Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ
Chương 17: Gặp lại Đường Tu Nhai
Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế
Biên: khang_a_ca
Khương Dịch Niên vừa trông bóng dáng quen thuộc kia thì trên mặt lập tức nổi lên vẻ khiếp sợ.
Trước đó, trong lúc chôn cất chư vị sư huynh đệ, hắn xác thực không có phát hiện thi thể của nhị sư huynh Đường Tu Nhai cùng đại sư huynh Tần Uyên.
Hắn thật không ngờ tới mình lại có thể trông thấy nhị sư huynh ở nơi này.
“Hắn làm sao lại có thể xuất hiện ở đây? Hắn làm thế nào trốn thoát khỏi họa diệt môn? Ngày đó đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Rất nhiều nỗi băn khoăn lại lần nữa xuất hiện trong đầu Khương Dịch Niên.
Vừa nghĩ tới Trì Giáo thảm án, hai mắt hắn liền ửng đỏ. Khương Dịch Niên lập tức mặc kệ Lạc Trần, hối hả chạy thẳng về phía Đường Tu Nhai.
Hắn muốn tìm Đường Tu Nhai hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì!
Lúc Khương Dịch Niên phóng tới trước mặt Đường Tu Nhai thì Đường Tu Nhai cũng ngay lập tức phát hiện ra hắn.
Sau khi nhìn rõ mặt mũi của Khương Dịch Niên, sắc mặt của Đường Tu Nhai cũng lập tức biến đổi, dường như hắn cũng đồng dạng không nghĩ ra tại sao Khương Dịch Niên lại xuất hiện ở đây.
“Hừ, tiểu tử này ngày thường cùng Tần Uyên quan hệ tốt như vậy, Tần Uyên làm ra loại việc thiên lý bất dung như vậy, tên này còn có thể sống sót, không chừng là cùng Tần Uyên có quan hệ.”
Đường Tu Nhai sắc mặt âm trầm, nghĩ tới sư phụ đã chết thảm, hắn liền nhịn không được nắm chặt quả đấm, trong mắt thoáng qua một chút lệ khí, sau đó hắn lập tức xoay người rời đi, không muốn cùng Khương Dịch Niên gặp mặt.
-Ngươi đứng lại đó cho ta!
Khương Dịch Niên thấy Đường Tu Nhai quay người rời đi thì vội vàng quát. Trong lòng hắn lúc này tràn ngập nghi hoặc.
“Tại sao tên này vừa nhìn thấy mình liền quay đầu chạy? Chẳng lẽ là bởi vì hắn đã làm chuyện gì xấu xa nên cảm thấy chột dạ hay sao?”
Đường Tu Nhai làm như không nghe thấy tiếng quát của Khương Dịch Niên, mà ngược lại còn bước nhanh hơn.
Khương Dịch Niên thấy thế thì cắn răng một cái, rồi vội vàng vận chuyển linh lực, sau đó hai chân đạp đất một cái, thân thể hắn lập tức tựa như linh hầu lao nhanh về phía trước.
Mũi chân của hắn đạp phía trên mấy cây đại thụ, sau đó hắn đã xuất hiện trước mặt Đường Tu Nhai.
-Đường Tu Nhai, ngươi chạy đi đâu?
Khương Dịch Niên nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Đường Tu Nhai rồi quát lên.
– Ta chỉ không muốn trông thấy ngươi mà thôi.
Đường Tu Nhai hừ lạnh trả lời.
-Nói cho ta biết, ngày đó tại Trì Giáo đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Khương Dịch Niên hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
Đường Tu Nhai nghe vậy, trong mắt lướt qua một vệt hung quang. Hắn hung hăng liếc mắt nhìn Khương Dịch Niên, châm chọc:
-Việc này thì ngươi vẫn nên về hỏi đại sư huynh kính yêu của mình đi!
-Ngươi có ý gì?
Khương Dịch Niên cả giận hỏi.
-Có ý tứ gì? Trì Giáo diệt môn, là do tên hỗn đản Tần Uyên làm, chính hắn đã giết sư phụ!
Cảm xúc của Đường Tu Nhai cũng bạo phát, hắn nhịn không được gầm thét lên.
Khương Dịch Niên nghe vậy, trong lòng cũng lập tức chấn động, thế nhưng hắn rất nhanh liền lắc đầu, tức giận nói:
-Đường Tu Nhai, ta biết ngươi ngày thường luôn luôn ghen ghét đại sư huynh vì huynh ấy mạnh hơn ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải vu oan cho huynh ấy!
Hắn và Tần Uyên sống với nhau từ nhỏ, nên cực kỳ rõ ràng tính cách của Tần Uyên. Hơn nữa quan hệ giữa Tần Uyên và sư phụ cũng vô cùng tốt, hắn tuyệt đối không tin Tần Uyên sẽ làm ra loại việc mất hết nhân tính như vậy.
Mà Đường Tu Nhai vẫn luôn ghen tỵ với Tần Uyên, cái gì cũng muốn cùng Tần Uyên ganh đua so sánh, cho nên sau khi nghe thấy lời nói của Đường Tu Nhai, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Khương Dịch Niên chính là Đường Tu Nhai đang hãm hại đại sư huynh, hoặc là chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.
-Ngươi cút ngay cho ta!
Đường Tu Nhai thấy Khương Dịch Niên không tin tưởng mình, ngược lại còn bảo vệ Tần Uyên thì không khỏi lửa giận ngút trời, đẩy Khương Dịch Niên ra muốn ly khai.
-Ngươi đứng lại đó cho ta, mau nói cho rõ ràng!
Khương Dịch Niên làm sao có thể để cho Đường Tu Nhai rời đi. Thật vất vả mới tìm được một người có khả năng rõ ràng ngày đó đã xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải đem thảm án diệt môn làm sáng tỏ, hắn nhất định phải biết hung thủ rốt cuộc là ai!
Bởi vậy, Khương Dịch Niên lập tức liền túm lấy bả vai Đường Tu Nhai, bàn tay hắn như ưng trảo giữ lấy Đường Tu Nhai.
-Cút!
Đường Tu Nhai sắc mặt âm trầm, hắn không muốn cùng Khương Dịch Niên nói nhảm, trở tay đấm ra một quyền.
Linh lực khiến quả đấm của hắn nhìn có vẻ rực rỡ, mơ hồ phát ra tiếng xé gió.
Khương Dịch Niên vội vàng rút tay lại, hai tay đan chéo trước mặt, thôi động linh lực, làm hai tay trở nên cứng như đá.
“Ầm!”
Quả đấm cùng cánh tay đánh đập vào nhau, phát ra âm thanh trầm thấp. Kình phong quét ngang ra, đánh tan toàn bộ lá rụng trên mặt đất gần đó.
Khương Dịch Niên bị một quyền này đẩy lui mấy bước, lưu lại mấy dấu chân trên mặt đất.
Hai mắt Đường Tu Nhai chợt sáng lên, hắn có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Khương Dịch Niên thắc mắc:
-Ngươi thế mà đã đột phá đến Linh Luân cảnh rồi?
Thời điểm còn ở Trì Giáo, Khương Dịch Niên đã dừng lại tại Linh Động cảnh rất nhiều năm, không nghĩ tới mới ngắn ngủi một tháng không gặp, hắn đã trực tiếp đột phá đến Linh Luân cảnh.
Trong quá khứ Khương Dịch Niên căn bản không phải là đối thủ của Đường Tu Nhai, nhưng mà trước mắt, một quyền của Đường Tu Nhai lại bị Khương Dịch Niên cản lại. Điều này hiển nhiên là hiệu quả của việc Khương Dịch Niên đột phá đến Linh Luân cảnh.
-Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, mau đem việc đó nói rõ ràng ra cho ta!
Khương Dịch Niên lắc lắc cánh tay còn hơi nhói nhói, nói.
Đường Tu Nhai chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Khương Dịch Niên thấy thế, vẻ mặt càng trở nên tức giận. Hắn điểm mũi chân một cái, thân thể liền bắn mạnh ra đằng trước, linh lực ẩn chứa bên trong quả đấm phát ra tiếng xé gió bén nhọn, hướng Đường Tu Nhai đánh tới.
Đường Tu Nhai cũng không có quay người, sau lưng hắn dường như mọc thêm một con mắt, thân thể khẽ động, tránh đi công kích của Khương Dịch Niên. Đồng thời, hắn cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Thật sự cho rằng đột phá đến Linh Luân cảnh thì có thể đánh cùng ta hay sao?
Trong khoảng thời gian này, người có thực lực tiến bộ không phải chỉ có mỗi mình ngươi!
Trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, một cỗ linh lực mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, một khí tức cường đại cuồn cuộn lao ra, khiến cho Khương Dịch Niên vừa xông tới lập tức bị khí tức này chấn động đến té bay ra ngoài.
Khương Dịch Niên chật vật giữ vững thân thể, nhìn Đường Tu Nhai lúc này, trên mặt hắn lập tức xuất hiện vẻ khiếp sợ:
-Thần Phách cảnh? Ngươi vậy mà đột phá đến Thần Phách cảnh rồi?
Trước đó Đường Tu Nhai mới tới Linh Luân cảnh hậu kỳ, hắn một mực chậm chạp chưa thể đột phá đến Thần Phách cảnh, cho nên luôn luôn không phải đối thủ của Tần Uyên. Điều mà Khương Dịch Niên không ngờ tới chính là, hắn lúc này đã đạt tới Thần Phách cảnh.
Đường Tu Nhai chậm rãi xoay người lại, sắc mặt âm u mà nhìn chằm chằm Khương Dịch Niên, lạnh lùng nói:
-Ngươi đã muốn dây dưa không ngớt, ta đây liền cho ngươi một chút giáo huấn!
Hắn vừa nói xong thì thân thể như báo săn phóng ra, linh lực mạnh mẽ ngưng tụ tại bên ngoài thân thể hắn, khí thế khiếp người.
Khương Dịch Niên nhìn Đường Tu Nhai khí thế hung hăng như vậy, không khỏi nắm chặt cái tay đang quấn lấy băng vải kia, trong khoảnh khắc đó, hắn gần như sinh ra xúc động xé mở băng vải.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, bởi vì lực lượng của con mắt tím đen trong lòng bàn tay hắn vô cùng đáng sợ, hắn căn bản không thể làm chủ được. Một khi lỡ tay, kết cục của Đường Tu Nhai rất có thể sẽ giống với người áo đen kia…
Mặc dù Đường Tu Nhai khiến cho hắn hết sức tức giận, nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ đều là sư huynh đệ, hắn còn không đến mức vì chút xung đột liền muốn hạ sát thủ với Đường Tu Nhai.
Mà ngay tại thời khắc Khương Dịch Niên còn đang lưỡng lự, Đường Tu Nhai đã lao đến trước mặt hắn, một cước lăng lệ cuốn theo gió quét ngang mà đến, dường như ngay cả không khí đều bị bàn chân của hắn phá vỡ.
Lúc này, Khương Dịch Niên đã không kịp né tránh, đành phải đan chéo hai tay, vận chuyển linh lực, dự định lấy cứng chọi cứng.
Thế nhưng, ngay tại thời điểm cặp chân kia sắp đánh tới, hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng từ phía sau truyền tới, sau đó cả người hắn liền bị kéo lui về sau mấy bước, vừa vặn tránh thoát công kích của Đường Tu Nhai.
Khương Dịch Niên kinh ngạc quay đầu, lập tức thấy khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Lạc Trần. Lúc này đây, Lạc Trần đang hướng về phía hắn cười hắc hắc.
-Nè, hắn là đồng đội của ta, nếu ngươi làm hắn bị thương thì lúc tiến vào Linh Lộ ta sẽ phải cõng hắn, như vậy rất là mệt mỏi a.
Lạc Trần ngẩng đầu, hướng Đường Tu Nhai cười nói.
-Cút ngay!
Sắc mặt Đường Tu Nhai trầm xuống, tay vươn ra, một trảo chộp về phía Khương Dịch Niên, tốc độ nhanh đến kinh người.
Thế nhưng, một trảo bất ngờ này vẫn như cũ rơi vào khoảng không, Lạc Trần chẳng qua là kéo theo Khương Dịch Niên nghiêng người một chút liền tránh khỏi công kích của hắn.
Lại lần nữa thất bại, Đường Tu Nhai cũng vô cùng tức giận, lúc này hắn quyết định không nương tay nữa.
Hắn thôi động linh lực, khiến chưởng phong hóa thành từng đạo tàn ảnh, trực tiếp tấn công Lạc Trần, tốc độ nhanh chóng, làm cho áo bào đều bay phất phới.
-Uy, ngươi cũng quá hung dữ rồi!
Đối mặt với thế công của Đường Tu Nhai, Lạc Trần vội vàng kêu to một tiếng, rồi mang theo Khương Dịch Niên né trái né phải.
Mặc kệ Đường Tu Nhai có tấn công ác liệt đến đâu, Lạc Trần đều như một chiếc thuyền nhỏ trong cuồng phong bạo vũ, nhìn như sắp đổ xuống, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Giằng co một lúc, Đường Tu Nhai cũng dần dần lấy lại tinh thần, thu hồi thế công, ánh mắt hắn nhìn về phía Lạc Trần cũng ngưng trọng lên nhiều.
Hắn không phải là kể đần, đối phương có thể dễ như trở bàn tay khiến hắn ngay cả y phục đều không thể chạm tới, hiển nhiên là thâm tàng bất lộ.
“Có tên này che chở Khương Dịch Niên thì mình hôm nay đừng nghĩ tới việc trút giận.”
Nghĩ đến đây, Đường Tu Nhai đành phải hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Khương Dịch Niên, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Khương Dịch Niên thấy thế, liền quát:
-Ngươi còn chưa nói rõ ràng!
Đường Tu Nhai dừng lại, hắn quay đầu nhìn Khương Dịch Niên, trông thấy hắn đang quật cường nhìn mình, trong mắt tràn ngập vẻ bi ai. Điều này làm sắc mặt u ám của hắn hơi hòa hoãn lại một chút.
Khương Dịch Niên tại Trì Giáo cùng sư phụ quan hệ thân mật nhất, bây giờ Trì Giáo bị diệt, sư phụ chết thảm, chỉ sợ người đau buồn nhất cũng chính là hắn.
Đường Tu Nhai trầm mặc một hồi, thanh âm có chút khàn giọng mà nói:
– Ngươi không tin ta coi như xong. Thế nhưng căn cứ những gì ta truy xét được, Tần Uyên hẳn là cũng tới Linh Lộ, đến lúc đó nếu như vô tình gặp phải hắn, ngươi có thể tìm hắn hỏi thăm rõ ràng.
– Thế nhưng… Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Nói xong tất cả, Đường Tu Nhai cũng không lưu lại, hắn quay người hướng phía ngoài rừng rậm mà đi, chỉ là tấm lưng kia tại phía dưới ánh chiều tà lại có vẻ cô tịch, thê lương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!