo Thuỷ Hồn Chi Kiếm lúc nãy là tập hợp tinh hoa toàn thân của bảy tên Thuỷ Quỷ, uy lực vô cùng lớn, tuy rằng Tiên Bích có thể đỡ được, nhưng nội tức lại bị chấn động mạnh, nhất thời phải xuất kiếm, nhưng Thuỷ Hồn Chi Kiếm biến hoá mạc trắc, không lỗ nào không vào, chỉ có nội công mà bản thân nàng tu luyện mới có thể chống đỡ lại được, nếu như dựa vào binh khí tầm thường mà đối phó kẻ địch, chỉ cần không lưu thần một chút, sẽ bị thiệt thòi.

oOo

Trong lúc khó xử, đột nhiên thấy đằng xa một ánh lửa xông thẳng lên trời, loé lên rồi lập tức biến mất, đám Thuỷ Quỷ đó như bị một lời kêu gọi vô hình, lần lượt tung người nhảy xuống, một cái đã nhảy hơn một trượng, chạy về phía đằng xa.

Trên mặt Tiên Bích lộ ra vẻ vui mừng, đỡ Lục Tiệm, chạy như bay về phía trước. Nàng đoán rằng nếu như Yên Chi Hổ cầu viện, nhất định sẽ tìm Diêu Giang Hàn, do đó chạy thẳng về hướng tiền sảnh. Trong lúc chạy, đột nhiên thấy rất nhiều tên Thủy Quỷ cũng chạy về phía tiền sảnh, bất giác thầm kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy một tiếng buồn bã vang lên, hoa dung nàng biến sắc, thất thanh kêu lên: “Bại Huyết Chi Kiếm!”. Nóng ruột bước đi, nàng gấp rút nhảy lên nóc đại sảnh, đưa mắt nhìn, thì thấy hai cha con họ Diêu bị Thủy Quỷ bao vây trùng trùng xung quanh, đang tranh luận cái gì đó.

Tiên Bích thấy Diêu Tình vẫn bình an khoẻ mạnh, bất giác nhẹ người. Lục Tiệm càng cảm thấy vui mừng hơn, chính lúc đang chuẩn bị kêu gọi, đột nhiên thấy Diêu Giang Hàn mặt lộ sát cơ, giơ kiếm đâm vào Diêu Tình.

Tiên Bích thân kinh bách chiến, vừa nhìn thấy thần sắc của Diêu Giang Hàn thì đã cảm thấy không ổn, vội vàng phát động Loạn thần chi thuật. Diêu Giang Hàn tâm thần chấn động, đâm trượt một kiếm, Tiên Bích phi thân hạ xuống, mới vừa chạm đất, Lục Tiệm đã không kể sống chết lao ra, kéo Diêu Tình lùi lại.

Nào ngờ Diêu Tình đang lúc thương tâm, lại đem hết một bụng tức giận phát tiết trên người Tiên Bích. Tiên Bích mạo hiểm cứu người, ngược lại bị rơi vào tình cảnh như vậy, thật là khóc cười không được, nhất thời cũng chẳng thèm phân biện, chỉ cười lạnh.

Diêu Tình thấy cử chỉ điên cuồng của phụ thân, vừa thương tâm, lại vừa đau buồn, nhịn không được nói: “Yêu nữ, mau giải trừ yêu thuật cho cha ta”. Tiên Bích càng tức giận, nghĩ thầm: “Nếu như không nhờ yêu thuật của ta, ngươi còn sống được sao”. Đang lúc tức giận, nàng liền giải trừ Loạn thuần chi thuật.

Bí thuật vừa giải, ánh sáng loé lên, Diêu Giang Hàn đột nhiên kéo kiếm lên không, đâm thẳng ra. Y mệnh danh là Thiên Giang Bất Lưu, tuy rằng Tiên Bích có kỳ năng trên người, nhưng trong lúc vội vã cũng không tránh được đường kiếm nhanh như vậy, chỉ kịp tránh chổ nguy hiểm trên ngực, huyết quang chợt hiện, bả vai đã bị xuyên qua.

Thì ra Diêu Giang Hàn tâm thần bị nhiễu loạn, nhưng hai tai vẫn còn sáng suốt, nhưng lời mọi người nói, tự nhiên là nghe được, chỉ nghĩ những quái sự này đều là do Tiên Bích làm, nghĩ thầm “Cầm tặc tiên cầm vương”, cho nên bí thuật vừa được giải trừ, liền vung kiếm đâm ra.

Tiên Bích bị trường kiếm đâm vào người, liền mượn thế lướt về phía sau, trường kiếm rút ra, nàng đau đến nỗi gần như ngất đi, lại thấy Diêu Giang Hàn xuất ra kiếm thứ hai, đồng thời lại nghe Lục Tiệm thất thanh kêu lên kinh hãi, lập tức cố sức lăn người, lăn đến phía đằng sau một tên Thủy Quỷ.

Đám Thủy Quỷ không biết tại sao, tập trung ở đó, động cũng không động. Diêu Giang Hàn trong lòng vốn kiêng kị, trường kiếm lướt qua tên Thủy Quỷ, lại đâm Tiên Bích. Tiên Bích liên tục lăn hai vòng, máu từ vết thương trên vai tuôn ra như suối, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống không, Bắc Lạp Sư Môn đã nhảy ra ngoài.

Diêu Giang Hàn chỉ chú ý đến Tiên Bích, hoàn toàn không đề phòng con mèo Ba Tư cúi người cong chân, lông cổ dựng đứng, trong mắt phát ra tia sáng xanh thăm thẳm kia. Diêu Giang Hàn đang muốn sử một chiêu Thâu Long Chuyển Phụng, đột nhiên thấy trong đầu trống rỗng, quên mất không biết phải xuất chiêu như thế nào. Y đờ người ra, thế kiếm chậm lại, đã bị Tiên Bích thoát khỏi mũi kiếm. Y vội biến chiêu Trường Không Kích Ưng, nhưng mới sử được nửa chiêu, lại quên mất nửa chiêu sau tiếp tục như thế nào.

Diêu Giang Hàn vừa kinh vừa nộ, lại biến chiêu Chi Lan Ngọc Thụ, Tật Phong Sậu Vũ, Bạch Câu Quá Khích, Cát Quang Phiến Vũ, ….. Không ngờ mỗi chiêu đều mới chỉ sử ra một nửa, nửa chiêu còn lại thế nào cũng không nghĩ ra. Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp vốn có bảy mươi hai chiêu, khi Diêu Giang Hàn sử đến chiêu thứ bảy mươi hai, đột nhiên phát giác, bản thân một chiêu hoàn chỉnh của Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp cũng không nhớ ra được.

Lục Tiệm thấy Tiên Bích gặp hiểm, chính lúc đang muốn liều chết cứu hộ, ai ngờ một chiêu Thần Kê Mô Cẩu của Diêu Giang Hàn mới sự được phân nửa, đột nhiên lại biến thành Thích Ma Tước, Thích Ma Tước sử ra chưa được một nửa, lại biến thành Ma Cô Đại Thụ. Tóm lại, cho đến chiêu Mã Mao Điểu Vũ, mỗi chiêu Lục Tiệm đều nhận ra, nhưng mỗi một chiêu Diêu Giang Hàn đều không sử hết, trường kiếm rung lên như múa trên không, thế nào cũng không đâm ra được.

Lục Tiệm nhìn thấy vậy kinh ngạc, Diêu Tình cũng mở to đôi mắt. Đột nhiên Diêu Giang Hàn bước chân thất thểu, trường kiếm rũ xuống, ánh mắt mờ dại, giống như đã mất hồn phách. Lục Tiệm vội vàng bước lên phía trước, đỡ Tiên Bích dậy. Diêu Tình cũng đỡ lấy phụ thân, lại bị Diêu Giang Hàn sử kình hất ngã. Chỉ thấy y bóp đầu mày, giống như đang gặp phải một vấn đề lớn vô cùng khó khăn, trong miệng lầm rầm nói: “Chiêu tiếp theo thì sao, chiêu tiếp theo là gì?”.

Diêu Tình nóng ruột nói: “Cha, người làm sao rồi?”.

Tiên Bích đã cầm được máu, lấy lại hơi thở, sắc mặt trắng bệch như giấy, nghe vậy nói: “Y trúng phải Tuyệt Trí chi thuật, một thân kiếm pháp đã bị phế rồi”. Thấy Diêu Tình không tin, trong lòng cười lạnh, cao giọng nói: “Âm sư huynh, ngươi chỉ muốn hoạ tượng tổ sư của Hoả bộ, tiểu muội hôm nay không có sức để tranh giành, mong Âm sư huynh tha cho tiểu muội một con đường sống”.

Đột nhiên nghe thấy một giọng nói âm hiểm, khành khạch cười nói: “Tiên Bích sư muội nói những lời này chậm một chút rồi. Thủy Hồn Chi Trận, một khi đã vào trong trận thì thành thuỷ quỷ. Ngươi không những chỉ xông vào trận, còn gây rối loạn trận pháp của vi huynh, cho nên Ninh Bất Không hoả độn chạy thoát, do đó tội không thể tha. Hắc hắc, chỉ là vi huynh vốn thương hoa tiếc ngọc, tạm thời không giết ngươi, đợi chút nữa nhàn rỗi, mới cùng ngươi nói thân mật”. Người này thanh âm phiêu hốt, phảng phất mỗi khi nói một chữ, liền hoán đổi phương vị, nói hết những lời này, đã hoán đổi vài chục phương vị.

Tiên Bích nghe trong lời nói của y có ý dâm tà bẩn thỉu, tim đập thình thịch, cười lạnh nói: “Ngươi có lời gì tốt, chẳng qua cũng muốn hoạ tượng tổ sư của Địa bộ ta”.

oOo

Họ Âm đó cười nói: “Tiên Bích sư muội thật là thông minh, hoạ tượng tự nhiên là cần rồi, nhưng sư muội trời sinh mỹ lệ, lại càng có phong tình của dị vực, vi huynh đã ngưỡng mộ từ lâu”.

Tiên Bích cáu giận nói: “Ít nói những lời không đâu thừa thãi này đi. Hôm nay ngươi cũng quá ác độc. Thuỷ Hồn Chi Trận là cấm thuật của Thuỷ bộ, năm xưa thành chủ diệt thuỷ bộ của ngươi, đó là bởi vì trận này dùng người sống làm kiếm, quá tổn thương âm đức. Lại nói Đoạn Thuỷ Kiếm Pháp của Diêu gia trang xuất nguồn từ Khảm Kiếm Đạo của tiên thiên bát quái, suy ra cũng tính là một chi của Thuỷ bộ ngươi, ngươi lại không niệm tình hương hoả, diệt cả nhà y!”.

Họ Âm đó lành lạnh nói: “Họ Diêu này đã là một chi của thuỷ bộ ta, kiếm pháp lại gọi là Đoạn Thuỷ, biệt hiệu lại gọi là Thiên Giang Bất Lưu, phạm vào đại kỵ của lão tử, nếu như nước bị đoạn, sông không chảy, thần thông của thuỷ bộ ta làm sao có thể thi triển được? Hứ, diệt cả nhà y, cũng là đáng kiếp. Còn như lão quỷ họ Vạn đó, nói đến lão làm gì? Cho dù lão vẫn còn trên nhân gian, Thuỷ Hồn Chi Trận của ta đã thành, lão còn có thể làm gì ta chứ?”.

Tiên Bích cười mỉa mai: “Thuỷ bộ trước sau vẫn không sửa được cái tính nết ếch ngồi đáy giếng, thành chủ đã thông thiên đạo, châu lưu lục hư, pháp dụng vạn vật, thuỷ bộ như ánh sáng của con đom đóm, há có thể tranh quang với mặt trăng sáng chói”.

Họ Âm đó trầm mặc một hồi, lành lạnh nói: “Ngươi tự tìm đường chết, không thể trách ai cả”.

Thần sắc Tiên Bích chợt biến, một tay ấn xuống đất, quát: “Khôn Nguyên”. Gạch xanh trên đất đột nhiên bốc lên, đắp thành một bức tường trong lõm ngoài lồi, kiên cố dầy đặc đến nỗi gió không thể xuyên qua được. Cùng lúc đó, bọn Thủy Quỷ nhất tề há miệng, Thuỷ Hồn Chi Kiếm từ bốn phía phóng đến, gạch xanh vỡ vụn, thuỷ tiễn cũng lần lượt bật ra.

Tiên Bích thân thụ trọng thương, sử ra một lần Khôn Nguyên, đã không còn sức để sử dụng nữa, chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng nổ, ba gốc liễu rủ phía góc tây bắc đồng loạt bốc cháy, ngọn lửa cháy mạnh bốc lên hơn vài trượng, nhưng chỉ một thoáng, thuỷ tiễn phun đến, ngọn lửa mạnh lập tức bị dập tắt.

Họ Âm đó lành lạnh nói: “Ninh Bất Không, ‘Hoả Long Tử’ của ngươi lại ít đi ba viên?”. Vài chục đạo Thuỷ Hồn Chi Kiếm đột nhiên bắn ra, phóng trúng vào một bức tường, bức tường vỡ tan tành, ánh lửa toé ra, một người áo xanh nhảy ra ngoài, toàn thân vụ khí bốc lên, tình trạng thảm hại.

Họ Âm đó ha ha cười nói: “Tốt a, lại ít đi một viên”.

Đột nhiên nghe Tiên Bích oẹ ra một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi, máu tươi từ trên bả vai không ngừng chảy ra, hai gò má trắng tuyết lộ ra vẻ xanh xám. Lục Tiệm đỡ lấy nàng, sốt ruột nói: “Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ làm sao rồi?”.

Tiên Bích lắc lắc đầu, cười thảm nói: “Ninh sư huynh, đáng tiếc, công bại thuỵ thành (sự việc sắp thành thì lại thất bại)”. Người áo xanh đó áo xanh mũ vuông, dung mạo tuấn tú, nghe vậy gật gật đầu, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt thờ ơ, không chút hỉ nộ.

Diêu Tình nhìn người áo xanh đó, kinh ngạc nói: “Ninh thủ quỹ, là ngươi?”.

Thanh y nhân đó chính là thủ quỹ của Diêu gia, nghe vậy liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Tình tiểu thư phải kinh sợ rồi”. Diêu Tình kỳ quái hỏi: “Ngươi chính là Ninh Bất Không?”. Ninh thủ quỹ đó không để ý nàng nữa, cao giọng nói: “Âm Cửu Trùng ra đi, ta không tin ngươi hoàn toàn không bị thương”.

Họ Âm đó hừ một tiếng, trước mắt chúng nhân hoa lên một cái, trước cổng trang xuất hiện thêm một người áo xám, khuôn mặt y xưng phồng lên, thần sắc ngây dại, giống như đám thuỷ quỷ kia, chỉ là trên chiếc áo xám của y có thêm vài lổ thủng cháy khét.

“Ninh Bất Không”, Âm Cửu Trùng lành lạnh nói: “Chính là mấy cái lỗ rách này, cũng là nhờ mấy đứa nữ nhi Địa bộ giúp ngươi”.

Thì ra Ninh Bất Không thi triển hoả độn, ở trong chỗ tối. Âm Cửu Trùng tuy rằng cũng biết y chỉ ở gần đây, nhưng lại không biết phương vị chính xác, do đó cũng ẩn giấu tung tích. Nhất thời hai người tạo thành thế giằng co. Tiên Bích biết rõ điều đó, cố ý nói lời kích nộ Âm Cửu Trùng. Âm Cửu Trùng dù có nói chuyện, cũng dùng Lưu Âm Thuật không cho người khác nắm bắt được nguồn gốc của thanh âm, nhưng một khi phát động Thuỷ Hồn Chi Trận, khí cơ lưu chuyển, lập tức bị bại lộ vị trí tàng thân.

Ninh Bất Không thấy cơ hội, liền phát liên tiếp ba viên Hoả Long Tử, vốn hy vọng một kích tất sát, chỉ cần Âm Cửu Trùng chết, Thuỷ Hồn Chi Trận này lập tức tự phá. Lúc này thấy y phục của Âm Cửu Trùng tuy rách, nhưng thân thể lại không bị chút tổn thương nào, không kìm được cảm giác phiền muộn. Đột nhiên y nghe Tiên Bích thấp giọng nói: “Ninh sư huynh, y luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp rồi”.

Ninh Bất Không đột nhiên đại ngộ. Âm Cửu Trùng đắc ý nói: “Tiên Bích sư muội kiến thức uyên bác, nhưng lại không đủ cơ biến, ngươi thiên phú dị bẩm, thân lại kiêm sở trường của hai nhà; Khôn Nguyên, Loạn Thần, Tuyệt Trí đều là tuyệt học đương thế, lại có sự tương trợ của Bắc Lạp Sư Môn, nếu như nhân lúc ta và Ninh Bất Không giao thủ, chạy trốn cũng không phải là không thể, nhưng tại sao ngồi đây đợi mất mạng? Cái nguyên do trong đó, vi huynh thật không thể hiểu”.

Tiên Bích cười lạnh nói: “Loại người bại hoại coi mạng người như cỏ rác như ngươi, tất nhiên là không hiểu nguyên do trong đó rồi”.

Âm Cửu Trùng nhìn nhìn Tiên Bích, lại quét mắt nhìn Lục, Diêu ba người, đột nhiên vỗ tay cười lớn: “Thú vị, nữ nhi của Địa Mẫu nương nương, nghĩa nữ của Tây Thành thành chủ, không ngờ lại chuyển tính làm đại hiệp? Ha ha, thú vị, thú vị!”. Diện mục của y vốn đã trương phồng, cho nên khi cái cười này cất lên, lại so với khóc còn khó nhìn hơn.

Ninh Bất Không lành lạnh nói: “Âm Cửu Trùng, ngươi đã luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp, lúc nãy là có ý dẫn dụ ta xuất thủ phải không?”.

oOo

“Không sai!”, Âm Cửu Trùng nói. “Nếu ta đoán không sai, Hoả Long Tử trên người ngươi đã dùng hết rồi”.

Ninh Bất Không nói: “Dựa vào đâu mà nói như vậy?”.

Âm Cửu Trùng thâm nghiêm cười nói: “Lúc nãy cơ hội khó gặp, tất nhiên ngươi dốc hết sức công kích, do đó một lần bắn ra ba viên. Nhưng với cái tính gian hoạt của ngươi, nhất định sẽ giữ lại một viên, phòng ta trọng thương đánh ngược lại. Tiếc là ta đã luyện thành Vô Tướng Thuỷ Giáp, một kích của ngươi không thành công, lại gặp phải phản kích, ngươi bất đắc dĩ, phải dùng hạt Hoả Long Tử còn sót lại đấy thôi, tuyệt học của Hoả bộ, vô khí bất phát, mà hôm nay hoả khí của ngươi đã dùng hết, còn có pháp tử gì nữa?”.

Ninh Bất Không cũng không phủ định, cau mày nói: “Kỳ lạ, ngươi dựa vào đâu mà nhận định hoạ tượng tổ sư của Hoả bộ, nhất định ở trong tay của Ninh mỗ”?.

Âm Cửu Trùng nói: “Trận chiến Dao Trì, trong bát bộ thì Hoả bộ tổn thất thảm nhất. Theo như ta được biết, cao thủ Hoả bộ, người đào thoát được đại kiếp đó, chỉ có một mình Ninh sư huynh, hoạ tượng nếu như không phải trong tay của Ninh sư huynh há không phải lạ sao?”.

“Âm Cửu Trùng”, ánh sáng sắc nhọn trong mắt Ninh Bất Không nháy lên, “Ngươi khinh Hoả bộ của ta không có người?”.

Âm Cửu Trùng cười nói: “Tự cổ mạnh ăn thịt yếu, Hoả bộ suy vi, tự nhiên thành cá thịt của những bộ khác. Nhớ năm xưa, Thuỷ bộ của ta vì Vạn lão tặc mà tổn thương nặng nề, người đơn thế mỏng. Hoả b

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN